Vận Đỏ - Chương 97: Âm mưu Thâm độc (7)
“Phong… Phong… Vân Nhu không bị sao hết… Vân Nhu không sao hết… Phong… ” – Chị Vi ôm chặt Vân Nhu đứng khép nép bên cạnh gào lên.
Âm thanh kêu gào của chị Vi trong tai tôi lại như xa xa không liên quan đến mình. Trước ánh mắt hoảng sợ van xin của gã đàn ông trước mặt, tôi nghiến răng vặn mạnh cổ tay gã.
– Á… á…
Tiếng xương lách cách kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết của gã đàn ông lọt vào tai tôi lại êm dịu thoả mãn lạ thường. Mắt tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đau đớn ướt mồ hôi của gã, lại nhìn vào bàn tay quặt quẹo mềm rũ của gã mình còn đang nắm.
“Mẹ mày… Buông thằng Khương ra…”
Nghe tiếng hô hoán, tôi nhướng mày nhìn lên… Trước mặt tôi từ lúc nào có thêm bốn gã đàn ông khác, một trong những số đó là gã khi nãy vừa nằm chỗ chậu cây, mặt còn tươm máu và đất. Bốn gã hầm hầm bước tới, lăm lăm những viên gạch bốn lỗ trong tay.
– Buông nó ra… – Gã đi trước gằng giọng.
– Mẹ tụi mày… Cứu tao… Đập chết nó cho tao…. Á…. Á….
Gã vừa lên tiếng chửi mắng thì tôi lạnh lùng vặn cổ tay mềm oặt của gã lại. Đám bạn giật thót mình, nhìn thằng bạn hai mắt gã trợn ngược, giãy đành đạch trên nền đất đau đớn chết đi sống lại.
– Mày… Đụ mẹ mày muốn chết…
Nghe bốn thằng trước mặt gầm gừ đe doạ. Tôi chợt buông tay, bàn tay gãy quặp của gã rơi phịch xuống đất như một miếng thịt chết còn dính chút da… Tôi đứng thẳng người lên, mũi giày lại dẫm lên bàn tay mềm oặt của gã đàn ông trước mặt.
– Á… Mẹ mày… – Gã lồng lộn, kêu gào vẫn không rút tay ra được.
Đám đàn ông hai mắt như nứt ra vì giận dữ. Một tên bên trái, vung viên gạch lên ném thẳng vào mặt tôi vừa gào lên:
– Đánh nó… Ném gạch chết mẹ nó đi…
Tôi huơ tay gạt viên gạch ra, cả bàn tay ê ẩm tứa máu.
– Không… Ném hai con nhỏ kia… Ném đi…
Gã đàn ông mặt đầy đất hô lên. Ngay lập tức cả đám bọn chúng đều hiểu ra… Chúng ném vào chị Vi và Vân Nhu, tôi chắc chắn lao qua phải che chở cho hai người. Vậy thì thằng bạn liền sẽ được giải cứu. Không có thằng bạn đau đớn lồng lộn để uy hiếp, ba đứa tôi như cá nằm trên thớt…
Tiếng hô hoán của bọn chúng vừa dứt, tôi ngay lập tức lao qua phía chị Vi và Vân Nhu. Sau khi được trút giận, cơn phẫn nộ trong lòng tôi tiêu tan đi phân nửa. Giây phút này, lý trí tôi giành được quyền kiểm soát… Tiếng vun vút vang lên sau lưng. Tôi nhào đến trước ánh mắt hoảng sợ của chị Vi và Vân Nhu, tay che sau đầu, tôi dùng thân mình đứng chắn trước hai người.
Từng viên gạch to nặng lao đến nện thẳng lên lưng tôi… Vài viên khác bay vụt qua bên cạnh rơi xuống vỡ vụn tung toé.
– Anh Phong… Đừng ném nữa… – Vân Nhu nép sát vào lòng tôi, gào khóc.
