Vẽ tranh - Chương 47
[Vẽ tranh #47]
“Ơ ơ… ơ ơ..! Rách… rách của chị..! Ơ ơ ơ…”
Âm thanh rên rỉ vang vọng khắp căn phòng. Trước mặt Cương là Minh đang bị anh đè ngửa ra mà thụt lia lịa. Đột nhiên thằng ku chưa bắn được viên đạn nào, nhưng chị đã “áh..!” lên thảm thiết. Một cái gì đó mềm mềm đang trương lên từ dưới, ép vào bụng Cương bên trên khiến anh lơ lửng. Ngó xuống dưới, thấy cái bụng Minh đã phình lên từ lúc nào. Thằng ku chợt bị thốn kinh khủng, có thứ gì đó từ trong lỗ bướm bà chị đang cố tống cây dừa của Cương ra.
“Roẹt… ục ục ục…!” – âm thanh của chất nhờn trào ra cùng lúc thằng ku bị đá văng khỏi lỗ.
“Oa… oa oa… oa oa..!”
cảnh tượng rùng mình, quái dị khiến Cương xám hồn. 1 cái bào thai lòi ra, nó ko có mặt mũi, mà trơn nhẵn như cái đầu gối.
“Hưm..!”
Cương bỗng rặn ra 1 từ như vậy. Nhìn xung quanh định thần lại. Anh đang ở nhà Lộc.
“Phìu..!” – anh thở dài.
Giấc mơ kinh hoàng làm tinh thần hoảng loạn, thằng ku mọi khi vẫn gân cổ lên buổi sáng báo thức, nhưng giờ cũng bị ám ảnh đó làm nó ngẻo như xác ko hồn. Nếu thực sự ngoài đời mà lỡ có chích cô nào phình bụng, đảm bảo Cương sẽ ko trốn tránh, sợ hãi, miễn nó là con người. Còn đây là thứ kì dị nên ổng muốn té đái là điều hiển nhiên.
Đang trong giai đoạn làm đồ án, ko có lên trườn lên triết nên sinh viên lớp Cương rãnh. Bỏ bê Thi lâu ngày nên phải hỏi thăm. Con bé ổn, chỉ là về quê thăm ba má thôi chứ có gì đâu. Sau đó, anh nhắn tin cho Thủy, Chi bđs. Ai cũng trả lời trả vốn, trừ chị Trang. Cương đợi gần nửa tiếng cũng thấy im re. Cương hơi lo, vì lần cuối gặp chị là trong tình huống hơi ám ảnh với cha nội kia. Chắc chị bận gì đó thôi mà..!
Vác cái mặt qua động banh hoài riết lờn mặt, bữa nay Cương quyết định làm chuyện khác và nó cũng chả có gì lạ, chỉ là lủi thủi trong xó phòng, ngồi lắp lắp, ghép ghép nhà mô hình rồi quay lại đăng youtube. Ít nhìu cũng phải có kinh phí để sống, để ăn rồi mới tính tới chuyện đi hái trái này trái nọ chứ. Làm thì ko phải ngày 1 ngày 2 là xong, vì phải lên ý tưởng, phát thảo rồi mới từ từ hoàn thiện tác phẩm. Mọi hôm thì cứ đi miết, còn giờ thì chui rút trong phòng nguyên ngày, quên ăn quên ngủ. Tới nỗi con bé tưng chắc căm hận anh dữ dội lắm, cứ nhắn tin anh hoài. Ngược lại chị Trang thiên thần vẫn còn câm nín, ko trả lời suốt từ sáng giờ.
Qua ngày tiếp theo, cũng y như vậy. Tập trung vào “làm ăn” là ko thèm nghĩ tới gì khác nữa. 1 phần cũng vì bữa đi chơi, Ngọc có hỏi anh sao lâu rồi chưa có video cho em nó giải trí. Đã vậy, fan của Cương còn có thêm mấy chị em, chị Dung LL, và mới đây còn thêm cô Hiền nữa. Phải tống hết ga tới đích. Đương nhiên là chị Trang vẫn im re ko hồi đáp. Cương lúc này bắt đầu lo lắng, anh tưởng tượng có khi nào chị bất mãn rồi trốn lên núi, hay nhảy cầu… tiêu ko. Quyết tâm làm càng nhanh càng tốt, rồi tính sổ với chị thiên thần sau.
Sau 2 ngày, cuối cùng Cương cũng hoàn thiện mô hình và quay xong phần thô. Bây giờ chỉ việc ghép clip, chèn hình đánh chữ nữa là coi như tạm hoành thành nghĩa vụ.
Trưa ngày thứ tư, sau mấy chục tiếng làm muốn thâm 2 mắt, Cương nhắn cho Thi:
“Em liên lạc được với chị Trang hông..?”
“Mấy bữa nay, em ko liên lạc được với chị ấy. Anh cũng vậy á..?” – Thi
“Em ghé thử nhà chỉ chưa..? Coi có bị gì hông. Mấy nay anh bận, ko đi được…” – Cương.
“Em đến mấy lần rồi á… thấy khóa cửa. Gọi cũng ko được, nhắn cũng ko hồi âm nữa. Em cũng lo lắm ấy..!” – Thi.
Lâu rồi ko gặp cô bé thiên thần, thấy cách nhắn tin đáng ghét, cộng thêm tưởng tượng ra gương mặt, cơ thể của ẻm… chưa gì mặt mốc Cương đã phê lòi ra, thằng ku cứ đập vô bụng anh như gào rống “Thi ơi… cho ta nựng Thi..!”. Mà thôi trở lại vấn đề chính.
“Để anh ghé thử coi sao. Ko được thì anh ghé em..!” – Cương.
“Uhm. Ghé em đi..! Em có quà cho anh này..! Hi hi..!” – Thi.
Quà gì ko cần biết, miễn Cương gặp được thiên thần bé nhỏ là ổng vui thấy mộ nội rồi. Trước khi đi, Cương nhắn thêm lần nữa cho Trang:
“Em qua nhà chị đây..! Có về nhà hay sao đó… thì rep em nha..!”
Nhắn thì nhắn vậy thôi, chứ ý định qua nhà chị coi thử thì vẫn phải làm, dù chị có trả lời hay ko. Đột nhiên chuông tin nhắn kêu:
“Cương hả..? Chị xin lỗi bữa giờ bận ko trả lời em được. Nhưng mà giờ đừng qua, chị chưa về kịp. Để lúc khác nha..!” – Trang.
Rồi xong, đang mặc dở cái quần, đọc tin xong là xụi lơ muốn xé áo quăng vô lò lửa. Nhưng mà cũng lịch sự nhắn 1 chữ “dạ” cho chị biết mình đã đọc tin. Cảm giác như chị đang tránh né ai ko biết, nhưng trước mắt là thấy né Cương, né luôn bé thiên thần trong sáng. Tự dưng nhắc tới bé thiên thần, Cương đang buồn, bỗng tươi hẳn lên.
“Thôi..! Chắc boss thiên thần đang bận bay đi đâu đó, giờ ghé qua thăm thiên thần nhỏ vậy. Ai cũng dễ ghét nên miễn sao có hơi thần vô là phê não à.” – Cương thầm nghĩ.
Cũng may chưa xé quần, cắn áo… nên ổng lại sửa soạn chỉnh chu với cái quần lửng thể thao và áo co giãn tay ngắn. Style của Cương nhằm mục đích dễ cho gió lùa trong mọi tình huống (thả rông ko sịp). Sau khi lên giáp, ổng phóng xe cái èo qua phòng bé Thi.
“Alo..! Anh đứng ngoài cửa phòng nè..!” – Cương gọi đthoại.
“Em đâu có khóa… Anh vào đi..!” – Thi nói.
Thì thôi người ta gõ cửa luôn cho nhanh, ông này còn màu mè nói qua đthoại chi cho tốn data, nóng đthoại. Cương hí hửng mở cửa ra…
“Hả..? Phải hông vậy trời..?” – Cương lẩm nhẩm trong đầu.
Bé Thi có style hiếm khi mặc đồ hở da, lòi thịt. Ẻm dếnh cho cái áo thun vàng dài tay, cổ kín… nhưng do bó quá nên vẫn thấy được mờ mờ áo ngực trắng ngần bên trong. Đã vậy ở dưới chơi cho nguyên cái quần short vải trơn ngắn củn, chắc vén nhẹ lên 1-2cm là thấy luôn cái lót ở trong. Style này hơi kì lạ, nhưng nó kiểu “em biết em trắng nên lòi ra cho anh nóng mắt chơi vậy á..!”


