Vằng chồng Phần 3 - Chương 12
-Vì sao thế – Minh vẫn nắm tay Hà Anh ngẩng lên nhìn cô ngơ ngác
-Nó nhiều tiền ,,chắc thứ này đắt lắm .Minh không nên làm như vậy-
-Vậy Hà Anh đừng coi đây là món quà tặng hay coi như là một vật trao đổi đi –Minh thiết tha nói như vậy
-Trao đổi ư –
-Minh đổi chiếc nhẫn lấy một nụ hôn nhé – Không chờ câu trả lời của Hà Anh Minh nắm lấy tay cô nâng lên và chạm môi vào
Nụ hôn kéo dài đằm thắm Hà Anh thấy con tim mình đang đập những nhịp đập khác thường cảm giác này giống như thời học sinh lần đầu tiên cô và bạn trai hôn nhau dưới gốc cây phượng trong sân trường
Đây cũng là lần đầu tiên Hà Anh buông thả mình để cho sự đụng chạm da thịt giữa cô và Minh kéo dài đến như vậy.Minh dứt môi ra khỏ tay Hà Anh với vẻ nuối tiếc rõ rệt cậu ta vẫn nắm tay cô thêm một lúc nữa
-Thôi em đi tắm đây .Tối nay chị ở lại đây ăn cơm nhé .Buổi lên hoan mừng thành công của em mà –Quan hệ hai người đã thân thiết đủ để Minh không cần nói những lời khác sáo
-Minh có mời thêm ai nữa không để chị chuẩn bị – Hà Anh cầm lấy gói quà của Minh để trên bàn và bắt đầu mở ra
-Không đâu tối này chỉ có chị và em thôi –Minh nói trước khi biến mất sau cánh cửa
-Ừ thế cũng được- Hà Anh một lần nữa thấy được sự tế nhị trong cách ứng xử của chàng trai trẻ này .Minh luôn hiểu là Hà Anh muốn mối quan hệ giữa cô và cậu ấy ở trong vòng bí mật không ai biết dù thực sự hai người chưa có gì nhưng miệng lưỡi thiên hạ thường là rất ác ý
Hộp quà Minh tặng riêng cho Hà Anh là một bộ váy ngủ rất đẹp mỏng tang Hà Anh ướm thử nó lên người vài lân thấy cực kỳ ưng ý .Cô có đủ một bộ sưu tập các loại váy đầm các loại nhưng đồ ngủ thì hơi hiém.Thứ đó phụ nữ mặc thường để chưng diện với chồng nhưng Phong thường xuyên vắng nhà mỗi khi gặp nhau thì anh ấy luôn nôn nóng vồ vập như kẻ bị bỏ đói lâu ngày có lần Phong còn mạnh tay làm hỏng mất chiếc áo mà cô ưng ý nhất đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại Hà Anh vẫn còn thấy tiếc .
Hà Anh mang bộ đồ ngủ mà Minh tặng cô lên phòng riêng thực ra đây là căn phòng mà cô ơ vào cái đêm đầu tiên cô ngủ lại ở ngôi biệt thự .Từ cái đêm hôm đó Minh đã nói với cô là căn phòng đó sẽ luôn được giành riêng cho Hà Anh cô có thể đến và nghỉ tại đó bất cứ lúc nào
Căn phòng của cô có một tấm gương thật lớn đủ để soi cả người và đầy đủ đồ trang điêm dành cho phụ nữ .
