Vận Đỏ - Chương 99: Âm mưu Thâm độc (9)
“PHONG…. DỪNG LẠI…” – Phương hoảng sợ hét lên. Tiếng hét vang vọng ngang trời của nó làm tôi sực tỉnh, bàn tay vừa buông lỏng liền xiết chặt lôi cả người Hạ Kỳ vào, ném ngã phịch trên nền đất… Hạ Kỳ run lẩy bẩy, mặt tái mét cắt không còn giọt máu, vài giây sau liền oà lên khóc nức nở:
– Không phải là tôi… Tôi không muốn hại Vân Nhu
… là thầy Tùng… thầy Tùng mà… Hu hu…
Tôi đứng im tại chỗ, hai mắt nhắm lại, hai bàn tay buông thõng bắt đầu run rẩy. Không ai biết được giây phút này tôi đang sợ hãi như thế nào… Chỉ vài giây trước, nếu không có tiếng thét cảnh tỉnh của Phương, có lẽ tôi đã trở thành một kẻ giết người. Trong đầu tôi lúc đó trống rỗng không tồn tại bất cứ suy nghĩ gì ngoài một tiếng nói không ngừng thôi thúc tôi buông tay thả Hạ Kỳ rơi xuống…
– Thầy Tùng nào ?! Là thầy Tùng nào muốn giết Nhu ?! – Vân Nhu nước mắt giàn giụa nhào đến, lay lay bờ vai Hạ Kỳ, hỏi.
Hạ Kỳ gạt tay Vân Nhu, gắt lên:
– Hừ… Cả trường Hồng Nghĩa còn có mấy giáo viên tên Tùng ?! Còn muốn tôi nói rõ nữa sao ?! Là anh trai cùng cha khác mẹ của Nhu đó…
Vân Nhu cả người mềm nhũng, ngồi bệt xuống đất. Nàng ôm đầu, che hai tai lại, thì thào:
– Không… Không phải như vậy… Anh Tùng… Anh Tùng gặp mình còn rất vui vẻ… Anh… Tùng không như vậy đâu…
– Vân Nhu… Không sao rồi… Có chị đây… – Chị Vi vội bước đến ôm Vân Nhu vào lòng.
Tôi hít sâu một hơi để mình bình tĩnh trở lại… Kế hoạch của tôi đã thành công vượt mức mong đợi.
Tôi hăm doạ Hạ Kỳ mà không hề hỏi kẻ chủ mưu là ai ! Vì nếu tôi đặt câu hỏi đó, Hạ Kỳ sẽ thấy mình còn giá trị khai thác, sẽ không sợ hãi trước những uy hiếp của tôi. Vì thế từ đầu đến cuối, tôi giả vờ như mình chỉ chằm chằm vào trả thù cho Vân Nhu… Còn Hạ Kỳ không muốn mình chết vì chịu tội thay cho một người khác.
Tôi nhìn về phía Vân Nhu đang khóc nức nở trên vai chị Vi mà thở dài. Hôm nay tôi bắt buộc phải vạch mặt Hạ Kỳ để đảm bảo trong tương lai cô ta không còn cơ hội lừa gạt Vân Nhu nữa. Lời khai của Hạ Kỳ về gã Tùng chẳng qua là một yếu tố phụ nhưng cực kì quan trọng trong việc khai sáng thế giới màu hồng của Vân Nhu. Để nàng thấy rằng thế giới này ngoài màu hồng còn tồn tại rất nhiều màu sắc u ám xấu xí khác… Tôi có thể tự cảnh tỉnh Vân Nhu. Nhưng sự thật khó tiếp nhận này tốt nhất nên để một người khác nói ra… Tôi không bao giờ muốn Vân Nhu nghĩ mình nghiêng về phía cô Ngọc Nhi mà bôi xấu người anh trên danh nghĩa cùng cha khác mẹ của nàng.
– Tôi… Tôi có thể đi chưa ?! – Hạ Kỳ còn thấp thỏm nhìn tôi, hỏi.