<Thi – minh họa>
Cương nhanh lẹ đóng cửa, khóa chốt rồi sà vào lòng em nó mà ôm như chưa gặp mấy chục năm.
“Ơ..! Anh làm gì ôm em chặt thế..?” – giọng Thi léo nhéo như mèo.
“Mấy trăm tiếng ko gặp, nhớ hơi em..! Hm hm..!” – Cương vừa nói, vừa ôm gáy, vuốt lưng em nó.
Thi đẩy nhẹ Cương ra rồi nhìn lên mặt anh.
“Có cái này tặng anh này..! Hm hm hm..!” – Thi cười cười.
Cương thả Thi ra, em nó bò lại hướng đối diện bên kia. Đang lục lọi cái gì đó thì cặp mông chỉa ngay mặt Cương. Anh nóng mắt, đỏ mặt soi chằm chằm vào mông con bé. Tranh thủ Thi ko để ý, Cương vừa quỳ thẳng dậy, vừa lết tới chỗ Thi… tới khi cái cục u trên quần anh chạm nhẹ khe mông trắng tròn đó…
“Ah..!” – Thi vừa la nhẹ, ẻm ngoảnh đầu lại.
“Anh..! Làm gì vậy..?” – mặt ẻm nhăn nhăn.
“Hm hm..!” – Cương ko nói, chỉ bấu nhẹ vào hai hông Thi mà ép thằng ku vào.
“Anh..! Bỏ ra đi..! Em đang lấy đồ mà..!” – Thi lắc lắc nhẹ mông như né.
Càng làm, thằng ku như bị cặp mông tát vào mặt sung sướng. Con bé hay cột tóc đuôi ngựa, nên mỗi lần đầu ẻm lắc qua lắc lại là đuôi tóc cứ quất quất, rồi rũ xuống vai, nhìn dễ thương và mau cương.
“Em mới đi đâu hả..? Sao mặc đồ ngộ quá à..?” – Cương.
“Sáng mới đi với bọn bạn về… chưa kịp thay là anh đến á..!” – Thi vừa nói mà mặt vẫn ngây thơ để cho Cương ngịch mông phía sau.
“Vậy giờ thay đi… chứ mặc vậy nóng hông..?” – Cương.
“Anh có ý gì..? Hửm..? Nãy giờ quậy em hơi nhìu rồi á..!” – Thi gằng giọng, tỏ vẻ hung dữ.
Thiên thần nên lúc nổi nóng lên cũng thấy dễ thương vô bờ bến. Cương ko sợ mà còn…
“Thay đồ cho anh ngắm chứ gì đâu..! hm hm hm..!” – Cương.
“Em đấm anh giờ á..! Bỏ ra… nhanh..!” – Thi tiếp tục bặm môi, lắc nhẹ mông để thoát khỏi vòng kìm kẹp.
Thoáng nghĩ chắc tội em nó, tính lấy đồ tặng mình mà lại bị ăn hiếp, Cương tạm thả ẻm ra. Thi lườm anh cái, xong:
“Ah..! Đây rồi đây rồi..!” – Thi kêu lên.
Em nó cầm ra cái hộp kì bí màu trắng, rồi mặt tươi cười đưa ra trước Cương…
“Này..! Tặng anh này..! Hm hm..!” – Thi.
“Mua đặc sản gì dưới quê tặng anh hả..?” – Cương cũng vui mừng nói.
“Ko có..! Cái này chỗ nào cũng có hết, ko phải đặc sản gì đâu. Nhưng mà… em muốn tặng anh thôi. Hm hm..!” – ko biết sao có tặng quà thôi, mà đầu tóc em nó ướt đẫm mồ hôi.
Cương tò mò ko biết món quà là gì. Anh từ từ mở ra rồi trố mắt nhìn vào trong.
“Giày hả..?” – Cương la lên.
“Hm hm..!” – Thi vừa cười, vừa gật gật.
Nhìn kĩ là thấy thương hiệu giày nước ngoài mà ai cũng biết, chưa kể Cương cũng hay mua giày thể thao để tập, nên ước chừng món quà em nó tặng ko dưới 2 chai.
“Trời ơi trời..! Cái này mắc lắm đó… đừng nói… em lấy hết tiền mua cho anh nha..!” – Cương nhìn Thi.
Em nó lắc đầu: “Ưm ưm..! Anh… đeo vào thử đi… xem vừa ko..! Hm hm..!”
Cương hơi nghẹn lòng, vì một con bé chuyên môn nhịn ăn để kiệm tiền, mà dám mua cho anh món quà đắc giá. Cứ ngồi nhìn mặt con bé miết để cảm động.
“Anh..! Ko mang vào đi..! Nhìn em… hoài vậy..?” – Thi hơi chu mỏ ra.
Ui trời ơi..! Đã cái mặt thiên thần bình thường hút “lòng tinh” của Cương dữ dội lắm rồi, giờ thêm cái môi nhọn nhọn ra… còn đường nào chịu nổi.
Cương chồm tới, ngoạm luôn vào môi em nó.
“Ưm… ưm… ứm..!” – Thi rên trong họng, mắt tròn xoe.
Cương nhả ra cái “chụt”:
“Cám ơn em nha..! Hm hm..!”
Thi đỏ mặt, lại kêu:
“Anh mang vào thử đi..! Kêu mà cứ… ấy gì em ko à..!”
Trạng thái Cương giờ là chỉ muốn ôm Thi vô lòng, rồi âu yếm hết sức bình sinh mà trời cho. Nhưng chiều theo ý nguyện con bé mà phải miễn cưỡng đeo đôi giày vô.
“Chò ôi..! Vừa luôn nè..! hé hé..! Sao biết size anh dạ..?” – Cương hớn hở.
“Thấy em hay ko..! Hm hm..! Thích ko..? Hm hm..!” – Thi.
“Thích sao hông..! Nhưng mà… thích em còn nhìu hơn nữa ớ..!” – Cương.
Nói xong là ổng lại sà vào lòng Thi như đứa nhỏ. Đầu dựa vô nơi 2 trái đào tọa lạc. Rồi dúi dúi cái mặt cho 2 trái đánh lia lịa vào má hai bên.
“Ưm..! Anh này..! Kì quá đi..!” – Thi.
Em nó đột nhiên dựa cằm vô đầu Cương, lấy tay vuốt vuốt gáy anh như 1 người chị gái mưa đang dỗ dành thằng em Cương cứng. Cứ như vậy, 2 đứa lãng mệnh hỏi thăm nhau về chuyến đi của 2 đứa mấy bữa trước. Em nó lâu lâu mới về quê nên kể đủ thứ mọi sự trên đời. Còn Cương cũng kể thật chuyện anh đi chơi ké với hội banh tưng, trừ mấy chuyện bóp nắn, đâm đục gì đó thì đương nhiên ko dại mà khai. Chợt thấy mặt em nó hơi buồn buồn, Cương vừa dựa đầu vào bưởi, vừa hỏi:
“Em nè..?”
“Hửm..?” – Thi.
“Ngồi xe máy đường dài được ko..?” – Cương.
“Sao anh hỏi thế..?” – Thi đẩy Cương ngồi thẳng dậy để nhìn mặt anh.
“Tính… rủ em đi phượt 2 người… đi được ko..?” – CƯơng.
Thi đảo mắt quanh phòng như suy nghĩ, lúc sau:
“Chắc em ko chịu nổi đâu..! Em đi giường nằm ko mà..! Với lại em hay đi khuya… sáng sớm đến nơi rồi..!”
Cương hơi thất vọng vì ko được chở em nó bằng xe mình, bởi bản thân anh muốn tới nơi thì khỏi phải thuê mướn phương tiện di chuyển để chạy lòng vòng. Nhưng rồi Cương nảy ra một ý:
“Vậy hả..? Vậy… mốt đi chơi… anh rủ… em đi ko..? Xe giường nằm luôn…”
Mắt Thi bỗng sáng rỡ:
“Ôi thật á..? Hm hm hm..! Đi với anh thôi á..?”
“Chứ ko lẽ rủ thêm mấy người nữa..?” – Cương.
