Vận Đỏ - Chương 39: Đồng phạm án hiếp dâm (2)
– Em thừa nhận đây là kế hoạch của em. Vì em muốn trả thù cho chị Vi nên em đã lôi kéo ba người họ… Em chịu trách nhiệm hết…
– Phongggg… Không được… Là chị đã lôi em vào việc này… Là lỗi của chị…. – Chị Vi khóc nức nở.
– Thôi thôi đi… Nín… – Người cảnh sát khó chịu gắt lên. – Khóc khóc cái gì… Đâu còn có đó…
Lời anh Tín vừa nói, lòng tôi chợt loé lên chút hy vọng. Tôi hơi chồm đến, nhìn anh nói:
– Anh có thể giúp bọn em đúng không ?! Em sẽ không quên ơn anh… – Câu cuối cùng tôi có nhấn nặng một chút, người trong nghề nghe sẽ hiểu ngay.
Anh ta mỉm cười nhìn tôi, rồi thở dài nói:
– Chuyện này thật ra khó mà lại dễ… Dễ là dễ với bốn đứa mày, chỉ cần thủ tiêu bốn chai nước kia là xong. Còn lại ai hỏi gì cứ chối bay đi…
Lúc này Thuỳ Vi cũng nín khóc, mừng khấp khởi kéo ghế ngồi sát vào bàn, ngoan ngoãn lắng nghe. Tôi nhận ra anh Tín lúc nghiêm túc rất đáng sợ, còn lúc xưng mày tao lại vô cùng dễ nghe ah.
– Nhưng khó là khó cho tao. Mày biết thằng Thuần là con ai không ?! – Thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi và Thuỳ Vi, anh thở dài. – Con trai út của Phó giám đốc Trường đào tạo huấn luyện cảnh sát ah…
– Mẹ tụi mày… – Anh ta văng tục. – Muốn chơi cũng phải biết lựa đối tượng chứ ?! Bây giờ nó còn phải mặc bỉm trong bệnh viện… Mày nghĩ xem ông già nó đang điên đến mức nào ?!
Chị Vi sững sờ, túm chặt lấy tay tôi. Bàn tay chị lạnh băng như nước đá. Tôi thấy mặt mình ê ê như mất cảm giác, lòng lo lắng thấp thỏm, hỏi lại:
– Nhưng… em cùng lắm là… thuốc nó… Bọn em có hiếp nó đâu ?!
– Ai cần biết điều đó ?! – Anh ta gằng giọng. – Tao không biết, cũng không cần biết mày có quan hệ như thế nào với đám bê đê kia… Đám chuột đó đã trốn mất dạng, chỉ còn cách đem tụi mày ra thế mạng ah… Dù sao tụi mày cũng không oan lắm đâu.
– Em oan ah… – Tôi kêu lên thảm thiết.
– Oan cái đầu mày… – Anh Tín cốc lên đầu tôi một cái đau điếng. – Đưa đoạn video ra đây !!?
– Video gì ?! – Tôi xoa xoa đầu, ấp úng.
– Mẹ… Còn giả ngây thơ ?! Đừng nói mày thuốc nó chỉ để ngắm nó khoả thân nha… Trò con nít này xưa rồi…
– Em… – Tôi gãi gãi đầu, không dám chối, càng không muốn nhận.
– Thôi được rồi. Mày liệu hồn tự xử lí cái đó… Nó mà lộ ra ngoài, trời cũng không cứu mày được.
Nhìn tôi gật đầu, anh Tín nói tiếp:
– Bây giờ như thế này… Tao cho đám tụi mày 3 ngày… Làm cách nào không biết… Tìm ra nhóm bê đê kia, rồi gọi tao bắt. Không tìm được thì cùng nhau vào thế chỗ chúng nó.
Bước ra khỏi trụ sở Công an, chị Vi líu ríu đi theo sau lưng tôi. Tôi bước một, chị phải đi một rưỡi mới theo kịp sải chân cú tôi. Vừa ra đến bãi xe, chị dừng phắt lại dậm chân gắt lên:
– Em làm cái gì vậy hả ? Sao lại đi nhanh như vậy ?
Tôi hơi sững người, quay lại. Quả thật mãi ngẫm nghĩ về phương án tìm kiếm đám người kia, đến giờ tôi mới nhận ra chị Vi thở phì phò bên cạnh mình. Tôi nhúng vai, nói:
– Em chỉ đang nghĩ chuyện thằng Thuận thôi…
– Em còn giận chị sao ? – Chị Vi hơi cúi đầu, hỏi.
– Giận gì chứ ?! – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Em…
Chị Vi sững người, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi như tìm kiếm sự giả dối, nhưng tôi đang nói rất thật ah. Tôi đâu có gì mà giận chị ?! Đôi mắt chị long lanh như thuỷ tinh chợt ngấn lệ… Chị cười, cười mà giọt nước mắt lăn dài xuống mặt. Chị lẩm nhẩm như tự nói với mình, quay người bước đi:
– Là chị suy nghĩ nhiều rồi… Em thật sự không giận chị… Vì lòng em vốn dĩ không có chị…
– Chị… Sao vậy ?! – Tôi sững sờ, vội níu tay chị lại.
