Vằng chồng Phần 3 - Chương 3
Tối đến Hà Anh sau khi gọi điện thoại vê quê hỏi thăm tình hình bé Minh ở nhà ông bà ngoại nghe cái giọng bi bô đáng yêu của cún con, Hà Anh ngồi trên giường đọc bộ tiểu thuyết diễm tình mà cô vừa mua ở tiệm sách sáng này .Lâu lắm rồi cô chưa đọc sách ,thói quen từ thời còn sinh viên do công việc rồi cuộc sống gia đình đã mai một đi bây giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi Hà Anh muốn quay trở lại niềm đâm mê của mình hồi trẻ
Hừ mấy bộ tiểu thuyết này thật là dở thua xa những gì cô đã đọc hồi sinh viên .Đúng là văn hóa đọc bây giờ xuống cấp trầm trọng rồi .Tiểu thuyết tình cảm mà viết như truyện sex trên mạng vậy mới có 20 trang dầu đã đầy rẫy cảnh nóng rồi.Gọi thứ này là tiểu thuyết cấp 3 cho rồi thật phí cả tiền .Hà Anh chán nản ném cuốn sách vào sọt rác .Cô không thích đọc để ở nhà nhỡ bé Minh đoc được thì chả hay chút nào chồng cô thì chả thích những loại tiểu thuyết như thế này vứt đi cho nó nhẹ nợ
Tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên Minh nhất định giờ này gọi cửa thì chỉ có cậu ấy thôi .Hà Anh vội khoác chiếc áo khoác ra ngoài lao xuống cầu thang hướng ra phía cổng .Cô thực sự thất vọng khi ở bên ngoài là một người mặc đồng phục của nhân viên bưu điên không phải Minh nhưng có điều lạ là anh ta cầm một bó hoa rất to trên tay hơn nữa còn có một gói quà lớn
-Chào chị ,chị có bưu phẩm – Người nhân viên giao hàng nói giọng đều đều hơi cứng có lẽ anh ta mệt mỏi vì phải đi gioa hàng vào lúc khuya như vậy –Xin chị ký vào đây-
-Anh có biết là ai gửi không – Hà Anh nghĩ có thể là chồng cô anh ấy năm thì mười họa có lúc giử chút quà cho Hà Anh nhưng sao lại có hoa nữa nhỉ
-Dạ người gửi khong ghi địa chỉ-Người nhân viên giao hàng lễ phép trả lời
-Cảm ơn anh nhé – Hà Anh ký vào cuốn sổ nhận hàng .Cô định boa một ít tiền cho người nhân viên bưu điên nhưng bây giờ mới nhớ ra là mình chạy xuống nhà vội quá quên cả mang theo ví tiền nên đành chịu vậy
Mang theo vào trong nhà một bó hoa rất to .Hà Anh ngạc nhiên khi ngắm những bông hoa đó dưới ánh đèn .Là hoa hồng nhưng là hoa hồng xanh ,loại hoa này hiếm và đắt tiền lắm không phải chồng cô rồi anh ấy bị dị ứng với hoa hồng trong nhà hay bất cứ chỗ nào mà anh ấy tới mà có hoa hồng y như rằng là chồng cô sẽ bị hắt hơi xổ mũi chảy nước mắt đau đầu ,một căn bệnh hơi kỳ quặc nhưng cũng không quá phiền hà trong cuộc sống gia đình
Cắm tạm hoa ở chiếc bình to trong phòng khách Hà Anh mở hộp qùa .Một bộ đầm màu đỏ rực như lưa ,màu này rất hợp với Hà Anh cô từng có một bộ như vật nhưng chất liệu vải của bộ đầm mới này tốt hơn chiếc đầm mà cô có rát nhiều .Áp mắt mình thưởng thức sự mềm mại của lớp vải nhẹ như mây Hà Anh thở ra nhẹ nhàng tuyệt thật.Loại đầm này chỉ được bán ở các cửa hàng cao cấp hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được .hà Anh không kìm được ham muốn mặc thử ngay bây giờ .Cô trút bỏ bộ đồ ngủ chòang chiếc đầm đỏ rực vào người .Mọi kích cỡ đều vừa vặn không kê kích chút nào .Ai mà có thể biết chính xác số đo các vòng của cô đến thế nhỉ
-Ring …..ring – Hà Anh đang ngắm vuốt trước gương thì nghe thấy tiếng reo nhè nhẹ .Cô ngơ ngacsnhinf quanh rồi nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong hộp quà .À trong này còn một chiecs điện thoại di động mà một gói nhỏ thắt nơ nữa .Hà Anh cầm di động lên áp vào tai lên tiếng
-A lô ,ai đó –
-Chào chị ,em Minh đây .Chị nhận được quà của em rồi chư – Giọng nói mà Hà Anh đã quá quen thuộc vang lên trong điện thoại
-Thì ra là Minh .Hà Anh nhận được rồi .Cảm ơn Minh nhé –
-Em mới phải là người cảm ơn chị .Hôm đó nếu không có chị mở cửa cho em vào trốn thì em bị tụi nó chém chết rồi .Xin lõi sáng hom đấy em có việc nên đi vội vã mà không chào chị- Minh nói giọng ấm và chân thành
-Có gì đâu nếu Minh bận thì đó là lý do chính đáng để tha thứ- Hà Anh tìm thấy sự trẻ trung hóm hỉnh của mình khi trò chuyện cùng Minh
-Bộ váy đó em chọn mãi mới được .Hy vọng chị thích-
-Ừ Hà Anh thích lắm bộ váy rất vừa nhưng làm thế nào mà Minh biết …biết về – Hà Anh ấp úng mãi không nói được
-Lại phải xin lỗi chị một lần nữa .Em chụp hình chị hôm chị đi shopping ở khu thương xá em đưa bức ảnh đó cho cô bán hàng nhờ họ chọn gúp –Minh thú thực
-Vây ư – Hà Anh thấy thích thú và hơi tò mò nữa .