Em nó lắc đầu, tóc phất qua phất lại, rồi bặm môi mà cười cười nhìn vào bụng Cương.
“Nhìn mặt anh ko nhìn, nhìn dưới chi dạ… hả..? Nó cũng đi nữa đó. Hm hm..?” – Cương.
Em nó ngớ mặt ra: “Ơ..! Nó là ai thế..?”
“Cái thằng ở trong đây nè..!” – Cương chỉ ngón tay xuống dưới.
Thi bặm môi, chồm tới nhép tai Cương:
“Anh nói cái gì… hửm..? Muốn em đánh cho chết ko..? Hửm..!”
Vừa nói xong, Thi bụm luôn bàn tay ngay háng Cương.
“Ối..! Cái gì thế..? Anh… anh ko mặc ấy á..?” – Thi hốt hoảng.
“Hm hm..! Mặc chi cho nhìu lớp..! Mất công lột ra hông..!” – Cương nham nhở.
Thi nheo mắt hăm dọa, bóp mạnh thằng ku trong quần.
“Anh dị quá đi..! Tin em bóp chết ko..?”
Thiên thần nào giờ hiền lành, bữa nay mạnh mẽ dám hù dọa kẻ đâm sau lưng mình. Cương ko muốn làm gì khác, ngoài kéo em nó đè lên người, rồi xoa nắn cặp đào tiên ngoài lớp áo. Thi bặm môi, nhìn lên trước ngực mình để coi Cương làm trò gì trên vựa trái cây của em. Thằng ku sau lưng Thi ngỏng lên cứng khự, chọc vào mông em nó. Còn ẻm với tay ra sau chộp lấy cây dừa hư ko ai đốn mà bóp bóp. Ko biết do về nhà ăn uống tẩm bổ hay do cái áo, mà trông 2 trái đào có vẻ bự tròn hơn trước. Cặp đùi trắng nõn cũng ko được tha. Cương vuốt khắp 2 chân em nó như một ông thợ mát xa nghiệp dư. Mịn màng, tươi mát.
Cuối cùng thì môi 2 đứa cũng đớp lấy nhau như tiếp CO2 cho bổ phổi. Lâu rồi ko xoắn lưỡi nhau, cảm giác hơi lạ mà thích tột độ. Nước dãi chảy ra loan khắp xung quanh miệng. Được 10 ngón tay xoa nắn vào ngực, Thi rên “ưm ửm” trong họng. Kết thúc bằng hành động nhả nhau ra, chất dịch từ miệng 2 bên kéo sợi như tơ nhện. Cương – Thi lờ đờ nhìn mặt nhau ko nói 1 tiếng. Em nó dụi tay lên miệng để bôi sạch chất nhờn, nhìn thấy thương. Rồi ẻm lấy 2 ngón cái miết mỏ Cương để vệ sinh cho anh, kèm giọng cười “hưm hứm” tinh ngịch. Từ 1 cô bé ngây thơ trước khi gặp bóng Cương, mà nay trở thành 1 phụ nữ biết chút ít gì đó về sự giao hợp. Nhưng vẫn toát lên nét đẹp thiên thần non nớt, đáng ghét.
“Nay anh mang 3 cái luôn nè..!” – Cương.
“Hửm..? Cái gì… anh..?” – Thi tròn mắt.
Cương ko nói, mà móc trong túi ra nguyên hộp bong bóng người lớn có 3 cái ở trỏng. Thi mới đầu thấy thì há hốc miệng, sau đó cười cười mà đánh ngực Cương cái.
“Anh hâm á..! Tính… tính ấy hết luôn sao mà đem nhìu vậy..?” – Thi.
“Nhìu khi còn ko đủ nữa ớ..! hm hm..!”- Cương nhan nhở.
“anh này..!” – Thi đập thêm túi bụi vào thằng dâm.
Ở ngoài thì ưu tiên Lady First, nhưng trong hoàn cảnh này thì ngược lại. Cương nói:
“Nay anh hông làm gì hết, cho em làm hết ớ..! Anh nằm chịu đựng. Hm hm..!”
“Ơ ơ..! Sao kì vậy..?” – Thi nhướn mày tỏ vẻ ngây thơ.
Cương ko nói, mà nằm ngửa lên nệm phơi chym dù chưa cởi miếng vải nào.
“Ơ… ớ..! Đừng có vậy mà..! Ớ..! Đừng ấy anh mà..! Ah ah..!” – Cương ẻo ẻo cái giọng như sắp bị hiếp.
Thi ko làm gì khác ngoài che miệng, ôm bụng nhe răng làm gì đó tới nỗi rung cả người. Nhìn thằng bóng nằm ngửa nghiêm túc trên giường như biến thái. Nay muốn thử coi độ chủ động của thiên thần sẽ bung thả tới mức nào… Cương vẫn nằm im đó ko làm gì, trừ thằng ku trong quần cứ đội đội cái quần lên, nhìn nhấp nhô như thở.
“Ối..! Cái gì thế… anh..!” – Thi la lên khi thấy được điều quái dị đó.
“Nó đội mồ sống dậy, đòi đánh em đó..! Hm hm..!” – Cương.
“Khiếp quá à..! Anh kì quá a..!” – Thi chằn miệng ra tỏ vẻ ớn óc.
Làm vậy thôi, chứ em nó 1 hồi cũng cười cười, bắt đầu thọt tay vào trong áo Cương mà mò vú lép của ổng, y như mấy lần ổng ấy con gái người ta vậy. Em nó chợt véo nhẹ 2 núm ti nhỏ bé của anh, làm anh giật nẩy mình nhưng ko dám chống cự, vì lỡ trong vai chàng trai bị cưỡng bức. Ngón tay nhỏ bé của Thi hết véo, rồi lại xoa vòng vòng quanh quần vú lép xẹp của Cương. Mặt em nó khoái chí thấy rõ.
Nay thiên thần biết mò mò rồi ha..!
Lâu lâu ẻm lại ngía lên bản mặt Cương nhăn nhó vì chịu đựng, mà cười khanh khách. Nhột thì dữ dội, nhưng cũng phải nhịn. Em nó từ từ rê xuống dưới bụng Cương.
“Hm hm..! Anh làm sao hay thế..! Lúc nào cũng cứng mấy cục vậy..?” – Thi.
“Cứng gì..! Dưới nữa còn cứng hơn á..!” – Cương.
“Đâu..! Ở đâu..?” – Thi làm bộ hỏi.
“Hông biết..! Em tự mò đi..!” – Cương.
Thi lại bặm môi cười. Ẻm dịch dần 2 bàn tay xuống gần mép quần Cương.
“Chắc nó trong này phải ko..? Hm hm..!” – Thi.
“Ai biết đâu..! Em kiếm đi..!” – Cương.
Em nó xoa bụng Cương, cảm nhận mấy múi cơ, lâu lâu như chọc ghẹo, khiêu khích mà luồng cả bàn tay vào bụng dưới, gần thằng ku mà xoa nhẹ cái. Sự nhột làm Cương hơi ưỡn lên, kèm cảm giác phê vì bàn tay thiên thần ấm áp mò vào đó. Do anh chỉ cạo chứ ko triệt hẳn, nên còn xíu lông nhú lên. Chính nó làm sự kích thích tăng vọt. Nãy giờ ổng lo nhìn mặt với đào tiên em nó, nên chả để ý gì khác. Mỗi lần Thi ngồi bên hông Cương, xoa xoa người Cương làm cặp đào ép vào nhau, là cái áo bó của ẻm tạo ra cái khe ngay giữa, như muốn lộ ra hết kích cỡ 2 quả mọng trước ngực ẻm. Muốn thò tay lên bứng lắm, mà do đang đóng vai thằng trai bị điểm huyệt, nên đành ứ nước mắt nằm đơ đó.
“Anh nhìn gì ghê thế..?” – Thi bắt gặp hướng mắt của Cương đang nhìn vào đào tiên.
