Vì Có Em Bên Anh - Chương 12
Chương 12: Lời chào đón chân thành của Hội phó Hội sinh viên
Hội trưởng bắt đầu tăng tốc độ cắm rút côn thịt, Caroline bám chặt lấy anh, hai chân vẫn banh ra cho Gia Bảo nắc. Cái eo thon thon của nàng là nơi để anh vịn vào lấy điểm tựa mà thao cho mạnh, cho sâu vào tận bên trong cô người yêu.
Hội trưởng nói: “Thấy của anh bự vậy mà vừa khít âm đạo của em không… vậy mà chê của anh bự.”
Caroline thều thào cãi lại: “Em đâu có chê.”
Hội trưởng mỉm cười: “Em thích không?”
Caroline trả lời, mắt nhắm nghiền hưởng thụ: “Có… Mình làm như vậy thường xuyên nghen anh.”
Gia Bảo đáp: “Uh… khe thịt em đẹp vầy phải nắc thường xuyên thôi, mà không sợ chị của em bắt gặp chúng ta như thế này á?”
Nàng trả lời: “Kệ chị ấy, miễn chúng mình “làm” kín đáo là được.”
Rồi nàng thẹn quay mặt đi khi nói: “Em cũng thích cái đó của anh lắm…”
Không còn vẻ mặt nhăn nhó, chỉ có tiếng thở gấp và những tiếng rên đầy thỏa mãn.
“Bạch bạch bạch… Ư ư ư ư…”
Hội trưởng bỗng nói: “Anh làm mạnh vậy em có đau không?”
Nàng đáp: “Có hơi thốn thốn trong bụng.”
Hội trưởng gật đầu: “Ừ… tại của anh dài, đâm sâu nên nó vậy.”
Nàng khẽ thốt một tiếng: “Dạ…”
Hội trưởng ngập ngừng: “Vậy anh nên làm nhẹ hay mạnh?”
Nàng cố gắng hít một hơi đáp trong khi khe thịt của nàng đang đón nhận những cú thúc từ người yêu: “Sao cũng được… thốn nhưng em thích lắm.”
Ép hai chân Caroline lên bụng nàng, Bảo thao lút cán, mỗi cái đóng vào là một cái nhăn mặt trong tiếng rên đầy thỏa mãn của nàng. Hai bộ phận sinh dục va chạm nhau vang lên những tiếng bạch bạch đầy đam mê, mật dịch từ khe âm đạo cô nàng trào ra nhễ nhại, cửa hang bị dập tả tơi chỉ có Hội trưởng và nàng là đầy sự thích thú của trò chơi tình ái.
“Caroline ơi…” Hội trưởng rống lên rồi đổ sụp xuống người Caroline, côn thịt của anh giật mạnh bắn tung tóe chất dịch vào trong âm đạo của nàng. Gia Bảo ngã ra thở, nàng cũng hì hục thở bên cạnh, chất dịch từ trong lỗ âm đạo trào ra chảy đầy.
Trọng Tuấn mặt đỏ bừng lặng lẽ ra khỏi chỗ núp, Phương Uyên thấy thế liền bước ra khỏi chỗ núp theo cậu tới chỗ bờ sông. Cả hai đỏ mặt vì chứng kiến cảnh tượng hồi nãy, khi cả hai quay mặt lại nhìn nhau thì vội quay qua chỗ khác. Một lúc sau, cảm thấy bớt ngượng ngùng, Tuấn mở miệng: “Thành thật xin lỗi cậu chuyện hôm đó.”
Phương Uyên đang đỏ mặt nhưng khi nghe câu xin lỗi của Tuấn ánh mắt cô mở to đầy bất ngờ rồi mỉm cười nói: “Thật ra là lỗi của tôi mới đúng vì đã ngờ oan cho cậu. Thêm nữa tôi biết điều đó là do anh tôi bày trò làm khổ cậu, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu và bản thân tôi cũng có lời xin lỗi gửi đến cậu, sinh viên mới ạ!”
Trọng Tuấn nghe Phương Uyên nói thế thấy lòng mình êm đềm và ấm lòng khiến cậu mỉm cười quay mặt lại thì thấy Hội phó hôm nay tươi tắn, xinh đẹp khác lạ so với mọi ngày khiến cậu không còn chút dè dặt khi trò chuyện với cô.
……
Đến lượt Caroline dịu dàng cho côn thịt của Hội trưởng vào trong lỗ âm đạo của mình rồi nhún nhẩy liên tục, Hội trưởng ngắm người yêu mình, cô người yêu xinh đẹp, đáng yêu.