-Bức hình đó nằm ngày trong chiếc di động này ,chỉ có một bức ở đó nếu chị thấy không thích có thẻ xóa đi –
Hà Anh lục trong bộ nhớ điện thoại cô thấy đúng là ở đó có một bức hình chụp cô đang sải bước đi trên vỉa hè cạnh khu thương xá ngay gần chỗ Hà Anh bị giật túi .Minh chác đang dõi theo cô điều này giải thích vì sao cậu ấy lại đến nhanh thế lúc Hà Anh bị giật đồ
-Không có gì đâu bức hình đẹp lắm-
-Vậy chị giử lại cho em để em lưu vào máy của em .Số của em cũng nằm trong chiếc di động đó-
-Anh chàng này thật khéo làm quen – Hà Anh mỉm cười khi cô gửi lại bức hình của mình cho Minh
-Chúc chị ngủ ngon- Minh nhắn tin trả lời như vậy
Nhìn vào tấm gương lớn trong nhà Hà Anh thấy minh nổi bật trong bọ đầm đó .Cô lấy chiếc di đọng mà Minh vừa tặng tự chụp cho mình một kiểu rồi cô bất cười khi nhìn mình trong ảnh ,không phải tự khen chứ trông mình như người mẫu thời trang vậy
Còn gì đây nữa nhỉ Hà Anh hòi hộp với hộp quà nhỏ sau cùng .Lúc nãy nói chuyện Minh không hề đề cập đến tứ này .Hà Anh từ từ mở hộp quà ra rồi mặt cô đỏ rực không kém gì bộ váy đang mặc trên người .Món quà cuối cùng là một kiện nội y gòm quần lót và nịt ngực phụ nứ khá cầu kỳ nỏng tang gần như trong suốt ,thứ này đẹp nhưng mặc lên người thì… sẽ ra sao nhỉ.Ngôi nhà chỉ có mình cô không có một người nào khác nên Hà Anh cũng không ngại khi mặc bộ nội y đó lên người đứng trước gương ngắm.Cũng đẹp ,mặc vào làm tôn lên rất nhiều dáng người phụ nữ một con của Hà Anh hơn nữa cũng không quá lộ thứ cần giấu vẫn được che đi chỉ là che theo một cách rất gợi mở .
Ngắm nghia mãi cho thật đã mắt Hà anh cởi bộ nội y ra cất cẩn thật trong tủ .mai mình sẽ mặc đi làm.Nằm thoải mái trên giường Hà Anh bắt đầu lấy chiếc di đọng mới ra nhắn tin trêu Minh
-Bạo ghê nhỉ dám tặng Hà Anh thứ đó-
Tin nhắn trả lời
-Chị nhận rồi đó nhé .Không được trả lại đâu –
-Tại Minh lừa Hà Anh thôi-
-Vậy mai em mời chị đi uống nước coi như bồi tội có được không –
-Mấy giờ ở đâu –
-Sau giờ làm việc buổi trưa .Em sẽ đón chị .Gặp ở chỗ nào cũng được chị cứ nhắn tin cho Minh trước 15 phút –
-Ok hẹn mai gặp lại –
Hà Anh gấp chiếc di động lại đưa lên môi hôn nhẹ
.
Hôm sau buổi sáng tại công sở thời gian trôi qua thật chậm chạp .Hà Anh cố gắng dùng mấy thứ giấy tờ văn bản để giết thời gian nhưng vẫn không ăn thua gì .Chả cần chờ cho đến khi hết giờ cô chuồn ngay ra khỏi co quan từ lúc 10 h 30 .Ngay lập tức Hà ANH gọi điện cho Minh
-Đón chị ở 25 phố,,,,,,nhé –
-Ok được rồi em cũng đang ở gần đó 15 phút nữa em sẽ có mặt –
Hà Anh đi cổng sau cơ quan đẻ không ai phát hiện ra sự vắng mặt của cô .Đến chỗ hẹn chờ không đầy 15 phút chiếc xe mô tô màu mận chín đã xuất hiện .Minh vẫn mặc bộ áo da đen như lần trước
Hà Anh vẫy tay rối rít
-Em đến hơi trễ tắc đường mà-
-Chị ghi thêm cái đó vào sổ-Hà anh leo lên phái sau xe Minh rất tự nhiên vòng tay ôm eo cậu thanh niên khá chặt
-Chị có biết quán nào ngon không .Giá cả không thành vấn đề .Em mời chị đi ăn trưa luôn .Đến giờ làm việc sẽ chở chị về .Chị thấy có được không –
-Tùy Minh thôi .Hà Anh không thạo khoản quán xá lắm – Hà Anh nói vậy vì cô không muốn đến một vài quán quen .Đến đó nhõ gặp ai thì mất công giải thích lắm
-Vậy em đưa chị đến chỗ này đồ uống ngon lại phục vụ cả fastfood nữa .Tuyệt lắm .Em lại quen chủ quán ở đó mnào ôm chặt vào em đi nhanh đấy –
-Ừ – Hà Anh siết chặt hơn vòng tay của mình khi chiếc mô tô phóng đi