Cương ko nói, sợ bị phát hiện. Thi chắc thừa biết anh ngó cái gì. Em nó bặm môi, vạch xuống rồi kéo phăng cái quần của anh mà ném ra ngoài tấm nệm luôn. Thằng ku chính thức phơi bày trước gió và cặp mắt trầm trồ của con bé. Thi cười tủm tỉm, rồi vuốt tay xung quanh chỗ da gần thằng ku chỉ thiên, chứ ko hề chạm vào nó. Giống như mèo vờn chuột. Thỉnh thoảng, em nó cố tình chạm luót gốc dừa làm cái cây lắc lư như bị gió cấp 9 thổi. Mặt em nó kê sát vào, cách đỉnh dừa chừng 20-30cm, ngắm ngía như thấy gì lạ lắm vậy. Lát sau, em nó mới chụp luôn cả bàn tay vào dừa cây 2 trái mà bóp nhẹ cái.
“Hm hm..!” – ẻm khoái chí.
Cương thì phê lòi ra, thằng ku liền rỉ ra vài giọt lệ trong suốt vì được ôm ấp. Đang tận hưởng, đột nhiên Thi kêu:
“Hình như… hình như anh bị sưng hay sao á..! Hình như to hơn á..!”
Lúc này Cương mới dòm xuống dưới thằng ku, thay vì 2 trái tròn tròn kia.
“Anh thấy bình thường… chứ sưng gì em..?” – Cương.
Thi bĩu môi, nghiêng đầu ngắm ngía, săm soi, rồi em nó:
“Vậy a..! Em ko biết nữa..! Em thấy… hình như cảm giác khác mọi hôm á..!”
Lại thêm một lời phản hồi từ một cô gái nữa về thằng ku của anh. Cương bữa giờ cũng nghĩ nó bình thường chứ có gì lạ đâu. Đúng thật là mấy lần gần đây có bị mấy cô gái rên rỉ, trách móc “Bự quá..!”… nhưng ko lẽ nói cho Thi biết.
“Thiệt hả..? Anh… cũng ko biết..! Chắc tại nay em dễ ghét, nên nó phình ra đánh em chừa á..! Hm hm..!” – Cương lý do lý trấu.
Thi tát nhẹ thằng ku cái:
“Em đang giữ con tin của anh nhá..! Quậy là coi chừng em nhá..!” – Thi dữ tợn.
Nói ngoài miệng cho qua vậy, chứ nghĩ lại, Cương sợ mình đi xiêng bướm tùm lum, sợ có khi nào bị bệnh lạ hay gì đó nghiêm trọng, nên thằng ku mới ra nông nỗi. Hơi bị tuột mood xíu. Để cứu vãn tình thế, Cương:
“Hứm..! Bắt con TINH… thì phải có chỗ nhốt tụi nó lại chứ..!”
“Ơ..! Là sao..?” – Thi ngơ ngác.
“Muốn bắt mấy triệu con TINH, mà ko có chỗ nhốt vô, sao hăm dọa người ta ai mà sợ..! Hứm..!” – Cương.
Thi như dần hiểu ý thằng dâm, ẻm bặm môi, vặn vẹo thằng nhỏ ở dưới muốn trật xương sống (dù làm gì có xương). Cương nhăn nhó, xong cười trừ. Chưa kịp định thần thì Thi chồm lên, ngồi luôn lên thằng ku căng cứ. Em nó nhìn chằm chằm mặt Cương. 2 đứa lại nhìn nhau đắm đuối. Hết chịu nổi với vẻ dễ ghét của con bé, Cương cuối cùng cũng phải với 2 tay sờ vuốt 2 đùi ẻm 2 bên.
“Ơ..! Sao động đậy rồi..?” – Thi.
“Dám đèn con tinh của anh hả..?” – Cương.
“Hơ..!” – Thi.
Mới vuốt đùi em nó được vài cái…
“Ây..! Nhột em..!” – Thi la lên.
“Nhỏ tiếng thôi..! Ngoài nghe giờ..!” – Cương.
“Ai bảo anh…” – Thi.
Thi bắt đầy nhúng nhúng, cái mu mềm đập nhẹ thằng ku từ bên trên làm nó ép sát vào đũng quần con bé. Một hồi, Cương với tay véo nhẹ thun quần con bé mà kéo xuống. Thi nhổm người ngửa ra sau, duỗi 2 chân phía mặt Cương rồi nâng lên cho anh dễ tuột ra. Giờ mới thấy cái quần lót be bé, mỏng manh che đi vùng tam giác hồng mà con chim nào bay ngang qua cũng muốn giả bộ bị trục trặc rồi rớt vào cái lỗ bên dưới.
Con bé nhút nhát, giờ đang chủ động mần thịt Cương. 1 đứa con gái mặc thun bó, cái quần lót ở dưới cũng màu trắng y chang. Không khác gì thiên thần mà Cương thường gáng ghép như vậy. Nay em nó thật sự chủ động. Thi lại chồm người lên phà hơi thở vào mặt Cương, trong khi dưới bẹn liên tục đập đè thằng ku xuống. 2 trái đào chà tới chà lui ngực Cương như 2 trái banh lăn trên sân cỏ. Tay ko kiềm nổi, CƯơng bấu nhẹ vào đó, sự mềm mẩy và tròn trịa lan tỏa khắp lòng bàn tay anh. Thi rên “ừm ưm…ừm ưm” phản ứng lại. Em nó tuy lờ đờ, nhưng vẫn cố lột luôn cái áo trên người Cương ra. Thi mút vào ti anh, chọc đầu lưỡi cho nó lần quầng xung quanh quần vú, thay vì mọi hôm Cương làm trò đó với em nó. Một lúc sau, Thi chồm lên thêm xíu, ịnh luôn 2 trái đào vào mặt Cương cho anh chết ngạc. 2 tay em nó ôm lấy tóc anh mà dày vò điên loạn, còn Cương hớp hớp như muốn hút hết nước trái cây. Tay anh giờ tha hồ bóp nắn cặp mông Thi bên dưới, rồi lại luồng hẳn vào quần lót mà sờ luôn vào làn da căn mịn. Cái khe bướm trượt dọc cây dừa tới khi chèm nhẹp dịch trơn, em nó chợt nhổm thẳng lên, dòn ngó như kiếm tìm gì đó.
“Đâu rồi anh..?” – Thi.
“Hửm..! Gì em..?” – Cương.
“Bong bóng ấy..!” – Thi.
“Hm hm..!” – Cương bật cười với cách ẩn dụ của em nó.
“Ơ..! Sao cười em..?” – Thi.
“Bao cao su thì kêu bao cao su..! Bong bóng nữa..!” – Cương.
“Ứm..! Em thích gọi thế cơ..!” – Thi.
Cuối cùng cũng thấy, Thi xé 1 bịt ra, vừa lôi cái bong bóng người lớn ra, vừa tủm tỉm đỏ mặt. Thi vừa bặm môi, vừa lùi người ngồi lên đùi Cương để thằng ku lộ diện. Nhìn cảnh em nó hí hửng cầm đồ chơi người lớn mà từ từ vuốt vuốt trùm lên thằng ku… hơi nhột, nhưng cũng vì vậy mà càng cứng.
“Ấy..! Sao nó ko vào này… anh..?” – Thi kêu.
“Coi chừng ngược đó nha..!” – Cương.
“Hm hm..!” – Thi xoay lại mặt kia của bao mà cười cười.
Tưởng đâu ẻm chồng vô luôn, ai ngờ ẻm lùi người, cúi đầu xuống mà ngoạm luôn thằng ku trong tíc tắc. Cương trồ mắt hết hồn. Thi bắt đầu dùng miệng để uống nước cốt dừa.
Mỗi lần Thi nhô lên hụp xuống, thằng ku mất hút giữa 2 môi ẻm. Nó dần trơn ướt và bóng mẩy. Trời sáng nên thấy được thiên thần đang mút lấy chỗ sinh dục của Cương, anh đơ não ko còn muốn làm gì hơn ngoài nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Lâu lâu lại nghe “chùn chụt” khi mà em nó mút mạnh cái. Hơi thở Thi còn phả vào cây dừa, kết hợp chất nhầy tạo sự mát lạnh. Em nó bợ mấy ngón tay dưới 2 trái dừa ở dưới, mân mê như chơi bi. Tuy thốn xíu, nhưng dục dâm át chế lên mọi sự khó chịu. Mãi tới gần cả phút sau, em nó mút mạnh thêm cái “chụt” làm thằng ku thoát hẳn khỏi miệng ẻm. Thi mới từ từ trùm lại bong bóng yêu vào cây dừa của Cương.
Thi hăm hở chồm lên lại mặt Cương, cố tình trườn 2 trái đào từ dưới cây dừa, lên tận ngực anh rồi dừng lại.