Tôi nhìn cô ta mà không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Người con gái xinh đẹp khêu gợi trong mắt tôi buổi sáng nay, giờ đã hiện nguyên hình một con người xấu xa bất chấp thủ đoạn… Vấn đề là gã Tùng lấy cái gì để điều khiển Hạ Kỳ ?! Tôi không cho rằng gã dùng đoạn video đó… Vì trong video hầu như Hạ Kỳ không lộ mặt rõ ràng, có chăng chỉ là cái hình xăm sau cổ… Thêm một lý do khác để gã Tùng không dùng những đoạn video đó, vì nó là vũ khí tối hậu của gã để đối phó ba mình.
– Trả lời tôi một câu hỏi cuối cùng, cô có thể đi ! – Tôi trầm giọng nói. – Thầy Tùng cho cô cái gì để hãm hại Vân Nhu ?!
Hạ Kỳ lần này lại nhìn tôi chằm chằm như phát hiện ra một kẻ thông minh lại bất ngờ ngu đột xuất… Không đợi Hạ Kỳ trả lời, Vân Nhu lau nước mắt, giọng rung rung nói:
– Điểm… Hắn cho Hạ Kỳ điểm…
Tôi há hốc nhìn Vân Nhu, mặt chợt nhăn lại thấy mình thật ngu ngốc. Nỗi ám ảnh nặng nề nhất trong cuộc đời học sinh là gì ?! Còn gì khác ngoài điểm… Điểm kiểm tra, điểm thi, điểm học kỳ… Tất cả tất cả những thứ đó đều là một mỏ vàng đối với học sinh, lại là món vũ khí tối thượng nằm trong tay giáo viên.
Hạ Kỳ có thể vì điểm để lên giường với lão Công, thì hoàn toàn cũng có thể vì vậy mà ra tay hãm hại Vân Nhu. “Vì vài cái điểm lại đi bán rẻ thân thể, bán rẻ lương tâm mình… Xứng đáng sao ?!” Tôi tự đặt câu hỏi, rồi tự trả lời cho mình. Điều này có lẽ khó thực hiện với hầu hết mọi người, nhưng lại khá dễ dàng đối với Hạ Kỳ. Cô ta vốn lẳng lơ máu dâm sẵn trong người… Việc ngủ với thầy Hiệu trưởng đôi khi đối với cô ta còn là một trải nghiệm thú vị. Còn việc hãm hại Vân Nhu có lẽ là một cơ hội trời cho không dự tính trước. Hạ Kỳ vung tay thực hiện vì chuyện cô ta làm không để lại dấu vết gì để truy cứu… Nếu Vân Nhu chết vì nhảy xuống bờ đá, đó là lựa chọn của nàng và tội đổ lên đầu ba gã đàn ông cưỡng ép nàng. Hạ Kỳ không mang bất cứ tội danh gì, cùng lắm thì bị mọi người trách mắng vì thiếu trách nhiệm, bỏ rơi bạn… Và chỉ thế mà thôi.
Tôi mím môi chợt bước tới… Hạ Kỳ sợ hãi cả người quờ quạng trên nền đất, lùi về phía sau. Tôi cúi xuống nắm chặt cánh tay Hạ Kỳ, lôi cả người cô ta đứng dậy…
– Anh… muốn… làm gì ?! Tôi đã nói hết rồi… – Hạ Kỳ sợ hãi nhìn tôi.
– Không làm gì… – Tôi kềm chế giọng mình thật nhỏ, chỉ đủ cô ta nghe. – Cô còn bất cứ mưu tính gì với Vân Nhu… Tôi sẽ cho cả trường Hồng Nghĩa xem cô rên rỉ dưới thân lão Hiệu trưởng như thế nào !
– Anh… Anh… – Hạ Kỳ thản thốt, gương tái nhợt cắt không còn giọt máu.
– Không cần hỏi vì sao tôi có… cô cũng nhắn thằng thầy khốn nạn của cô… Hắn còn bất cứ mưu tính gì với Vân Nhu. Tôi sẽ cho ba hắn rực rỡ trên trang nhất.