Đau… Đến bây giờ tôi mới thấy cơ thể mình đau đớn. Một cơn đau như thức tỉnh tất cả dây thần kinh trong cơ thể tôi, những vết thương khi nãy và bây giờ liên tục cổng hưởng dồn nén làm tôi đau muốn ngất đi. Thân thể tôi lung lay, chao đảo, nhưng ánh mắt vẫn kiên định đón nhận ánh mắt đau đớn của Vân Nhu.
“MẸ TỤI MÀY…”
Đột nhiên, tiếng gầm thét giận dữ của Phương và Dương Đông vang lên. Âm thanh đấm đá huỳnh huỵch và tiếng kêu khóc của những kẻ bị những viên gạch nện thẳng vào đầu vang lên không ngớt. Tôi nhẹ nhõm, kéo Vân Nhu đứng dậy, ôm nàng vào lòng thật chặt…
– Vân Nhu… Chuyện gì đã xảy ra ?!
Hạ Kỳ lúc này mới hớt hải chạy tới. Thấy Vân Nhu trong vòng tay tôi, liền thở phào nhẹ nhõm.
– Kỳ kỳ… Bạn đi đâu vậy ?! Đồ của mình đâu ?! Trời ơi… – Vân Nhu kêu lên.
Nghe Vân Nhu hỏi, Hạ Kỳ chạy vội lại cửa phòng toilet xây dở, nhặt dưới đất lên bộ quần áo của Vân Nhu, phủi phủi rồi chạy trở về.
– Đồ của Nhu vẫn ở đây mà… Chắc rớt dưới cửa thôi… Lúc đó mình mắc tiểu quá… Chạy ra tít ngoài kia… Xin lỗi, đã hứa trông cửa cho Nhu mà…
– Sao như vậy được… Mình đã tìm ở đó rồi mà…
Không phải lúc tranh cãi, Vân Nhu lấy ngay bộ đồ từ tay Hạ Kỳ… Có tôi, chị Vi và Hạ Kỳ che chắn, Vân Nhu vội mặc vào người… Tôi lúc này cũng sững người nhận ra có một sự nhầm lẫn nào đó trong việc này. Vân Nhu hôm nay mặc trên người một bộ Jumsuit – áo liền quần, chỉ mở cúc trên cổ. Loại quần áo này khá bất tiện, nếu muốn đi vệ sinh nàng phải cởi từ phía trên rồi kéo toàn bộ xuống dưới đầu gối… Tính Vân Nhu vốn thích sạch sẽ, có lẽ nàng đã cởi ra hết rồi treo móc lên cánh cửa… Sau đó, Hạ Kỳ có nhiệm vụ phải trông cửa, lại biến đâu mất hơn mười phút… Và khi ba gã đàn ông kia tiến vào toilet, bắt gặp Vân Nhu chỉ mặc trên người bộ đồ lót rối tinh rối mù tìm quần áo… Sự việc sau đó thì tôi đã chứng kiến. Điều làm tôi điên cuồng phẫn nộ nhất ngoài sự xâm phạm cơ thể của Vân Nhu, còn có một lý do khác… Nếu tôi đến trễ thêm vài giây nữa, có lẽ Vân Nhu đã thật sự nhảy xuống bờ đá kia.
Lúc này, trên nền đất tổng cộng sáu gã đàn ông nằm lăn lộn rên rỉ. Dương Đông rút điện thoại gọi chủ quán xuống đây để dàn xếp xử lý.
– Vi… Em có sao không ?! – Phương lo lắng bước tới.
– Hừ, lo ăn nhậu cho sướng vào… Tôi sống chết thì liên quan gì đến anh… – Chị Vi hậm hực khoanh tay nói.
– Ây da… Bọn anh cũng mất thời gian tìm mãi mới ra chỗ này mà…
Phương gãi gãi đầu nhăn nhó. Bất ngờ, chị Vi chộp lấy tay Phương, lo lắng kêu lên:
– Tay anh… Trời ơi… Máu nhiều vậy…
– Không sao… té vào mấy viên gạch vỡ thôi mà…
– Máu nhiều như vậy còn nói không sao ?! Làm sao bây giờ ?!