“Em bắt con tin của anh đấy..!”- Thi hăm dọa.
Thi loay hoay vạch đũng quần lót sang một bên, kẹp 2 ngón tay vào khúc dừa nở bự mà canh cho nó chọc nhẹ vào khe bướm mình. Ko may, em nó làm hoài mà cái mép lót cứ đàn hồi, trở lại chỗ cũ mà chặn mất tiêu, làm cây dừa ko đâm vô được. Mặt em nó ụp vào cổ Cương, mùi thơm phà vào mặt anh khiến nứng tợn. Thi dùng 2 trái đào làm điểm tựa, đè hết phần ngực ẻm vào ngực Cương mà với tay còn lại xuống, để 1 tay vén lót, một tay cầm cây dừa đút vô. Trong lúc em nó làm vậy, thì 2 trái đào cứ lăn lộn trên người Cương. Vừa ấm, vừa bồng bềnh sung sướng, dù vẫn còn nguyên 2 lớp vỏ.
Chừng mấy chục giây sau, Cương thấy có sự bao bọc, chèn ép từ mọi phía vào đầu thằng ku, anh biết Thi đã làm được, mà rên “ớ..!” lên như thông báo. Cương nhích lên cái làm sự bao bọc trùm hẳn lên gần nửa khúc dừa. Nhưng hình như là độ siết có phần mạnh hơn mọi khi.
“Sao chật hơn trước ta..?” – Cương thầm hỏi.
Kể cả đút cây dừa vào lỗ bướm Thi, anh cũng bị bóp chặt gây thốn thốn, y như mấy lần gần đây làm với chị em động banh.
“Này ko ổn rồi..!” – CƯơng thầm nghĩ.
“Em… đau ko..?” – Cương hỏi.
Thấy Thi thở hổn hểnh 1 hồi, mặt hơi nhăn nhó xong rồi nói:
“Sao… hình như… anh bị sưng phải ko..? Em… hơi đau xí..!”
Cương bắt đầu lo lắng, nghĩ mình chắc đang bị cái gì rồi. Dính bệnh lậu gì nữa mà lây cho em nó… là thành ra ác nhân. Nhưng thằng ku có thèm xìu xuống đâu, trước cảm giác được ôm ấp ấm áp từ bướm của nữ nhi. Cương cũng kệ luôn, dù gì thì mình cũng có giáp bảo vệ cho 2 đứa, chắc ko sao.
“Tại em… nó bự ra đó. Đau thì… để anh nằm trên cho..!” – Cương.
Thi lắc đầu. Em nó nhăn nhó, cố lùi người cho cây dừa chầm chậm đút sau lún cáng. Sau đó em nó ngừng lại mà thở.
“Chịu được ko… em..?” – Cương hỏi lại.
Thi gật gật, rồi kê mặt sát môi Cương mà cười cười. Em nó bắt đầu nhún, miệng há ra vừa thở, vừa rên “hơ hơ..!” như thốn lắm vậy. Ko biết sao, nhìn mấy đứa con gái bị thằng ku làm cho đau đớn, Cương lại càng phấn khích mà thỏa mãn tê người. Mỗi tiếng rên như là buffskill cho cây dừa tăng kích cỡ vì lực ma sát cũng nhìu hơn, dù có lớp cao su ngay giữa. Tính ra có thêm bao, vừa đỡ mệt cho em nó phải uống thuốc hoặc ngậm tinh, mà cảm giác thì cũng ko giảm đi nhìu.
Thi vẫn nhún với tốc độ chậm rãi, như sợ làm nhanh thì thốn. Nhưng Cương ngược lại, anh càng đâm mạnh và nhanh hơn lên trên, tới nỗi tiếng “ọc ọc..!” vì cao su và nước trượt vào nhau phát ra. 2 trái đào cũng cùng lúc trượt ép lia lịa trên người Cương. Vừa thụt bên dưới, Cương vừa kéo đầu em nó sát lại, chơi trò quấn lưỡi coi ai ướt át hơn thì thắng.
“Chẹp chẹp… chụt chụt… nhẹp nhẹp… ót ót ót…” – đủ mọi âm thanh kêu lên từ miệng và háng 2 đứa.
Tới lúc cảm xúc dâng trào, Cương luồn luôn vào áo Thi mà bóp vào đào tiên của em nó, nhưng vẫn qua lớp lót. Cái áo lót nham nhám đầy hoa văn dập nổi, ko quá dày hay mỏng nên có phần dai dai, đàn hồi. Thi càng rên lớn dù bị miệng Cương ngoạm chặt.
“Cộc cộc cộc cộc..!”
Hai đứa hoảng hồn dừng mọi hoạt động lại mà ngó nhau vì có người gõ cửa.
“Cộc cộc cộc..! Thi ơi..! Có ở trong đó ko..?” – tiếng bà nào bên ngoài kêu.
Tự dưng bị phá đám, Thi xanh mặt thấy rõ, liền nhổm người thẳng dậy, rời bướm khỏi thằng ku mà ngửa sang một bên.
“Chờ em tí..!” – Thi vừa kiếm quần mặc vô, vừa nói.
Cương cũng nhanh lẹ chồng cái áo, cái quần vô người trong chưa tới 10s. Mồ hôi 2 đứa ướt khắp cơ thể như nóng lắm vậy, dù trời mùa thu rụng trứng… lộn… lá. … Em nó bỗng kéo tai Cương gần miệng.
“Anh vào phòng tắm đi..! Nhanh lên..!” – Thi thì thầm như ăn trộm.
Cương đang bấn loạn nên vội nghe theo, làm liền.
“Cạch cạch… cạch..!” – tiếng chốt cửa.
“Trời..! Làm gì lâu vậy cưng..?” – bà phá đám hỏi.
“Ơ xin lỗi chị..! Em đang…. Nghe tai nghe… ko biết..!” – Thi.
“Nè..! Nhà chị mới mua một đống gà nướng nè..! Cho cưng nửa con..!” – bà phá đám.
“Ui..! Gà á..! Há há há..! Ui cám ơn chị..! Hm hm..!” – Thi nghe có vẻ khoái lắm.
“Ủa mà làm gì ko mở quạt hay sao mà mồ hôi thấy sợ vậy..? À..! Nãy có bạn trai qua chơi mà đúng ko..! Đừng có nói…” – bà kia.
“Nói gì chị..?” – Thi.
“Thì 2 đứa… ấy ấy đó..! Há há há..!” – bà kia.
“Ơ chị này..! Người ta qua chơi thôi… chứ làm gì này..! Chị này..!” – Thi chối.
“Hổng biết à nha..! Mà nó đâu rồi..? Bạn trai cưng á..?” – Bà kia.
“Đang toilet chị..! Ngồi suốt từ nãy đến giờ á..!” – ôi bé Thi viện cớ vui tính nhể.
“Ờ… chị nói vậy á..! Mà lỡ có vậy… cũng giữ thân..! Để chơi nguyên cái bụng rồi mệt à..! Trai giờ… ghe lắm á..!” – bà kia.
“Uhm. Em biết mà..!” – em nó biết cái gì ta.
Một hồi nghe tiếng cửa cành cạch đóng lại. Cương teo chim đứng trong hốc rung rẩy, ko phải lạnh hay sợ… mà tức vì cái bà kia nói xấu. Chợt Thi lú mặt vào trong.
“Ra đi..! Đi rồi… ra đi anh..!” – Thi khều khều vai CƯơng.
“Ra trong em… đúng hông..?! Hm hm hm!” – Cương gạ.
“Đánh chết anh giờ á..!” – Thi vừa kéo, vừa hăm Cương.
Lát ẻm với tay vạch thằng ku ra rồi nhìn xuống dưới háng Cương.
“Hm hm hm..! Của anh… ghê chết đi được á..!” – Thi.
Cương nhìn xuống, thấy cây dừa hơi cứng, nhưng cái bao còn dính thì muốn tuột mẹ nó ra ngoài vì xung quanh tràn ngập dịch dâm của 2 đứa. Mới ngồi xuống nệm…
“Hm hm..! Thôi gỡ ra đi anh..! Ko dùng … cũng được mà..!” – Thi.
