Vằng chồng Phần 3 - Chương 9
Hà Anh thực sự không muốn thân hình không chút che đậy của mình lại bị ngắm nghía soi mói bởi hàng chụ gã đàn ông dù rằng với một góc nhìn hạn chế và dù cho không một ai trong số người đó biết người trong bức tranh là cô .Nhưng cô cũng rất muốn giúp đỡ Minh thực hiện ước mơ của cậu ấy hơn nữa còn một điều khác mà Hà Anh vừa nghĩ tới đó là bị ngắm nhìn bởi hàng trăm gã đàn ông là một điều không hay ho gì nhưng nhận được những lời khen ngợi xuýt xoa trâm trồ từ số lượng người tương tự là một dụ hoặc cực kỳ khó cưỡng lại.Phụ nữ nào mà chả muốn được như thế .Hà Anh tin vào tài năng của Minh cậu ấy sẽ thành công cái chính là Minh cần có đủ động lực đủ mạnh để làm việc
Minh thường vẽ ở đâu vậy –Hà Anh hỏi một câu không ăn nhập gì về với đề tài cô và Minh đang nói đến
-Thực ra em không có một xưởng vẽ cố định .ngôi nhà này là nơi em thể hiên cảm xúc của mình- Minh giang rộng cánh tay như muốn ôm cả ngôi nhà khi nói câu đó
-Chết chị quên không amng theo di động rồi .Chị cần gọi một cú điện thoại – Hà Anh lục lọi chiếc xắc đeo bên người
-Em cũng không để di động bên ngừoi để em lên nhà lấy xuống – Minh nhanh nhẹn rời bàn ăn
Minh cầm theo chiếc di động quay trở lại nhưng cậu không thấy Hà Anh ở đó .Lạ thật cả hai đang trò chuyện vui vẻ chị ấy cũng không giận mình chuyện gì thì làm sao có thể không từ mà biệt như thế chứ .
Minh chợt đứng sững lại .Cậu nhận ra chiếc váy công sở Hà Anh mặc lúc đến đây đang vắt trên thành ghế .Không chỉ có váy bộ đồ lót của Hà Anh cũng nằm cạnh đó
.Không thể kìm giữ nối bản thân Minh cầm chiếc váy lên hít một hơi đầy phổi hương thơm rất phụ nữ tỏa ra từ đó . Nhưng cô ấy đâu nhỉ ,Minh bước đi theo phán đoán của bản thân vào những hàng cây rậm rạp tối om.Hà Anh tắt đi một vài bóng đèn trong khu vườn
Thứ nước hoa mà Hà Anh dùng có mùi thơm nhẹ nhưng tỏa đi rất xa .Minh đã từng ngửi mùi hương này vào những lúc hai người ở cạnh nhau
-Dừng ở đó Minh- Giọng nói pha chút e dè của Hà Anh ở ngay sau một hàng cây bụi trước mặt .Minh dừng lại ngẩng đầu lên nhìn Hà Anh đứng quay mặt về phía cậu ,bụi cây che đi phần cơ thể từ hông trở xuống của cô .Minh chỉ ngắm được phần lưng trần trắng lấp lóa dứoi ánh trăng .Tóc Hà Anh được thả xuống thành một dòng suối đen nhánh
Thời gian trôi qua thật là chậm thật chậm
-Minh không vẽ sao .Hà Anh sẽ không đứng đây cả đêm được đâu –
Minh chạy đi tìm giá vẽ mấy cây bút và hộp màu ,cậu vấp ngã mấy lần do vội vã do nôn nóng do các xúc cảm khác đang trào lên mãnh liệt
Ban đầu khi đứng trần truồng không một mảnh vải che thân ở giữa khu vườn Hà Anh cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng và cả nôn nao sợ hãi .Những rồi mỗi giây thời gian trôi đi cô nỗi ngượng ngùng ban đầu nhan chóng qua đi lúc này đây cô lại thấy mình tự do thoải mái giống như mọi trách nhiệm gánh nặng của cuộc sống được rũ bỏ . Hà Anh dang rộng cánh tay đóng những làn giò mơn man trên cơ thể .Cảm giác này giống như có một bàn tay vô hình đang miết khẽ trên da thịt .Hà Anh hơi rùng mình khi cơn gió lùa qua những phần nhạy cảm nhất .
Lâu lắm rồi cô được ve vuốt như thế ,hồi ở nhà hai vợ chồng thường xuyên ân ái mỗi tuần ít nhất 3 tối.Không được như hồi trẻ nhưng chồng Hà Anh luôn cố hết sức để cô vui lòng .
Cơn gió đêm tinh nghịch lượt qua rồi nhanh chóng vụt biến mất .Khu vườn lại trở nên tĩnh lặng như lúc đầu nhưng có một cái gì đó bên trong Hà Anh được đánh thức .Minh vẫn mải mê vẽ ,Hà Anh nghe thấy tiếng sột xoạt khi bút vẽ lướt đi trên giấy .
Đứng được khoảng nửa tiếng đồng hồ Minh vẫn chưa vẽ xong phác thảo bức tranh .May mà Hà Anh vốn là người phụ nữa chăm tập thể thao chứ bình thường ít ai đứng một chỗ lâu được đến vậy.Hà Anh cũng không phải đứng không, cô đợi ,đợi những cơn gió đêm trở lại .Cô thích cái cảm giác được làn gió chạm vào người.Sao chỉ là làn gió nhỉ giá như đây là một cái gì khác mạnh mẽ hơn .
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu cô vào ngay lúc Hà Anh nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm của Minh tiến về phía mình.Tiếng bước chân trên lớp lá khô nghe rõ mồm một và ngày càng lại gần
Cậu ấy đinh làm gì nhỉ .Chả lẽ, Hà Anh nhớ lại ánh mắt như có lửa cháy của Minh trong đêm mưa gió đó .
Khi tay Minh chạm nhẹ lên bờ vai Hà Anh hai chân cô run lên một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể
-Chị khoác áo vào này .Em vẽ xong phác thảo rồi – Giọng nói của Minh giống như người bị ngạt mũi nặng, hơi thở cậu ấy nóng hổi
Hà Anh túm chiếc áo khoác chặt vào người lí nhí lên tiếng
-Cảm ơn ,cảm ơn Minh –
Hà Anh né người sang một bên bước qua Minh quay trở lại chỗ bàn ăn .Cô thấy hai nắm tay Minh siết chặt lại , mắt cố nhín chỗ khác ,người run lên khi cô đi sát ngay cạnh
Minh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô mắt dính chặt vào cặp đùi dài miên man của Hà Anh.Chiếc áo khoác phủ lên người Hà Anh chỉ mới mới dài quá mông một chút giá như ….
Minh không tiễn Hà Anh lúc cô ra về Hà Anh cũng không phiền lòng vì cừ chỉ có phần bất lịch sự đó .Chắc là cậu ấy đang mê mải công việc hoàn thiện bức tranh.
Hôm sau khi qua trở lại ngôi biệt thự Hà Anh vẫn thấy Minh cúi người gò lưng bên khung tranh ở khu vườn .Nhìn cặp mắt vằn đỏ và mái tóc bù xù hà Anh biết là tối qua Minh ngủ rất ít có khi là đã thức trắng.Dù co có nài nỉ cậu ta vẫn không chịu nghỉ tay hơn nữa cũng không cho cô xem qua bức tranh phác thảo .Hà Anh cuối cùng cũng dành chịu thua anh chàng cứng đầu này cô đành giúp Minh làm bữa tối rồi bắt cậu ta ăn cho bằng hết