Vì Có Em Bên Anh - Chương 17
Chương 17: Tình yêu không quên lãng
Amelia nhìn người con trai đang xoa xoa đầu gối thì nhận ra đó là Trọng Tuấn, chợt nhớ lại chuyện hôm trước ở khu tắm ký túc xá nam khiến mặt cô nàng đỏ bừng, Tuấn vừa xoa đầu gối vừa nhìn cô gái có biểu cảm ngại ngùng nên anh chàng cũng đoán biết cô ấy đang nhớ đến chuyện xấu hổ đó, cậu chợt thấy rung động trong lòng, đỏ mặt tía tai hơn Amelia khi mường tượng lại cảnh mình đang bóp ngực cô ấy. “Sao mình lại nghĩ bậy bạ thế này?” Cậu vừa nghĩ vừa lắc đầu nguầy nguậy để đánh tan cái hình ảnh không mấy thân thiện đó còn Amelia thì nhớ lại cảm giác lâng lâng đó thầm ước Trọng Tuấn làm thế với mình một lần nữa.
Amelia thì nhớ lại cảm giác lâng lâng đó thầm ước Trọng Tuấn làm thế với mình một lần nữa.
Giây lát sau, Amelia đã bớt ngượng ngùng nên mở lời trước: “À ừm, xin lỗi anh nhé, tại tôi mới tập chạy thử phương tiện di chuyển của loài người nên chưa quen. Anh có sao không?”
Tuấn ngạc nhiên: “Của thế giới loài người là sao?”
Amelia đánh trống lảng: “Đâu có gì anh không cần bận tâm, ý tôi muốn nói là tôi từ nơi xa xôi đến nên… chưa quen mà anh có sao không?”
Tuấn cười hì tưởng Amelia cho rằng mình đã quên nàng: “Không sao cả, chỉ là vết thương không đáng ngại, đại tiểu thư Amelia Phoenix ạ!”
Ngạc nhiên trước từ xưng hô mà Tuấn vừa thốt ra, Amelia ngập ngừng: “Anh… anh… còn nhớ em… sao?”
Tuấn mỉm cười đáp: “Quên làm sao được khi hồi nhỏ em cứ ra rả bên tai anh mà, nào là: “Em là đại tiểu thư Amelia Phoenix thuộc Quỷ tộc, cư ngụ ở Quỷ giới…” vân vân và mây mây.”
Nghe Tuấn nhại lại tiếng nói của mình khiến cô nàng sượng sùng nhào tới chỗ cậu đánh thùm thụp vừa nói: “Anh thật là đáng ghét, cứ làm người ta xấu hổ.”
Tuấn cười một tràng, bàn tay cậu vuốt một bên má đang đỏ ửng của Amelia: “Em càng lớn càng đẹp ra.”
Bàn tay cô áp vào bàn tay Trọng Tuấn đang áp má mình. Tuấn nhìn thấy vật quen thuộc mà cậu đã tặng cho Amelia hồi nhỏ: “Ồ, em vẫn còn đeo sợi dây chuyền mà anh tặng à?”
Amelia mỉm cười: “Đúng vậy, món quà trân quý này em vẫn còn giữ.”
Đầu gối bị đau do cú tông xe máy lúc nãy khiến Tuấn nghiến răng rít lên, Amelia hoảng hốt nói: “Xin lỗi, là do em không cẩn thận đã tông phải anh. Chắc anh đau lắm.”
Trọng Tuấn tuy bị đau nhưng vẫn cố nở ra nụ cười: “Không sao, em đừng tự trách mình.”
Amelia nói gấp: “Cho em xem chỗ đầu gối của anh nào.”
Tuấn miễn cưỡng buông hai tay đang xoa đầu gối, xem xong Amelia nói: “Chà, nó sưng ghê quá, để em lấy “Nước mắt Phoenix” trị thương cho anh.”
