Vì Có Em Bên Anh - Chương 14
Chương 14: Người hầu mới của Hội phó Phương Uyên? [P.1]
Ba hôm sau…
Tại phòng Chủ tịch Hội sinh viên…
Cộc cộc cộc… tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói từ trong phát ra: “Xin mời vào.”
Cánh cửa mở ra và một nam sinh bước vào, Hội trưởng, hội phó và các thành viên khác chú ý nhìn cậu nam sinh viên này. Hội trưởng nói: “Ồ, hôm nay cậu đến sớm nhỉ, cứ từ từ suy nghĩ cho thấu đáo đề nghị của tôi, không cần phải gấp gáp vậy.”
Trọng Tuấn nói: “Tôi đã nghĩ kỹ về vấn đề này.”
Phương Uyên bộc lộ chút ngạc nhiên, hội trưởng nói: “Vậy câu trả lời là…”
Trọng Tuấn đáp không chút ngập ngừng: “Tôi đồng ý.”
Hội trưởng mỉm cười, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng. Phương Uyên nhìn anh trai rồi quay qua nhìn Trọng Tuấn, thầm lo cho cậu bạn khi anh trai cô ngày càng nhúng tay vào chuyện tìm người hầu của cô.
Hội trưởng mỉm cười thân thiện: “Được rồi, tôi nghĩ cũng nên tiết lộ cho cậu biết vài điều…”
Tuấn ngơ ngác nói: “Hơ, vâng!”
Hội trưởng nói và xoay laptop của anh ta đang chiếu phim Vampire: “Trước hết tôi muốn cho cậu xem cái này…”
Sau khi cho Trọng Tuấn xem hết năm phút đoạn phim, Hội trưởng nói: “Nói cho cậu biết: tôi là một Vampire.”
Và như để chứng minh lời anh ta nói thì ánh mắt anh ta chuyển sang màu đỏ thẫm. Đôi mắt ấy cũng không lạ gì với Trọng Tuấn, bởi cậu đã từng gặp đôi mắt có màu tương tự như vậy của cô bé mười hai năm trước hiện đang có mặt trong căn phòng này. Điều Tuấn nghi đã đúng, anh trai của Hội phó cũng là một Vampire cho tới hôm nay anh ta mới xác nhận.
Hội trưởng nói tiếp phá tan mạch suy nghĩ của Trọng Tuấn: “Vampire chúng tôi hoàn toàn khác những gì trong phim lúc nãy: chúng tôi nhanh, mạnh, khỏe gấp mấy chục lần so với người thường; hầu như chúng tôi không có điểm yếu nào, vết thương tự lành không cần thuốc men cũng như miễn nhiễm các loại bệnh ở cõi nhân gian này; với Vampire bọn tôi không có khái niệm vòng đời như các sinh vật khác; thêm nữa, không một thứ vũ khí gì có thể hạ được chúng tôi như cây thánh giá bằng bạc trong phim đâu nha; một điều giống trong đoạn phim lúc nãy thì máu là “thực phẩm” chính của chúng tôi, dù chúng tôi cũng phải ăn những món của con người để che mắt họ.”
Mắt hội trưởng trở về bình thường, anh ta lấy một túi máu trong bệnh viện và tháo nút đổ vào cái ly. Anh ta lắc lắc một hồi uống cạn rồi nói tiếp: “Thỉnh thoảng tôi cũng hay ra ngoài đi săn các nữ sinh viên học viện.”
Giọng nói anh ta khiến Trọng Tuấn rợn người và lòng căm ghét giống loài hút máu đang từ từ trỗi lên.
Anh ta nhìn Tuấn giây lát rồi nói: “Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ thỉnh thoảng thôi, chỉ uống một phần để chế ngự cơn khát. Họ không có chết đâu, chỉ cần bồi bổ là có thể bù lại lượng máu đã mất. Sau khi xong xuôi thì tôi xóa ký ức của họ đi là xong. Nhờ vậy hành tung Vampie chúng tôi sẽ không bị lộ.”
Hội phó giờ mới lên tiếng: “Chúng tôi đã có chục túi máu dự trữ nên cũng không cần thiết tìm kiếm mồi để hút nữa chỉ khi nào cơn khát bị…”
Hội trưởng lia mắt giễu cợt về phía Phương Uyên: “Bị sức hút của con mồi quá lớn khiến cho chúng tôi không thể chế ngự được cơn khát được nữa nên bắt buộc…”
Nói tới đó thì Hội phó hướng ánh mắt giận dữ về phía anh trai.
Gia Bảo rời khỏi chỗ ngồi đến bên Trọng Tuấn nói nhỏ: “Như tôi đã nói, Vampire có khả năng xóa ký ức người khác nên còn may là con bé chưa xóa trong đầu cậu hình ảnh nó trần trụi trong nhà tắm lúc cậu đi lạc vào chiêm ngưỡng…”
Lời nói đó khiến Tuấn đỏ mặt mường tượng lại cảnh đó thì một tiếng “ối”, hội trưởng bị cô em gái đấm bay văng vào bức tường “rầm”, Uyên quát lên: “Nói bậy nè! Còn Trọng Tuấn, cậu hãy quên điều đó đi nhé!” Hội phó vừa nói mà khuôn mặt đỏ bừng.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hồn đó khiến Tuấn hãi hùng lắp bắp: “Được… được…”
Bất chợt Hội trưởng đứng sát giữa hai người họ thình lình lên tiếng: “Được rồi, mọi chuyện có vẻ ổn thỏa.”
Trọng Tuấn và Hội phó giật mình “Oái!” khi anh ta có mặt từ lúc nào vì cả hai tưởng anh ta còn đang nằm một đống ở bên kia.
Anh ta ngồi về ghế của mình và nói tiếp: “Cơ bản chúng tôi là thế, việc tuyển dụng hội viên mới cũng đã xong. Giờ tôi giới thiệu các thành viên cho cậu biết: tôi – Nguyễn Hoàng Gia Bảo – Chủ tịch, em gái tôi: Nguyễn Hoàng Phương Uyên – Hội phó, anh chàng đang gõ bàn phím kia là người hầu kiêm trợ lý của tôi: Lâm Ngọc Thư, gia tộc họ Lâm đã phục vụ cho gia tộc Nguyễn Hoàng chúng tôi bao đời nay và hoàn toàn không phải là Vampire, còn cô bé đang pha trà kia là Lâm Ngọc Thanh, em gái cậu ta.”
Tuấn thắc mắc: “Người hầu nghĩa là sao? Và anh ta không phải là Vampire à?”
Hội trưởng mỉm cười sắc lẻm đáp: “Khi một con người muốn là người hầu cho Vampire, thì phải thông qua khế ước chủ – tớ. Sau khi hoàn thành khế ước thì con người đó sẽ trở thành người hầu của Vampire, và được bất tử như vampire nghĩa là không có vòng đời. Ngoài ràng buộc là người hầu ra, họ không bị ràng buộc điều gì khác nên có thể tự do ngao du đây đó, lấy vợ sinh con. Chỉ khi nào chủ nhân cần thì họ mới phải đến chỗ chủ nhân. Đúng không Ngọc Thư?”
Ngọc Thư tiếp tục công việc chẳng cần ngước mặt lên nhưng vẫn đáp: “Chuẩn không cần chỉnh.”
Hội trưởng nói tiếp: “Vậy cậu còn thắc mắc nữa không?”
Trọng Tuấn tạm thời chưa nghĩ ra nên lắc đầu.