Hà Anh trút bỏ quần áo ngoài khoác bộ đồ ngủ lên người chât vải thật mềm mại số đo rất vừa mặc cực kỳ thoải mái chỉ mỗi cái chiếc váy này hơi ngắn .Độ dài chỉ phủ qua mông một chút lại mỏng nữa Hâ Anh thấy rất rõ màu sắc đồ lót cô mặc bên trong
Không biết chồng cô nhận xét như thế nào nhỉ chậc chắc anh ấy không để ý đến những thứ này đâu chụp kiểu ảnh gửi qua cho Loan đi xem nó nói gì .Thôi cũng chả dại nhỡ đâu con bạn mình lại kheo ầm cả cơ quan lên thì ngượng lắm .Mà tại sao mình không nhờ Minh nhỉ cậu ấy tặng mình thứ này mà hơn nữa dù gì Minh từng thấy cô trong những hoàn cảnh nhạy cảm hơn nhiều
Minh lộ rõ vẻ tán thưởng và thích thú ngưỡng mộ khi thấy Hà Anh diện bộ đồ ngủ bước xuống cầu thang ,cậu ấy cũng vừa tắm xong tóc còn ướt và cũng chỉ mặc trên người chiếc quần sóc
Không chút ngại ngùng Hà Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Minh nhưng cô cẩn thận bắt chéo chân cho lịch sự
-Minh thạo tặng quà cho phụ nữ quá nhỉ .Chắc Minh có nhiều bạn gái lắm –
– Trước kia thôi bây giờ Minh chỉ có mỗi Hà Anh là bạn gái –
Hà Anh che miệng cười lắc lắc đầu cô không hình dung được là Minh lại nói thế
Hà Anh đinh làm vài món cho cuộc liên hoan buổi tối nhưng Minh không muốn cô đụng tay chân cậu ta gọi nhà hàng quen mang đến mọi thứ
Minh còn lấy ra mấy chai rượu sa kê mà cậu lùng mua ở Nhật Hà Anh không uống được rượu nhưng hôm nay là dịp dặc biệt nên cô cũng nhấm nháp vài ly
Thứ rượu đặc sản của Nhật này uống nhẹ nhưng ngấm rất sâu .mói chỉ ba chén Hà Anh thấy mình chếnh choáng lâng lâng như thể cô đang bồng bềnh trong không khí.Ăn uống no say cả hai mang máy ra hát karaoke Minh hát khá hay với giọng nam cao .Hình như cậu ta có năng khiếu về các thứ liên quan đến nghệ thuật bây giờ Hà Anh đang hòa giụng cùng Minh trong một bài song ca kết thúc bài hát cả hai được só điếm tối da .Hà Anh thấy mình chưa bao giờ được vui vẻ thoải mái như hôm nay .Minh uống nhiều rượu nên ngả đâu nằm gối lên đùi Hà Anh trò chuyện cùng cô .Hà Anh chỉ coi đó như một cừ chỉ thân mật chứ không phải là hành đọng sám sỡ
-Con gái ở Nhật có xinh không hả Minh – Hà Anh vuốt ve mái tóc Minh khi hỏi
-Chậc tùy quan niệm nhưng theo Minh thì cũng bình thường thôi chỉ có điều hày là họ rất biết cách chiều chuộng đàn ông.Mấy ngày em đi vắn chị vẫn thường xuyên đến đây à-Minh nắm lấy tay cô mân mê
-Ừm ngôi biệt thự vắng vẻ quá .Minh sống ở đây lâu thế mà không cảm thấy buồn à –
-Riết rồi cũng quen chị ạ .Chỉ là từ hồi có chị đến đây em lại thấy sợ những đêm cô đơn một mình trong căn nhà rộng mênh mông-
-Này Minh đừng gọi Hà Anh là chị nữa .Nghe nó xa cách quá-
-Không là chị vây thì Minh gọi Hà Anh là em nhé- Minh mỉm cười mà mãnh
-Khôn ghê – Cô bẹo tai anh chàng láu cá-Không được nếu thế thì cứ gọi là chị đi –
-Vâng hy vọng ngày đó đó chị chấp nhận Minh gọi là em.Mà sao từ hồi chị em mình quen nhau Minh chưa bao giờ thấy chị nói về anh ấy –
-À ừm – Hà Anh không biết nói chuyện đó với Minh như thế nào cô không thích nói dối cậu ấy-Mình đừng nói về chuyện này được không –