Tôi cười cười nhìn Phương, nó đang sung sướng ra mặt vì được chị Vi lo lắng chăm sóc. Kể ra thì tôi là người mang thương tích trầm trọng nhất… Nhưng khi bị ném gạch, tôi đã đỡ lấy đầu, còn lại toàn bộ đều là những vết thương bầm dập trên lưng và mặt. Nếu có chảy máu cũng là rơm rớm, không ướt đẫm hoa lệ đẹp mắt như vết cắt của thằng Phương. Ây da, đến bây giờ còn đi ganh vết thương. Hay là bị ném gạch ngu cả người ah.
Chủ quán và một nhóm bảo vệ lúc này hấp tấp chạy đến. Vừa đến nơi, chưa nghe chúng tôi kể ra chuyện gì, ông ta liền ra lệnh cho đám bảo vệ trói 6 gã đàn ông kia lại, giải lên Cảnh sát khu vực. Nhóm người này có lẽ đã nhẵn mặt quậy phá ở đây.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi khúm núm nhúng nhường bước đến xin lỗi chúng tôi rít. Thấy tay Phương còn chảy máu ròng ròng, ông ta sai người chạy đi lấy bông băng ngay lập tức.
– Đi tìm thằng Tám cho tôi ngay… Nó chết đâu rồi hả ?!
Ông ra lệnh cho nhân viên, lại quay qua chúng tôi giải thích:
– Khu vực này đang sửa chữa, không tiếp khách, nhưng chúng tôi có cử một nhân viên bảo vệ trông coi… Chủ yếu là phòng ngừa khách say rượu vào đập phá cây kiểng.
Vài phút sau, một gã bảo vệ quần áo luộm thuộm vội vã chạy đến. Hắn đen nhẻm, tóc khét nắng vàng hoe… Nếu không có bộ quần áo bảo vệ cài nút xiêu vẹo trên người, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ hắn là một tên chăn trâu cấp Pro. Hắn nhìn quanh chúng tôi, hơi sững lại khi thấy Hạ Kỳ rồi lập tức nhìn sang nơi khác. Hạ Kỳ cũng lảng đi, đến bên cạnh an ủi Vân Nhu.
– Mày làm cái gì ?! Tại sao bỏ chỗ này hả ?! Mày đi đâu ?! – Thấy vẻ mặt giận dữ của chủ quán, hắn liền co rút cả người.
– Tôi… Tôi… mắc toilet… đau bụng quá… Nên…
Hắn ấp úng, không dám nhìn chúng tôi, chỉ lén lén liếc Hạ Kỳ vài lần. Tất cả biểu hiện khác thường của hắn, không thoát khỏi mắt tôi.
Ông chủ quán chán nản, lau mồ hôi trán, quay qua chúng tôi:
– Vậy là do nhân viên của chúng tôi rời bỏ vị trí… Nếu không thì chuyện chọc ghẹo phụ nữ chắc chắn đã không xảy ra… Đây là lỗi của chúng tôi, rất mong các anh chị thông cảm, đừng báo cảnh sát làm gì… Bữa ăn tối bàn mình đêm nay, quán xin phép được mời anh chị.
– Hừ… – Dương Đông hậm hực không lên tiếng.
Phương đang được nhân viên quán băng bó bàn tay, quay qua nhìn tôi hỏi ý. Tôi xua xua tay, nói:
– Được rồi. Không có gì đâu. Ông cứ yên tâm đi…
Ông chủ quán thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi liền nói một câu khác làm ông ta khó hiểu.
– Tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút. Có được không ?! – Tôi chỉ tay vào gã bảo vệ còn co ro đứng kia.
– À… Vâng, được chứ ! – Ông chủ quán hơi ngạc nhiên, cũng gật gật đầu.
Mọi người hơi ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bước đến trước mặt tên bảo vệ. Người hắn rất nhỏ, còn co rút lại nên chỉ cao ngang vai tôi. Hắn nhìn tôi hơi thấp thỏm, ánh mắt lo lắng lén nhìn về phía Hạ Kỳ…
– Sao ?! Có sướng không ?! – Tôi bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
– Ờ… mà… mà cái gì sướng ?! – Gã gật đầu, vội lúng túng hỏi ngược lại.
– Đi ị đó… Tôi hỏi anh đi ị có sướng không ?!