Rồi anh cười, đặt nàng nằm ngửa rồi đẩy côn thịt của mình vào sâu tận cùng bên trong khe thịt của nàng, Caroline cũng hòa nhịp một cách nhiệt tình hơn, khe thịt của nàng ra nước nhiều hơn. Caroline run bần bật, thều thào những từ ngữ vô hồn… Nàng ra một cách mạnh mẽ, Bảo ôm nàng, thúc mạnh và cùng ra với cô người yêu, máu của họ cuồn cuộn chảy, chất dịch của anh tràn vào tử cung của nàng ào ạt như thác đổ…
Mấy phút trôi qua, Caroline còn đang mệt nên hơi thở còn gấp, Hội trưởng thì xoa nắn hai bầu vú của nàng, những ngón tay anh mân mê hai đầu vú đỏ hồng của Caroline, bỗng Hội trưởng lên tiếng hỏi: “Em còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau và làm như thế này cùng nhau lúc em mười bảy tuổi không?”
Caroline quay sang nhìn anh đáp: “Em cũng chả nhớ rõ nhưng cảm giác lúc đó thật lạ lẫm, nó khiến em mụ mị một thời gian cho đến khi chúng ta làm lại chuyện này.”
Gia Bảo mỉm cười nói: “Để hôm nào anh kể cho em nghe, cô bé ngốc của anh. Còn bây giờ anh phải đi xem hai đứa kia làm lành với nhau chưa sau khi chúng xem màn làm tình của chúng ta.”
Caroline đỏ mặt ngạc nhiên: “Ớ…”
Hội trưởng phì cười trước biểu cảm của cô người yêu bèn đưa miệng xuống mút ngậm núm vú của nàng tiểu thư Phoenix khiến nàng rên ứ lên một tiếng nhỏ, rồi cả hai mặc lại đồ và tạm biệt tại đây.
……
Phương Uyên đề nghị: “Phải rồi, còn chuyện này chúng ta chưa làm xong.”
Nói rồi cô nắm tay Trọng Tuấn lôi đứng dậy, hai người đứng đối diện nhau. Phương Uyên đặt tay lên người mình tự giới thiệu: “Tôi là Phó chủ tịch Hội sinh viên học viện Hòa Phong, hoan nghênh cậu tới đây học tập và hy vọng cậu sẽ xem nơi đây là ngôi nhà thứ hai của mình.”
Nói xong, Hội phó giơ bàn tay ra phía trước như muốn bắt tay như lần trước. Trọng Tuấn đưa tay ra tính bắt tay Hội phó nhưng còn chần chừ sợ giống như sự cố lần gặp mặt đầu tiên vậy. Nhưng rồi thấy gương mặt trong sáng như ngọc ấy mỉm cười đầy chân thành và tiếp thêm ý chí cho cậu, lòng quyết tâm đã sẵn sàng, cậu bắt tay Hội phó không còn e dè nữa. Phương Uyên nói: “Hy vọng cậu sẽ có những buổi học tuyệt vời.”
Trọng Tuấn như được tiếp thêm động lực và trả lời: “Mình cũng mong thế.”
Bỗng có tiếng nói làm hai người giật mình: “Ồ, làm lành với nhau rồi à?”
Trọng Tuấn và Phương Uyên quay đầu hướng về giọng nói đó và thốt lên: “Hội trưởng, anh trai.”
Gia Bảo hướng ánh mắt toan tính về phía Trọng Tuấn nói: “Trọng Tuấn, tôi có một đề nghị này với cậu.”
…
Tại phòng đọc sách của gã linh mục tên Thanh Phong…
Gilgamesh đang chơi cờ vua một mình với ly rượu đậm chất nền văn minh Uruk thuở xa xưa: “Ngươi đang nghiền ngẫm gì vậy, Thanh Phong?”
Phong đáp: “À, ta đang tìm phương thức để triệu hồi thứ ấy để phục vụ cho kế hoạch lớn của ta.”
Nhướng mày lên khó hiểu, Gil nói: “Thứ ấy là cái gì?”
Phong trả lời: “Thần Hủy Diệt.”
Gil tỏ ra không quan tâm: “Vậy ư? có vẻ bọn Vampire và Phoenix kia không hề có manh mối nào về ngươi.”
Phong nói: “Đúng, còn ngươi không phải ta đã dặn không được sinh sự bên ngoài rồi mà, để chúng biết và đang tìm hiểu.”
Gil đáp: “Trong nhà thờ này chán bỏ ra nên ta mới kiếm niềm vui bên ngoài đó chứ.”
Thanh Phong ngước lên nhìn và nói: “Thế à, vậy ngươi có sẵn lòng đi lấy thứ này về cho ta không, King of Heroes?”
Gil đáp: “Có việc để giải trí cũng được. Vậy cái đó là gì vậy?”
Gã linh mục cười bí hiểm, nói gọn: “Chén thánh.”