Nếu bình thường, em nó chịu cho Cương bơm tinh thẳng vào trong, thì ổng ko những nứng, mà chắc còn thụt cho 2-3 chập. Nhưng hiện tại vẫn ko biết mình bị gì, có truyền nhiễm gì ko… Cương nói:
“Thôi..! Để bữa nào anh đi khám coi có bị sưng gì ko. Lỡ ấy thì phải có bao… chứ ko… lây gì cho em nữa..! Ko được đâu..!”
Thi có vẻ hơi bất ngờ, em nó nhìn mặt anh, rồi nhìn xuống háng Cương, nơi anh đang tuốt từ từ cái bao cao su chuẩn bị đem bỏ. Rồi chợt Thi chồm qua, ôm vào cổ Cương, áp má vào mặt anh.
“Thôi ko sao đâu..! Anh cứ đi khám đi..! Chắc ko bị gì đâu há..!” – Thi.
Cương với bản mặt tiu ngỉu, gật gật. Quay qua “chụt” vô má em nó cái. Tính bỏ cuộc, ai ngờ Thi kéo mặt anh lại, ngấu nghiến môi anh điên lọa. Cơn dục vọng lại nổi lên, Cương đáp lại em nó. Thi liền đưa tay vuốt liên tục vào cây dừa, làm nó cứng nở bự thêm lần nữa.
“Để em… giúp anh nhá..!” – Thi.
“Ủa nãy… em ra chưa..?” – Cương.
“Hm hm..! Rồi anh..! Tại vì… thấy anh chưa ra… nên… em …” – Thi ngập ngừng.
Ko ngờ sự nở bự bất thường của cây dừa có thể làm em nó ra nhanh tới như vậy. Chắc do suốt lúc đó, anh lúc nào cũng thấy bị bóp siết nên ko cảm nhận được cái co giật của con bướm khi được thỏa mãn. Và chắc ko muốn bị cái thằng nở bự bất thường làm thốn thêm nữa, nên Thi quyết định dùng tay, thay vì kêu Cương dùng bao mà đâm cho mấy chập nữa.
“Thôi vậy cũng được..!” – Cương thầm nghĩ khi trụ đang được vuốt.
Cứ như vậy tới gần 10’, Thi mỏi tay mấy lần mà thằng ku chưa chịu phun sữa. Thi kêu:
“Sao anh… lâu thế..?”
Cương cũng chả biết sao. Được con gái vuốt cho là thông thường người ta bắn luôn ko thương tiếc, nhưng cái này giống như sự tiếp xúc qua tay chỉ đủ làm nó cương cứng, chứ ko bắn nổi. Cương ko nói, mà anh vòng 1 tay ra sau lưng Thi để với qua trái đào bên kia, rồi 2 tay từ từ xoa nắn 2 trái tròn tròn, mềm mềm của em nó. Lúc này, anh mới thấy cây dừng phản ứng mạnh hơn, dường như cũng nở thêm ít xíu. Đứa vuốt, kẻ bóp gần 5’ cũng vẫn chưa ra. Thấy Thi có vẻ mỏi tay, Cương:
“Thôi ngưng đi em..! Mỏi tay… tội em..!”
Thi lắc lắc đầu, đuôi tóc đánh qua đánh lại nhìn dễ ghét muốn chích.
“Ko sao mà..! Anh… muốn… làm gì thì làm đi..! Ko sao mà..!” – Thi nói giọng nhỏ nhẹ.
Thực sự quá nứng, nhưng ai nỡ lây bệnh cho em nó. Cương dự là sẽ ko đâm chọc gì vô người em nó bằng khúc dừa của mình. Anh vén áo Thi lên, em nó dạng 2 tay cho anh dễ bề hành động. Cương vòng tay ra sau, mở khóa áo lót. Cặp đào bung ra khỏi lớp vỏ cuối cùng. Cương lột hết toàn bộ áo em nó ra, chủ yếu để khỏi vướng. 2 trái đào căn tròn, 2 cuốn đào săn cứng chỉa ra ngoài với màu hồng như đôi môi em nó. Cả cơ thể thi chỉ còn mỗi quần lót, vì ko có ý định đâm dừa vào đó, nên anh ko cởi ra. Với để vậy nhìn che chê đậy đậy cũng tạo sự tò mò, kích thích. Cương cuối xuống, ngoạm luân phiên 2 cuốn hồng đỏ khiến thi rên “ưm ửm” nho nhỏ. Một khi 2 cái cuốn ướt nhem và nhầy nhụa, Cương dùng mấy ngón tay mà vân vê hai bên. Miệng anh trở lại môi em nó mà mút lấy mút để. Em nó có vẻ rên lớn hơn nãy. Thiên thần đang bị thằng thường dân cưỡng hiếp, nhưng vẫn cố vuốt trụ ko ngưng tay. Ko ngờ làm vậy lại có kết quả. Cương dần thấy có gì đó dâng trào bên trong gốc dừa, cảm giác quen thuộc nhưng ko bao giờ chán. Từ từ… rồi dồn dập như nước sôi đạt 100 độ C. Cương gồng mình cho luồng dịch ứ lại dưới nòng, rồi bất ngờ thả lỏng mọi thứ.
“Ớh..!” – Thi như cảm nhận được, em nhìn xuống và la nhẹ lên.
Từng đợt tinh phóng mạnh ra ngoài, rớt đầy sàn nhà phòng con bé. Thi vẫn vuốt, nhưng bắt đầu chậm lại. Em nó nhìn thấy sự phóng tinh của đàn ông mà mắt tròn xoe, miệng há ra kinh ngạc. Miệng Cương mút mọi ngóc ngách trên cổ em nó, còn tay thì dày vò cặp đào tiên thấy thương. Dù vậy anh vẫn kìm chế để tránh dập trái cây hay gây đau nhói.
“Ra nhìu vậy anh..?” – Thi hỏi Cương khi anh bắn ráo trọi mọi thứ bên trong ra ngoài.
“Nhìu… lắm hả..?” – Cương.
“Em ko biết nữa..! Chứ anh thấy nhìu ko..?” – Thi.
Cương nhìn lại đống đổ nát, nhớp nháp dưới sàn mà phân tích.
“Uhm. Chắc nhìu…!” – Cương.
“Ôi..! Anh kinh quá..! Như vậy… mà vào trong em..! Ko biết chừng nào mới hết chảy luôn ấy..!” – Thi.
Tự dưng em nó nói nghe mà nứng đợt 2. Cương nói:
“Ừa..! Nhìu vậy mới dễ dính bầu chứ..! Ha..!”
“Ối cái anh này..! Trêu em nữa..!” – Thi lại quay qua đánh lia lịa vào người Cương.
Người lỏa lồ, mà ngồi đó cười cười, che che đỡ đòn từ con bé. Một hồi 2 đứa ăn mặc đàng hoàn lại, Thi:
“Đi khám đi nhá..! Có gì nhớ bảo em..!”
“Uhm. Anh biết rồi..!” – Cương.
Biết con bé thiên thần cũng lo cho anh lắm, mà chắc cũng lo cho bản thân vì thực tế cũng chả ai muốn bị dính bệnh lậu từ bạn tình của mình đâu. Cương ghét con bé như gì… bèn “chụt” thêm cái vô má em nó.
“Hm hm..!” – Thi cười cười nhìn phát ghét.
“Thôi ăn đi này..! Mình em ko hết đâu..!” – Thi đưa cho CƯơng miếng gà, rồi 2 đứa đút nhau như cặp tình nhân.
Xong xuôi mọi thứ, Cương chào em nó về. Thi cũng nói là đi đâu đó có chuyện riêng nên khóa cửa, rồi 2 đứa tạm biệt nhau trước cổng chính phòng trọ.
…
Vừa chạy xe, Cương cũng còn ấm ức vì cảm giác chưa thỏa mãn. Do chưa rõ nguồn gốc sự biến đổi của cây dừa, nên cũng ko dám manh động gì hại con gái người ta. Quyết định ngày mai đi học xong là về khám bệnh cho chắc. Thời gian còn lại của một ngày, Cương cũng tập thể dục, ăn uống rồi nhắn tin hỏi thăm mấy chị em đang chơi với anh. Qua hôm sau, khi kết thúc buổi học, cả lớp mới biết là bữa cuối. Vì thuộc dạng học chứng chỉ nên ko khó khăn gì, chỉ chờ chừng hơn tháng nữa sẽ có bằng. Trường VN thì ko mong đợi gì tấm bằng, chủ yếu vô học để được hướng dẫn căn bản và biết cách thực hiện sao cho đúng. Vậy là con mén tưng khoái chí:
“Chòng oi..! Đi ăn mừng hông..? Mấy bữa nay… trốn em nha..!”