-Vì sao lại phải thế…….Chị cứ nói đi dù gì cũng sẽ làm cho tâm hồn nhẹ bớt-Minh siết chặt tay cô hơn như một lời động viên-Hôm nay cả hai chúng ta sẽ nói thạt hết mọi điều với nhau nhé-
-Thỏa thuận nhé – Hà Anh hất mái tóc ra sau thủ thỉ nói-Hà Anh nói trước nhé chồng Hà Anh thường xuyên đi xa .Anh ấy đã vắng nhà cả mấy tháng này rồi.Cuộc sống gia đình của Hà Anh là những tháng ngày xa nhau đằng đẵng .Hai vợ chông chỉ gặp nhau ròi lại xa nhau –
-Lý do gì mà anh ấy thường xuyên đi xa thế – Minh thắc mắc
-Công việc mà –
-Lý do không thuyết phục chút nào -Minh phẩy tay lắc đầu ngồi nhỏm dậy –Em sẵn sàng hy sinh nhiều hơn thế nếu có được một người vợ Hà Anh-
-Minh có tiền cuộc sống vốn khắc nghiệt mà– Hà Anh kéo cậu ấy xuống gối đầu lên đùi cô .Cô vẫn diện chiếc váy ngủ mà Minh tặng nên khi ngồi ở tư thế này cặp đùi dài trắng thon thả phơi ra dưới ánh đèn trong phòng khách
-Em không nghĩ lý do nằm ở vấn đề tiền bạc .Nếu như chị cần một nhật xét thật lòng thì đó là tình yêu mà anh ấy dành cho chị là chưa đủ .Ít ra anh ấy yêu công việc và danh vọng hơn.Hai người thường xuyên liên lạc với nhau chứ –
Hà Anh ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời
-Trước kia thôi mấy hôm nay Hà Anh không thấy anh ấy gọi điện.có thể là anh ấy quá bận rộn nên đã quên mất-
_Chị có bao giơ cảm thấy anh ấy có thể làm điều gì đó khủng khiếp khi không có vợ mình ở bên không-
-Minh muốn nói về sự phản bội .Không đâu chị tuyệt đối tin tưởng anh ấy.Cũng như anh ấy tin chị –
-Em đã từng chứng kiến sự phản bội của một con người mà em tin tưởng bằng cả trái tim .Từ đó em cảm thấy tin tưởng ai đó thật là khó khăn.Nếu phải đặt niềm tin vào ai đó thì em chỉ tin một mình chị-
-Bây giờ ở nước Anh là mấy giờ nhỉ – Hà Anh đọt nhiên hỏi một câu chả ăn nhạp gì cả
-Khoảng 3 h sáng sao chị lại hỏi điều đó –Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời
-Chị sẽ gọi điện cho Phong hỏi xem anh ấy có xảy ra gì không mà không liên lạc-
-Chị dùng chiếc điện thoại mà em tặng đó .Liên lạc quốc tế bằng cái đó mới nhanh được sóng lại tốt nữa –Minh ngồi dậy ý tứ đi ra ban công ngắm cảnh
Hà Anh sao chép số từ chiếc điện thoại cũ của cô rồi bấm số .Chuông reo một hồi hai hồi rồi tiếng của Phong trên máy
-Ai đó ,ai gọi vào giờ này thé – Phong không nhận ra số của Hà Anh vì cô gọi bằng máy lạ
Cô chưa kịp trả lời thì có tiếng phụ nữ chen vào sóng
-Ai thế hả anh –
-Anh không biết số lạ có khi họ gọi nhầm số – Tiếng Phong nghe rất rõ
Hà Anh cúp máy nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt.Minh ở ngoài ban công thoáng tháy điêù đó ngay lập tức bước vào ôm lấy Hà Anh kéo cô vào lòng.Hà Anh dựa người vào bộ ngựa rắn chắc của Minh cô cảm thấy người đàn ông cô đang tựa vào thật vững chãi tin cậy
-Chị khóc them chút nữa đi .Như vậy sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn – Minh tắt bớt một ngọn đền ,căn phòng chím trong bóng tối – Cứ khóc đi chị không ai thấy đâu.Nơi này chỉ có Minh và Hà Anh thôi-