Tuấn ngạc nhiên khi thấy Amelia lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong lọ chứa dung dịch kỳ lạ. Amelia nhỏ xuống hai, ba giọt xuống chỗ sưng ở đầu gối của Tuấn rồi cô lấy tay thoa lên.
Tuấn thắc mắc: “Dung dịch đó thực ra là gì vậy?”
Amelia Phoenix đáp: “Nó là diệu dược vô giá dùng để chữa trị vết thương, là bảo vật chỉ có gia tộc em mới có. Giá ở chợ đen cao lắm, gần đây gia đình em đang gặp trục trặc nên không thể sản xuất tiếp được nên bọn buôn lậu sản xuất hàng giả để bán thu tiền bất chính. Đồ giả chỉ hiệu nghiệm khoảng 30% so với hàng chính hiệu.”
Trong chốc lát, vết thương ở đầu gối cậu hoàn toàn lành lặn khiến cậu vô cùng ngạc nhiên nghệch mặt ra. Thấy thế Amelia hỏi: “Sao thế?”
Tuấn lấy tay vỗ vỗ lên trán: “Vậy mà những điều em nói hồi nhỏ như Quỷ tộc gì đó khiến anh cứ tưởng em nói giỡn. Sau chuyện này khiến anh phải suy nghĩ lại.”
Amelia cười nói: “Vậy còn bây giờ?”
Tuấn đáp: “Không tin cũng phải tin thôi.”
Amelia tiết lộ: “Vì vậy mà em tính dùng bảo vật này để làm vật trao đổi để lập liên minh với bọn hút máu.”
Tuấn ngạc nhiên, nói: “Bọn hút máu? Ý em là hội trưởng Gia Bảo?”
Amelia tỏ ra ngạc nhiên: “Anh cũng biết họ là Vampire à? Mấy hôm nay em cân nhắc có nên cho người bảo vệ anh không, xem ra anh vẫn chưa có dấu hiệu xâm hại từ họ nên em cũng an tâm. Xem ra còn nhiều chuyện hai ta còn muốn nói nên kiếm chỗ nào từ từ trò chuyện nhé. Anh thử đứng lên đi lại xem thế nào.”
Trọng Tuấn làm theo lời Amelia thì cậu chẳng thấy bất kỳ đau đớn nào đi lại hoàn toàn bình thường như lúc trước, Tuấn cảm ơn nói: “Cảm ơn em nhiều lắm!”
Amelia đáp: “Lỗi của em mà, cảm ơn làm gì.”
Sau đó Trọng Tuấn nhất quyết không cho Amelia cầm lái vì tay lái cô nàng chưa vững. Ngồi phía sau, Amelia ôm chặt Trọng Tuấn, còn anh chàng thì mặt đỏ lên do cặp vú căng mọng của cô nàng cứ cạ cạ vào người mình.
……
Tại phòng đọc sách của linh mục…
“Ta đã lấy cái thứ này về cho ngươi đây!” Vị King of Heroes cất tiếng: “Ngươi đang ăn à, món gì vậy?”
“Cơm chiên Dương Châu, ăn không?” Linh mục đáp.
Gil đáp: “Khỏi, ship món khác cho ta đi.”
Thanh Phong đáp: “Ok, chén thánh cũng đã có. Tối nay không có việc làm nên ngươi cứ việc đi chơi miễn đừng gây rắc rối là được.”
Gil nói: “Tối nay ta sẽ đi bar.”
Phong ngạc nhiên: “Ngươi có tiền không mà đi, đừng xin ta vô ích.”
Gil cau có nói: “Báu vật thế gian này ta không thiếu, mắc gì phải xin ngươi. Nực cười!”
Thanh Phong dửng dưng: “Vậy sao? Tuỳ ngươi, giờ ta lo công việc của ta.”
Gã nói xong thì rời khỏi phòng, Gil lầm bầm: “Hừ, tên vớ vẩn.”