“Trốn gì mà trốn, người ta làm video muốn nổ não luôn chứ mà trốn..!” – Cương.
“Ủa vậy hả..? Thiệt hông đó..? Lát cho em coi thử ih..!” – Tuyền.
“Có gì hay mà 2 người vui thế..?” – Thi từ bên hông sáp lại nhìu chuyện.
“Anh làm đồ này nọ linh tinh thôi à..!” – Cương ko dám cho Thi biết.
“Ưm..! Hm hm..! Thế cho em xem nữa nha..!” – Thi.
Cương hơi bị khựng, vì cái miệng con mén tưng làm lộ ra. Nhưng bây giờ ko dám che giấu gì nữa. Thôi đành chơi chiêu.
“Ừa..! Bữa nào anh gửi qua cho coi… nha..!” – Cương nói Thi, xong quay qua lườm con mén.
Tuyền như biết mình hố, nên cười trừ chứ chả dám nói thêm lời nào nữa. Cương nói:
“Ăn mừng gì sơm sớm..! Chiều anh còn đi khám bệnh nữa..!”
Thi thì hiểu, nhưng con bé Tuyền:
“Hả..? Anh bị gì mà khám..?”
Cương với Thi nhìn nhau, ko lẽ giờ kêu khám ku thì vừa thô, vừa lộ ra hết.
“Thì đi khám cái tay coi nó sao nè..!” – Cương chế cháo.
“Chù ui..! Này chắc lành rồi ớ..! Nửa tháng còn gì..!” – Tuyền vừa cầm tay băng bó của Cương lên ngắm, vừa nói.
“Hm hm..!” – Thi chỉ biết cười.
“Thôi ăn xong, cho em đi đi..! Chứ hông thôi… lỡ anh xỉu giữa đường sao..!” – Tuyền đáng ghét.
“Cái con nhỏ này..! Chiều đi làm mà còn đú theo chi dạ..? Có em ko lo nghỉ ngơi, hồi tối cái đi làm là xỉu chứ đừng nói anh..!” – Cương nẹc cho 1 tăng.
“Hớ..! Dữ..! Người ta quan tâm mà hổng cho..! GHét..!” – TUYỀN lẫy.
“Thôi em..! Để anh ấy đi mình đi..! Em lo nghỉ ngơi rồi đi làm nữa..!” – Thi.
“Thấy hông..! Phải dịu dàng như chị Thi là ai nói gì đâu..! Đúng hông chị..! Hé hé..!” – con nhỏ đáng ghét.
3 đứa rủ nhau đi ăn lẩu nướng 1 bữa. Cương giành trả tiền vì ai biết được sau khi khám xong, lỡ biết mấy bữa nữa ngủm sớm, lên bàn thờ ngồi sao. Và cũng theo ý định của Cương, ko cho con nhỏ tưng đi theo, còn Thi biết ý nên cũng về. Tội bé Thi, bình thường chiều tối hay qua nhà chị Trang cũng đỡ buồn… giờ chị lục đục nên ko biết có bị gì ko mà cố tình tránh né mấy đứa.
Đi khám thì Cương cũng ko khám bệnh viện nhà nước, mà lựa loại quốc tế để khám, vì dụng cụ hiện đại, xét nghiệm nhanh và thưa bệnh nhân. Phần vì anh mua bảo hiểm nhân mạng của hãng uy tín, nên có khám chữa bệnh thì cũng được người ta chi trả. Lỡ có ngủm thì mẹ anh cũng được thừa hưởng tiền bồi thường.
Anh đi xét nghiệm tổng quát trước. Nó khám tùm lum tứ hệ. Tới khi khám phần liên quan tới bộ phận sinh dục, Cương gặp ông bác sĩ già già. Khi đầu ngại thấy bà, vì anh nói về vấn đề của thằng ku dị thường. Ông đó mới kêu anh qua khu nam khoa để khám cho kĩ, còn kết quả mấy cái kia phải chờ mấy ngày mới có sau. Cương qua chỗ nam khoa, thấy chả ai ngồi chờ bên ngoài, nên cứ vậy mà nộp hồ sơ vào chờ gọi số. Do phòng đóng cửa nên chả biết có ai ở trỏng ko, rồi mặt mũi ông bác sĩ bên này ra sao. Đến khi nghe gọi tới mình, mới đi lại gần cửa, tính gõ thì bên trong nghe lạch cạch… cửa mở ra, nguyên cái mặt của bà bác sĩ lù lù thò ra hỏi:
“Ủa… có mình anh hả..?” – một giọng nữ trẻ.
“Dạ..! Có mình em thôi..!” – Cương.
“Ờ..! Vậy đi vô… đi vô anh..!” – cô bs kia kêu.
Mới bước vào, bà bs kia khóa cửa lại cạch cạch. Cương hỏi:
“Khóa chi vậy chị..?”
“Thì quy định phải vậy đó anh..! Tại này nhạy cảm, lỡ đang khám, tự nhiên có ai ko biết mở vô… là chết à..!” – bà bs.
Trong tư tưởng Cương, bs thường lớn tuổi, nên anh hay kêu chị hoặc cô. Chưa kịp nói bệnh tình gì hết, bà bs chợt kêu:
“Ủa..! Tay em bị gì vậy..?”
“Dạ..! Hái lén bưởi, bị mũ dính trúng lủng tay chị..! Hm hm..!” – Cương nhảm.
“Trời ơi..! Có vụ đó nữa hả..? Há há há..!” – bà bs.
Nghe giọng cười của bs, Cương phần nào voi bớt sự lo lắng. NHìn bảng tên, anh biết bả tên Thanh, giống tên bà chị ruột của anh. 2 người ngồi xuống bàn, bà bs vừa mỉm mỉm, vừa lật hồ sơ bệnh án anh ra coi, còn anh thì ngó giáp vòng xung quanh, thấy để hình vẽ cơ thể người tùm lum, có bức vẽ luôn cái dương vật kèm mấy chỗ chú thích. Phía trong sát vách có thêm cái giường đơn inox.
“Ah..! Vậy nhỏ hơn chị rồi..!” – bs Thanh.
“Dạ..! Cái gì nhỏ chị..?” – Cương.
“Tuổi nhỏ hơn… chứ em muốn cái gì nhỏ hơn..?” – Thanh.
“Dạ… em hông biết..! Hm hm..! Chắc ngực nhỏ hơn..!” – Cương.
“Trời ơi trời..! Ko lẽ chị bằng em… chắc chê chị lép luôn hả..?” – Thanh.
Má ơi..! Bả mặc áo bác sĩ, có thấy u cục gì đâu mà biết lép lồi ko nữa. Cương:
“Trời ơi..! Em có thấy gì chị đâu mà dám chê chị lép..!”
Thanh bật cười trong cái khẩu trang. Chị vừa nhìn hồ sơ, vừa ngía qua Cương ngó nghiên ngó ngửa.
“Hình như em quen quen..! Gặp ở đâu rồi nè…! Để chị nhớ coi..!” – Thanh.
Đừng nói bả là chị Cương nha. Mà chị Cương bả có học bs đâu mà khám đồ này nọ. Bà này là ai mà dám nhận người quen đây. Cương cũng im chứ đố dám nói thêm lời nào. Chợt:
“Àh..! Hình như… hình như bữa trước chị thấy có người kia dắt bộ moto nè… xong hồi chị mua dùm xăng. Phải em hông..?” – Thanh.
Cương gãi đầu ráng nhớ. Bỗng:
“Hả..? Ủa..! Chị đó hả..?”
“Rồi..! Vậy đúng rồi phải hông..?” – Thanh.
“Trời..! Hay vậy..? Là chị đó hả..?” – Cương.
“Trời ơi..! Tự dưng đem khuya, có người tay băng bó, mà dắt cho cái xe bành ki ra… Hỏi sao ko nhớ.! Há há há..!” – Thanh.
Ko ngờ gặp lại ân nhân, Cương teo thấy mẹ chứ vui nỗi gì. Nếu gặp ở đâu thì còn OK, tự dưng giờ ở ngay khu nam khoa mà vậy nữa… ai hứng nổi.