Hạ Kỳ nghe lời tôi nói, vẻ mặt biến đổi liên tục từ nghi ngờ đến sợ hãi. Nhìn Hạ Kỳ hớt hải chạy đi mà tôi thầm than. Tôi không hề muốn sử dụng những đoạn video kia vì nó liên luỵ quá nhiều người. Tôi càng không muốn lộ ra tin tức mình đang nắm nó trong tay… Nhưng sự an toàn của Vân Nhu đối với tôi là quan trọng nhất, không có gì thay thế được. Tôi thà tuyên chiến với gã Tùng, để hắn nhắm vào mình… ít ra khi trong tay tôi vẫn nắm giữ những đoạn video đó, hắn sẽ không dám động đến Vân Nhu.
Hạ Kỳ vừa đi khuất, Vân Nhu đã nhào đến ôm cứng tôi sụt sùi khóc. Tôi vuốt mái tóc bóng mượt của Vân Nhu, rồi nâng cằm nàng lên, nói:
– Hôm nay anh để em thấy một phần đen tối của cha con ông ta… Còn rất nhiều chuyện anh chưa thể nói ra với em… Em chỉ cần nhớ rằng trên đời này… chỉ có hai người… chỉ có hai người em có thể tin tưởng… là mẹ em và anh. Em hiểu anh không ?
Vân Nhu mím môi lau nước mắt, khẽ gật đầu.
————–+++++————
“Ây da… Rát quá…”
“Ráng chịu chút đi…”
Tôi cởi ngồi trên giường đưa lưng cho chị Vi và Vân Nhu bôi thuốc… Người bôi, người chu miệng mà thổi phù phù. Lưng tôi đầy những vết bầm dập rướm máu, mặt có mấy vết bầm xanh xanh. Cứu được Vân Nhu, trả giá thế nào tôi cũng chấp nhận, nói chi mấy vết bầm lẻ tẻ này… Cùng lắm thì tối nay nằm sấp trên người Vân Nhu ngủ vậy… À không, một mình Vân Nhu sẽ không chịu nổi trọng lượng của tôi… Nếu có thêm chị Vi thì…
– Xong rồi đấy… Ngủ sớm đi… – Chị Vi thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi giường, định rời đi.
– Chị đi đâu ?! Không phải chị ngủ với Vân Nhu à ?! – Tôi chợt níu tay chị hỏi.
– Em cần Vân Nhu chăm sóc… Để Chị… qua bên kia với anh Phương cũng được… dù sao cũng có hai giường. – Chị Vi hơi ngượng, mặt thoáng đỏ hồng nói.
Nhìn vẻ xấu hổ của chị Vi, tôi còn không biết chị đang nghĩ gì sao ?! Tôi cố tình làm ra vẻ đau khổ mất mát nói:
– Em còn định kéo chị đêm nay ở lại đây với em và Vân Nhu… Bỏ thằng thích mặc sịp cỡi người kia ngủ một mình đi…
– Hi hi… – Vân Nhu gối đầu lên đùi tôi, che miệng cười.
– Phì… – Chị Vi phì cười, ngồi xuống giường.
Chị vuốt ve gương mặt tôi… Ánh mắt chị phức tạp, xen lẫn mâu thuẫn dằn xé. Bất ngờ, chị chồm đến trao cho tôi một nụ hôn… Vân Nhu bên dưới nhìn lên liền che mặt, im thin thít. Tôi sững người, vừa đáp lại thì chị đã rụt người lại.
Chị Vi hơi ngượng, gò má đỏ ửng nhìn xuống Vân Nhu nói:
– Chị xin lỗi Nhu nha…
– Dạ… em có thấy gì đâu… – Vân Nhu che mặt lí nhí nói.
Tôi nhíu mày nhìn chị hơi khó hiểu. Chị Vi chẳng bao giờ có kiểu khách sáo như vậy. Chị đến với tôi còn sớm hơn Vân Nhu và nhiều nhiều người khác. Chị Vi nắm tay tôi, hai mắt hơi đỏ ươn ướt, nói:
– Đó là nụ hôn cuối cùng của chị dành cho em… Sau này… chỉ được hôn má thôi… Biết chưa ?!
– Chị… chị chia tay em à ?! – Tôi ấp úng hỏi.
– Phì… Vô duyên. – Chị Vi phì cười, điểm lên trán tôi một cái, hỏi lại. – Chị làm bạn gái em bao giờ mà kêu chia tay chứ ?!
– Nhưng mà…
– Để chị nói…