Về Quê Ngoại (LL) - Phần 18
Thằng Lâm nóng bừng bừng, chăm chú dõi theo từng hành động của ông nó, không bỏ sót 1 chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Ông nó đứng dậy kéo khoá quần xuống, lôi con cu ra..ông dí con cu vào mặt bà. Bà nhìn ông, đầu lắc lắc phản đối. Chắc bà không muốn. Ông nó tay cầm con cu đập bộp bộp vào mặt bà, tay ông bóp mũi bà, khiến miệng bà há ra để thở, cũng là lúc con cu ông chui tọt vào lồn bà, tay ông giữ đầu bà lại.
Ông thụt ra thụt ra thụt vào con cu trong miệng bà, giống như cu nó thụt ra thụt vào trong lồn bà vậy. Tay bà bám vào đùi ông nó, 2 má bà phồng lên vì con cu ông trong miệng, tốc độ con cu mỗi lúc một nhanh, bà đập tay vào đùi ông như muốn nói với ông điều gì. Nó thấy ông hạ bộ rung bần bật, ông ấn đầu bà vào háng ông, người bà cũng run lên bần bật, lúc ông rút ra, từ miệng bà tràn ra tinh trùng, cái thứ nó vẫn quen gọi là sữa, rơi tóc tách xuống nền nhà, bà thở hổn hển, sữa của ông nhê nhết lung ngúng trong miệng bà. Đến đây thì đoạn video kết thúc làm nó không khỏi hụt hẫng.”không ngờ ông mình cũng là cao thủ.
Thằng Lâm ngả lưng ra sau ghế, hít lấy hít nể cứ như vừa nín thở ý, nó chợt nhận ra có ai ở phía sau, nó quay lại là bà Lệ. Như một tên trộm bị phát hiện, nó đứng bật dậy giọng lắp bắp.
– Cháu …. xin lỗi…
Bà mỉm cười nhìn nó, cũng tại bà sơ ý bật lên xem lại kỉ niệm ngày đó, lúc đó là lúc bà căm ghét ông anh chồng nhất, bà quay lại video để cho lão đi bóc lịch, ai dè sau đó bà không đủ can đảm làm điều đó. Vừa ấn nút thì phải dừng lại vì nhớ ra việc phải làm, lên bật word lên chỉnh sửa lại giáo án lên quên, chỉnh xong thì thằng Lâm bước xuống.
– Lâm này, không được cho bà ngoại cháu biết ,nhớ lời hứa đấy nhá.
– Vâng ạ.
Thằng Lâm vẫn thói quen cũ, nó ngoan ngoan lễ phép, nó tự hỏi ngu sao cho bà biết khỏi cần dặn nó cũng không cho bà ngoại biết.Để sau này còn địt dài dài mà lộ ra thì xong luôn.
Sau khi chia tay hai bà cháu .ông sơn vội vã đến chổ hẹn thật ra ông cũng không nghĩ đến chuyện địt vì đã lâu lắm rồi mới gặp lại bà.Đã lâu rồi tôi chưa nghe lại giọng nói của Huyền,hôm qua bất ngờ Bà Huyền gọi điện cho ông vì bà mới trở về việt nam sao nhiêu năm xa cách, người đầu tiên bà nhớ đến không ai khác ngoài Ông Sơn người tình đầu tiên và cũng là người đã phá nát màng trinh bé bổng của bà cách đây 40 năm.
Nói về bà Huyền thì bà thuộc dạng người nhu mì hiền hậu nhưng bên trong có chứa chất dâm ngầm.Bà cùng tuổi với ông ở cái tuổi 62 nhưng nhìn bà không khác gì một giai nhân vừa bước qua tuổi 50.
Thân hình thì ốm nhưng được cái đôi chân dài đặt biệt khuôn mặt hiền từ nhưng nhìn sâu thẩm vào trong thì có một nét gì đó rất hấp dẫn người khác giới.
Bà lấy chồng lúc 25 tuổi rồi theo gia đinh chồng về định cư bên mỹ .Bà cũng đã nhiều lần về việt nam thăm gia đình bà con và hơn hết là tìm đến người yêu đầu đời người đã làm cho bà say đắm hoang lạc tuổi thanh xuân.Nụ hôn ấy,bàn tay ấy và cả cái cây súng dài dể mên nữa.
Nói về ông Sơn ,trong tim ông vẫn luôn có bóng hình bà huyền dù không lớn bằng bà Huệ nhưng vẫn có chổ để nó tồn tại .Bắt máy lên ông nghe bà Huyền nói giọng bà vẫn còn hồn nhiên bé bỏng như ngày nào.
– Anh Sơn, anh vẫn khỏe chứ? Có bận không?
– Khỏe, còn em? Em mới về vn hả?
Bà hẹn với ông một bữa cơm tối thân mật vào một ngày giữa tuần để gặp lại tâm sự chuyện ngày xưa .
Ông quyết định dấu bà Huệ để đi riêng với bà sẵn lấy lý do đưa thằng cháu đi chơi. Bà Huệ chẳng nghi ngờ gì cả vì bà cũng có việc riêng.
Ông ăn mặc chải chuốt thật đẹp sau khi chia tay 2 bà cháu, hôm đó thời tiết mát mẽ của mùa Thu vừa đến. Điểm hẹn tại một nhà hàng cuối đường Hoàng Văn Thụ.