“Sao..! Giờ gặp người quen..! Khám gì đây..? Hửm..?” – Thanh nói chầm chậm, cố nhấn mạnh từng chữ.
“Em có biết mặt chị đâu mà quen với nhớ à ha..!” – Cương.
Mới nói xong, chị bs kéo luôn khẩu trang xuống. Một gương mặt thon thả, hơi xương với gò má cao. Chân mày hơi đậm, còn cặp mắt hình lá vú sữa xẻ đôi. Nổi bật nhất là đôi môi mọng, dày ko tưởng nhưng hồng như màu đỏ pha chút trắng. Tóc dài khỏi vai đen tuyền, làm nổi bật làn da trắn nõn ko chút mụn. Chị cố ko cười nên nhìn mặt có vẻ hơi nghiêm.

<bs Thanh – minh họa>
“Rồi đó..! Thấy mặt chị chưa..? Giờ quen ko..?” – Thanh cười cười, chọc chọc Cương.
“Dạ rồi dạ rồi..! Hm hm..! Bữa trước… cám ơn chị nha..!” – Cương.
“Ơn nghĩa gì em ơi..! Giờ có duyên gặp lại nè..! Sao… giờ bị cái gì..? Nói chị nghe coi..!” – Thanh.
Cương nghe hơi ngại, ko lẽ vạch sữa cho người xem ku. Anh ấp úng…
“Dạ..! Chỗ đó của em… nó bị cái kia… ko biết phải sưng ko..?” – Cương.
“Trời ơi trời..! Ngại hả em..? Chị khám bên đây hoài có gì lạ đâu mà ngại chi em..! Là dương vật bị sưng đúng ko..?” – Thanh nói chuyện một cách tự nhiên, ko hề có chút do dự.
Thôi thì cứ tưởng tượng chị bs như người nhà đi, cứ thoải mái lên.
“Dạ..! Hình như nó sưng hay sao đó. Em thấy… nó bự hơn mọi bữa. Ko biết có bị gì nghiêm trọng ko..!” – Cương còn hơi ấp úng.
“Vậy nằm lên kia đi..! Chị coi coi sao… chứ nói nữa chắc tới mai quá..! Lên đi… này chị thấy hoài có gì đâu mà sợ..!” – Thanh.
Cương lò mò leo lên cái giường, nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà.
“Rồi..! Cởi quần ra đi..! Ai ngó đâu sợ..!” – Thanh.
Nghe tới đây, chữ “cởi quần ra” làm anh liên tưởng tới mấy lần tưng nhún với mấy chị em, tự dưng thằng ku trong quần nở bự và cương cứng. Một phần vì thấy chị bs là nữ mà khám cho nam chỗ nhạy cảm, phần vì ko biết nếu thấy thằng ku cứ ngỏng lên vậy, bả có phản ứng gì ko. Nhưng nghĩ chắc bả thấy dương vật đàn ông cũng nhìu rồi, nên chắc ko sao. Cương vén nhẹ mép áo lên để thấy cái dây quần thun thể dục mà bung ra.
“U..! Nhà có tập thể hình hả em..! Cơ múi dữ ha..! hm hm hm..!” – Thanh.
“Dạ..! Tập xíu à chị..!” – Cương.
“Ở nhà có tập cho nó luôn ko đó..?” – Thanh.
Chưa kịp lộ thằng ku ra mà chị đã hỏi, Cương:
“Tập là sao chị..?”
“Thì em tự xử đó..! Nhìu khi làm dữ quá… nó sưng lên á..!” – Thanh.
“Hông có chị..! Em hồi 18t là ngưng tự xử rồi chị..! Đâu mà làm tới nỗi sưng..!” – Cương.
Anh kéo cho lòi cây dừa sừng sững của mình ra. Ko biết nét mặt chị bs thế nào, chỉ thấy chị tròn mắt nhìn chăm chăm thằng ku khi quần anh đã kéo tới nửa đùi. Thanh ngắm một hồi, lại hỏi:
“Vậy chứ bí bách quá… em làm sao cho xả ra..?” – Thanh.
“Thì em để luôn vậy chị. Chứ em ko có tự xử đâu..!” – Cương.
“Vậy ha..! Vậy có bạn gái chưa..? Có làm nhìu ko..?” – Thanh.
“Dạ có nhìu bạn gái lắm… mà chưa người yêu, lấy đâu làm chị..! Hm hm..!” – Cương xạo xạo.
“Trời..! Vậy luôn hả..? Vậy nhịn lâu chưa..?” – Thanh tròn mắt.
“Lâu quá, hông nhớ chị..! Hm hm..!” – Cương.
“Thiệt hông vậy trời..! Em nhịn giỏi vậy luôn đó hả..? Hông gái… hông đồ gì luôn..?”- Thanh.
“Hông chị..! Hông có thì thôi chứ em ko chơi gái gì đâu..!”- Cương.
“Trời ghê vậy ta..! Mà sao… chưa làm gì… mà nó ngỏng lên vậy luôn há..?” – Thanh.
“Dạ..! Chắc bị sưng sao đó… nên nó vậy chị..!” – Cương.
Thanh bắt đầu ko nói nữa, mà chậm chậm sờ vào cây dừa 2 trái, ai hái bỏ bịt. Mấy ngón tay rinh rít vì găng cao su chạm vào thằng ku. Cương bắt đầu nứng. Cảm nhận rõ luồng máu bơm mạnh vào khoang chứa làm cây dừa giật giật trong tay chị bs. Thanh vẫn thản nhiên sờ sờ, nắn nắn kiểu kiểm tra, khám bệnh chứ ko phải kích thích để uống nước cốt dừa như mấy cô gái kia.
“Hm hm..! Nhậy quá ha..! Vậy là còn tốt..!” – Thanh.
“Còn tốt là sao chị..?” – Cương.
“Thì ko có liệt á..! Chứ như mấy bệnh nhân vô đây, hầu hết do rối loạn mới vào chứ ai như em đâu..!” – Thanh.
“Em nghi nó sưng đó..!” – Cương.
“Hay ha..! Ko phải bác sĩ mà phán ghê ha..!” – Thanh.
Chị tiếp tục vạch vạch, ngó ngó rồi nắn nhẹ 2 trái dừa để kiểm tra. Cương tự nhủ:
“Ko biết đi mát xa nuru… có giống vậy ko trời..!”
“Em bị vậy suốt bữa giờ đó hả..? Lâu chưa..?” – Thanh.
Giờ mà nói thằng mất dại bên dưới luôn cứng khự thì rất kì, nên Cương tự cho rằng chị hỏi “nó sưng bao lâu”, anh đáp:
“Dạ..! Chừng hơn 1 tuần à chị.”
“Có đau đớn gì ko..?” – chị hơi bóp nhẹ thằng ku.
“Dạ ko chị..!” – anh nói vậy, nhưng thực tế là mấy chị em kia đau chứ ko phải anh.
Thanh bắt đầu vuốt… cây dừa dần cương bự lên trong tay chị. Làm như chị muốn biết kích cỡ cực đại của nó hay sao đó. Cương thả mình theo cảm xúc, anh mặt cho kích thích khiến cây dừa muốn bự cỡ nào thì bự, to cỡ nào thì to. Chợt chị dừng lại, với lấy thước dây rồi đo đo, quấn quấn.
“Cái này của em..! Dài thì 14 rưỡi, còn chu vi thì chị thấy ko nhỏ à nha..! Nào giờ có xài thuốc gì ko..?” – Thanh.
“Dạ ko chị..! Em để tự nhiên ko mà..!” – Cương.
Xong Thanh lại hỏi cái nết sinh hoạt của Cương, anh cái gì cũng nói, trừ việc ấy ấy với con gái người ta. Cố tình bao che. Lúc sau, chị kêu:
“Rồi bây giờ..! Em cầm cái hũ này..! Đi qua phòng kế bên… rồi xuất vô đây để chị đo tinh dịch của em..! Biết làm gì rồi đúng hông..?”
Cương đương nhiên biết phải làm gì cho đầy hủ. Cương kéo quần lên, tạm chào chị rồi đi qua phòng bên cạnh. Ở ngoài vẫn ko ai ngồi đợi khám. Ko khí ảm đạm tới rợn người… ko biết bs này làm gì mà bệnh nhân chạy hết vậy ko biết.
[Hết phần 47]