Vị Thần Dục Vọng - Chương 4.2
Rồi tôi thấy mình trong thân xác chị Ngọc tung tăng chạy ra ngoài vườn. Tiếng dì Tư giúp việc vang lên nhắc nhở chị Ngọc chạy chậm cẩn thận té ngã. Ngoài vườn, chú Tuấn đang vô phân cho mấy gốc cây mà bố mới mua. Chú Tuấn lúc này mới tầm 30 tuổi. Nhà tôi có 2 người giúp việc là dì Tư và chú Tuấn. Dì Tư thì đã ngoài 60, tai cũng đã lãng. Nhưng do dì chăm mẹ tôi từ lúc mẹ còn nhỏ, rồi đến khi mẹ đi lấy bố tôi dì cũng theo chăm sóc, nên bố mẹ không nỡ cho dì nghỉ. Mãi cho đến khi tôi lên 5 thì bố mẹ tôi mới cho dì một số tiền về quê với con cháu. Chú Tuấn thì vừa là lái xe, vừa kiêm luôn các việc nặng nhọc trong nhà. Chú là dân tỉnh lên SG lao động, trong một lần tình cờ giúp bố tôi tránh được một nhát dao tập kích mà chú được bố tôi đưa về nhà, tạo điều kiện cho chú có công ăn việc làm và chỗ ăn chỗ ngủ. Do lao động từ nhỏ nên chú Tuấn khá cao to vạm vỡ. Gương mặt cũng khá dễ nhìn, toát lên vẻ chân chất của người dân quê. Chính vì thế mà cả nhà ai cũng quý mến và tin tưởng chú Tuấn.
Hôm nay bố tôi chở mẹ đi công việc, nên chú ở nhà làm vườn. Chú Tuấn đã làm xong, nhìn thấy chị Ngọc bước ra vườn, chú mỉm cười khoát tay bảo chị đến. Rồi chú móc trong túi áo ra một viên nhìn như viên kẹo màu đỏ, đưa bảo chị Ngọc ăn. Chị Ngọc thấy viên kẹo thì vui vẻ xòe tay lấy viên kẹo bỏ vào miệng. Tôi chợt bắt gặp chú Tuấn nhếch mép cười. Nụ cười gian ấy chỉ thoáng qua nhưng vẫn làm tôi giật mình thầm nghĩ. Dâm thần bảo sẽ đưa mình về thời điểm chị Ngọc bị phá trinh. Mà lúc này chị ở nhà một mình với dì Tư và chú Tuấn. Không lẽ nào người phá trinh chị Ngọc lại là chú Tuấn?! Trong khi chị mới chỉ hơn 8 tuổi! Bố mẹ tôi đã đối xử tốt với chú Tuấn như vậy, tại sao chú lại lấy oán trả ơn, hãm hại đứa con gái nhỏ bé của họ?!
Suy đoán của tôi đã ngay lập tức được chứng thực. Tôi nghe tiếng chị Ngọc phát ra tiếng rên hừ khe khẽ, rồi chị nói:
– Chú Tuấn ơi, tự dưng con thấy nóng quá! Ở dưới này khó chịu quá!
Chú Tuấn nghe vậy thì nắm tay Ngọc đến một gốc thật khuất trong vườn, lên tiếng hỏi nhỏ:
– Con thấy chỗ nào khó chịu? Đưa chú xem nào!
Chị Ngọc mặt đang đỏ gay đưa tay xoa xoa bầu ngực nhỏ xíu và cái mu đang ưỡn cao của mình. Chú Tuấn nhẹ nhàng bảo để chú xem có bị sao không, rồi vạch áo chị Ngọc lên. Chị chưa kịp nói năng gì, thì chú đã kê miệng vào mà mút cái bầu ngực bé xinh của chị. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng chị Ngọc, chị rên khẽ một tiếng rồi ôm chầm lấy đầu chú Tuấn. Chắc là chị Ngọc đang thoải mái lắm.
Cái lưỡi điêu luyện của chú Tuấn cứ thế liếm láp và bú mút hết bên này đến bên kia, trong khi tay chú cũng không chịu yên mà cách lớp quần xoa xoa cái mu trơn láng của chị Ngọc. Chị Ngọc lúc này chắc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi. Miệng cứ há to mà đớp không khí. Bình thường chị cũng quen được bố ôm ấp và hôn hít, nên chắc cũng chưa ý thức được chuyện to lớn gì đang sắp xảy ra với mình.
Đang cảm thấy thật dễ chịu thì tự dưng chú Tuấn lại dừng lại. Chị Ngọc ngơ ngác hỏi:
– Sao thế ạ?!
Chú Tuấn ra vẻ khó xử nói:
– Chú biết con bị làm sao rồi! Cái này là một dạng bệnh khó nói, không thể nói cho người khác biết, nếu biết con bị bệnh họ sẽ ghét con, ghê sợ con.
Chị Ngọc mếu máo như sắp khóc, trong người vẫn đang cảm thấy rất khó chịu. Thấy thế chú Tuấn tiếp lời:
– Nhưng mà chú biết cách chữa cho con. Chỉ là hơi đau một tí! Với lại đây cũng là bí mật lớn nhất của chú! Con có đồng ý giữ kín chuyện này không?
Chị Ngọc ngoan ngoãn vâng dạ. Thế là chú Tuấn đã chính thức đạt được mục đích của mình. Chú cũng không sợ sau này khi lớn lên chị Ngọc sẽ phát hiện ra sự lừa gạt của chú, bởi vì lúc đó chị đã trở thành nô lệ dưới con cặc to khỏe của chú rồi!