Vằng chồng Phần 3 - Chương 14
Dàn nhạc sống trên sàn vừa chuyển qua một bài khác giai điêu rất du dương ánh đền cũng được làm cho dịu lại khung cảnh rất lãng mạn cực kỳ thích hợp cho những cặp đôi đang yêu .Hà Anh lại thấy bây giờ là lúc thuận tiện nhất để ra về mà không làm cho ai chú ý .Cô cầm lấy túi sách đi vòng qua phái sau lưng sân khấu để ra phái cửa được nửa đường thì có một bóng người chặn lại ngay phái trước ,loáng thaongs dưới ánh đền mờ áo Hà Anh nhận ra đó là một chàng trai
-Xin lỗi chị có thể khiêu vũ cùng tôi bài này được không – Giọng nói rất quen Minh đúng là cậu ấy rồi
Hà Anh chộp lấy tay Minh kéo cậu ấy lản vào trong góc ,cô sợ có ai nhìn thấy
-Sao …sao Minh lại ở đây –Hà Anh mãi mới lựa chọn được cách xưng hô cho thật phù hợp
-Sao anh lại không được ở đây – Minh nheo mắt cười nhìn Hà Anh
-Minh ..thôi quên đi .Minh theo dõi Hà Anh đấy à –
-Theo dõi thì không đúng gọi là theo dấu đi .Mà sao em đi mà không nói với anh lời nào thế –
-Tại sao Hà Anh phải nói với Minh chứ-
-Vì ..vì sao ư.Vì chúng ta yêu nhau –Minh nói và Hà Anh thấy trong giọng nói cậu ấy tràn đầy vẻ nghiêm túc chân thành
-Không phải đâu Minh đừng hiều lầm .Hà Anh có chồng rồi chuyện đêmm đó chỉ là một phút yếu lòng .Hãy quên tất cả đi .Minh cũng đừng đến tìm Hà Anh nữa –
-Anh không quan tâm đến chuyện em có chồng hay chưa và anh không công nhận chuyện đêm vừa qua là một sai lầm đó là một trong những điều kỳ diệu nhất cuộc đời anh và anh thề sẽ bảo vệ điều kỳ diệu đó bằng mọi giá-Minh nói hơi to may mà không ai chú ý đến góc này của sàn nhảy
– Mình nói chuyện này sau nhé .Lúc này không tiện.Đi đi mà – Hà Anh xuống nước nài nỉ anh chàng cứng đầu này
-Vậy mình gặp nhau lúc nào –Giọng nói Minh dịu xuống
-Hà Anh sẽ liên lạc với Minh sau đi đi mà ngoan nào –
-Nhưng Minh chưa thuê phòng nghỉ lại mà –Minh nhe răng ra cười
-Đi thuê một phòng khó gì đau chàng trai đi đi – Hà Anh ra sức đẩy Minh ra phía cửa
-Chị ở phòng đơn phải không .Cho em tá túc một đêm đi –
-Không được ở đó không được đâu nhỡ ai biết thì sao –
-Thôi mà anh đi vội quá không mang theo nhiều tiền .Em nớ lòng nào để anh ngủ ngoài đường sao
-Cho đáng đời- Hà Anh bĩu môi cô đứng suy nghĩ một lát rồi cô đưa cho Minh chìa khóa phòng kèm theo một lời dặn
-Chú ý đi đứng đấy đừng để một ai nhìn thấy nhớ chưa-
-Ok anh biết rồi –Minh lăc chiếc chìa khóa trong tay rất điêu nghệ vẫy chào Hà Anh.Cô thở phào vì cho đến lúc này không một ai ở đây biết được cuộc gặp gõ bất ngờ giữa cô và Minh
Hà Anh chỉ ẩn khẽ là cửa phòng mở ra ,cô cứ tưởng Minh đùa hóa ra cậu ấy nói thật Minh dám vào vào phòng cô ngủ à
-A chị sao hôm nay đi nghỉ sớm thế .Không đi chợ đêm với tui em à-Mấy cô gái trong cùng cơ quan đi qua ríu rít nói cười
-Chị hơi mệt,vả lại cũng không thích các em đi chơi vui vẻ nhé – Hà Anh trả lời cho qua chuyện
Phòng của khác sạn là phòng ngủ nên không có bàn Minh ngồi luôn len chiếc giường duy nhất trong phòng cậu ta chỉ mặc đọc cái quần sịp cực kỳ tự nhiên như ở nhà .Hà Anh không khỏi cảm thấy khuôn mặt mình đỏ rực nóng bừng lên
-Anh chờ em mãi – Minh nhoài người kéo Hà Anh xuống giường .Tấm đệm êm ái trắng muốt chào đón cô