Ông tranh thủ vội vã đi ngay. Tới hơi sớm hơn giờ hẹn, ông đảo một vòng sang hàng báo ở lề đường. Chẳng có gì để xem cả! Nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, ông vào nhà hàng và gọi tách phà phê nóng.
Ông uống được nửa ly, Bà Huyền xuất hiện. Bà mặc chiếc áo trắng viền ren thật đẹp và cái váy juýp theo kiểu công sở. Ông đón chào bà bằng một ánh mắt trìu mến và cái cầm tay thân mật dắt bà ngồi xuống ghế.
– Anh đến lâu chưa? Trời bắt đầu trở gió, anh mặc thế không lạnh ah? – Bà Huyền nói.
– Nhờ tách cà phê nóng … – ông đáp, cố tình cười duyên với nàng.
Hai ông bà cùng ngồi xuống. Bà nhìn ông,ông nhìn bà.
– Sao bao năm, nhìn anh chẳng có gì khác có vẻ đẹp trai hẳn lên – bà Huyền cười tươi nói.
– Thật không! Còn em vẫn đẹp như xưa, nhưng trông hơi buồn. – Tôi chắp tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
–Đúng là vậy chồng bà mất cũng hai mấy năm nay một thân bà phải gồng gánh cho gia đình và nuôi con , phòng không chiếc bóng không buồn mới là chuyện lạ – Bà sửa lại gọn tóc xoã nhẹ xuống khuôn mặt.
– Tóc em vẫn còn đẹp quá! – ông đắm đuối nhìn bà.
– Anh cứ khen em thế. Tính của anh em biết rồi … – bà e lệ đáp.
Ông nhìn xoáy trong mắt bà Huyền. Bà thật đẹp, nét đẹp diễm lệ với nụ cười má lúm. Hàm răng trắng tinh. Cái mũi cao cao vừa phải. Da sáng mịn. Để ý kỹ, thấy bà đánh phấn hồng trên má, mắt nàng viền màu xanh nhạt, môi nàng bóng mọng đỏ tươi, làm ông cứ chăm chăm vào khuôn mặt bà. Thoang thoảng mùi hương của nước hoa Armania mà bà vẫn quen dùng. Bỗng nhiên tim ông rộn ràng, nói năng ấp úng.
Hai người gọi thức ăn và nước uống. Ông cố tình cho bà trọn quyền lựa chọn để tỏ sự ga-lăng của mình.
Vừa ăn, cả hai vừa trò chuyện. Sau bao năm xa cách Bà Huyền rất nói nhiều chuyện, ông chỉ lắng nghe. Thỉnh thoảng tôi gắp thức ăn vào dĩa của bà ,bà kể rất nhiều chuyện về bà và người chồng qua cố, phần lớn là trách móc và giận hờn vì ông ra đi sớm, có chút chuyện riêng tư ân ái của hai người. Ông an ủi bà bằng hết khả năng, kinh nghiệm mình vốn có, cũng như khuyến khích bà hãy vui lên và tìm người bạn nào đó để chia sẽ buồn vui về sau.
Dưới ánh đèn vàng lãng mạn. Bà Huyền khóc khi kể lại.bà rất buồn vì phải gồng gánh nuôi con sau khi chồng mất. Nước mắt rưng rưng đọng lại rèm mi làm cho bà càng thêm đẹp. Ông chia sẻ và an ủi với bà những điều để bà để bà vơi đi sự cực khổ và cam chịu. Bà Huyền rất kính trọng ông lắm!
Sau khi bữa ăn kết thúc .Ông thanh toán. Ông mời bà tới một quán nước gần đó để tâm sự tiếp. Sánh vai bên bà Huyền, ông nhớ một thuở nào hò hẹn với bà. bà Huyền thật đẹp trong dáng người, cách cười, cách nói. Biểu lộ rất tính rất con gái, trầm nhã đoan trang.
Trong quán. Ông vẫn thói quen gọi một tách cà phê nóng. Bà thì kêu một ly sinh tố mãng cầu. Hai người ngồi đối diện nhau trên căn bàn nhỏ. Xuyên qua kính cửa sổ, thành phố đã lên đèn. Xe cộ vẫn còn tắp nập, nhưng người đi bộ bắt đầu thưa thớt.
Bà tiếp tục câu chuyện buồn(thật ra không còn gì để nói không lẽ muốn nói anh ơi em nhớ anh lắm). Ông kiên nhẫn lắng nghe, pha trò cho bà vui bằng những câu dí dõm. Bà cười, ông thấy lòng mình lâng lâng. Có chút tự hào.
– Chắc vợ anh thương anh nhiều lắm? – bà Huyền nheo mắt hỏi.
– Đúng nhưng cũng không đúng lắm. Có những chuyện vợ chồng cứ hục hặc nhau hoài, thầy bói nói không hợp tính.
– Anh cũng xem bói nữa sao? – bà Huyền tròn xoe mắt nói.
– Anh biết coi tay đó !
Ông nắm tay bà Huyền như một chuyện tình cờ. Bàn tay nàng mịn, ngón thon và dài.
– Số em sướng lắm, tay mềm, chỉ tay rõ nét, sức khỏe tốt, sống lâu … – Ông chậm rãi rót từng câu vào tai bà như một người thầy bói thực thụ.
– Đường tình duyên của em lận đận lắm phải không em có thể đi thêm bước nữa ko? – bà Huyền nhìn xuống bàn tay mình hỏi.
– Không – tôi đáp – số em khổ ban đầu nhưng sướng về sau, có con cháu nuôi… nhưng coi chừng có hai đời chồng.