Vị Thần Dục Vọng - Chương 4.1
Bảo lấy cớ gió lạnh, sà vào ôm lấy cánh tay chị mình.
– Chỉ cầm chạm vào thôi, không nhất thiết phải ôm cứng như vậy! – Tiếng dâm thần lại vang lên.
Nhưng mặc kệ, Bảo nghĩ mình cứ ôm vậy cho chắc. Uông một tiếng, Bảo chợt thấy cảnh vật xung quanh mình biến đổi, rồi Bảo thấy mình đang đứng ở giữa căn nhà quen thuộc của mình. Kỳ lạ, mình về tới nhà rồi sao?! Có gì đó không đúng về căn nhà này! Đang miên man suy nghĩ, chợt Bảo thấy hai bóng hình quen thuộc vừa đi vừa nói. Là bố mẹ cậu. Họ nhìn trẻ hơn bây giờ rất nhiều. Đến trước mặt cậu, bố cất tiếng hỏi:
– Ngọc, sao đứng đây vậy con? Bố mẹ có chuyện ra ngoài, hôm nay con gái của ba ở nhà ngoan nhé!
Tôi trố mắt đứng nhìn, ngạc nhiên khi miệng mình phát ra tiếng nói của một đứa con gái chừng 7-8 tuổi:
– Dạ vâng ạ!
Thì ra dâm thần đã đưa tôi trở về đọc ký ức của chị Ngọc thông qua chính thân xác của chị. Tuy nhiên tôi chỉ có thể nhìn thấy những sự việc mà chị đã trải qua, chứ không thể điều khiển cơ thể của chị. Vậy là tôi đã trở về 10 năm trước, lúc chị Ngọc tầm 8 tuổi. Tôi chợt tự hỏi không biết lúc này mình đang ở đâu nhỉ? Nhìn mẹ tôi có vẻ như chưa mang thai, vậy chắc tôi vẫn còn là một con tinh trùng bé bỏng trong tinh hoàn của bố tôi rồi! Rồi tôi chợt bật cười với cái suy nghĩ ngô nghê của mình. Không biết rằng cái suy nghĩ ấy là hoàn toàn sai lầm! Đúng là thời điểm này tôi vẫn còn là một con tinh trùng bé bỏng. Nhưng con tinh trùng ấy lại không nằm trong tinh hoàn của bố tôi, mà nằm ở một nơi tôi hoàn toàn không thể ngờ tới.