– Buông tay… – Chị giằng mạnh, tuột khỏi tay tôi.
– Chị nói cái gì em không hiểu !? – Tôi chắn ngang người chị hỏi.
– Em không hiểu hay cố tình không hiểu ?! – Chị Thuỳ Vi uất nghẹn gắt lên.
Tôi sững người như hiểu, lại như không hiểu. Nhìn sâu vào mắt chị Vi, chị lại tránh đi không cho nhìn. Tôi cười tủm tỉm cúi đầu thật thấp tìm ánh mắt chị, hỏi:
– Chị cố tình đi với Phương để chọc tức em ?
– Hừ, em nghĩ em là ai chứ ?! Tôi không rảnh… – Chị Vi phụng phịu bĩu môi.
Tôi làm ra vẻ mặt đau lòng, rồi tự lẩm nhẩm:
– Vậy do em nghĩ nhiều rồi… Chị thật sự không rảnh làm chuyện đó… Vì lòng chị vỗn dĩ không có em…
– Dám nhại chị hả ?! Đáng ghét… Đáng ghét… – Chị Vi vung nắm đấm đánh lên ngực tôi thùm thụp.
Bắt lấy nắm tay nhỏ nhắn mềm mại của chị Vi, tôi bật cười lớn. Dường như áp lực căng thẳng đang đè nặng trong lòng cũng nhẹ bớt đi nhiều.
– Thật ra em thấy Phương khá được nha… Nếu không phải vậy, em đã ngăn cản chị lâu rồi… – Tôi cười tủm tỉm nói.
Chị Vi cúi đầu hơi đỏ mặt, ấp úng nói:
– Anh Phương… rất tốt với chị…
– Cái gì ?! Chị… Chị…
Tôi tròn mắt hô lớn làm chị Vi giật bắn mình. Mấy người cảnh sát trong bãi xe cũng quay phắt lại nhìn chúng tôi.
– Em làm cái gì la to vậy ?? – Chị Vi ngượng ngùng nhìn quanh gắt lên.
– Chị mới gọi… thằng Phương là… anh ?! – Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Chị Vi rụt cổ lè lưỡi, lúng túng nói:
– Ờ, dù Phương nhỏ hơn chị một tuổi, gọi anh vẫn được mà…
– Hừ… Vậy em nhỏ hơn chị hai tuổi thì sao ? – Tôi hậm hực bắt bẻ.
– Em khác… Phương khác… – Chị Vi cúi đầu bẽn lẽn nói. – Chị chỉ muốn em nhỏ thôi… Em mà không nhỏ… thì chị yêu em mất.
Thấy mặt tôi còn đen thui, chưa sáng lên được chút nào, chị Vi nắm tay tôi nói tiếp:
– Chị và Phương là hoàn toàn trong sáng nha… Anh ta chăm sóc chị là tình nguyện… Chị không hứa hẹn gì hết.
– Chăm sóc ?! Mới quen nhau hai ngày nha… Nó làm gì chăm sóc chị ?! – Tôi nhướng mày hỏi.
– Thì… hai ngày dù ngắn… cũng có tới sáu bữa ăn ah. Phương bận thì mua đồ ăn, rảnh thì chở chị đi ăn… – Chị cúi đầu, càng nói tiếng càng nhỏ. – Em… em biết chị thích ăn mà… sao từ chối được…
“Haizz…” Tôi thầm thở dài nhớ đến Phương. Số phận nó có lẽ đã định sẵn như vậy ah. Người theo nó rất nhiều, nhưng nó không để vào mắt. Duy nhất hai người con gái nó thích lại chỉ biết lẽo đẽo theo sau… Mà ông trời lại trêu ngươi hơn khi trao cho tôi cả hai người chị Vi và Vân Nhu.
Từ hôm Vân Nhu chia tay, tôi đã suy nghĩ và nhận ra những thiếu sót của mình. Dù tôi có rất nhiều bạn gái, nhưng tôi chưa hoàn thành trách nhiệm với bất cứ người nào… Lần cuối tôi mua đồ ăn cho chị Vi là khi nào tôi còn không nhớ nổi.
– Nè… – Chị Vi nắm tay tôi dùng dằng. – Bộ ghen hả ?! Em không thích… thì chị không gặp Phương nữa là được rồi.
Tôi nhìn chị Vi, xua xua tay nói:
– Bây giờ mà mình còn không họp nhóm bàn kế hoạch tìm đám người kia thì… trong vài năm tới… đừng nói gặp thằng Phương, ngay cả em… chị cũng không gặp được.
15h00 cùng ngày, quán cafe Tùng Bách – Bùi thị Xuân,
– Là lỗi của tao… Lẽ ra tao phải nhớ đến việc thu hồi bốn chai nước suối đó… – Thằng Phương trầm ngâm.
Tôi thở hắc một hơi, xua xua tay:
– Bây giờ không phải thời gian quy trách nhiệm do ai hết ! Chúng ta phải bàn phương án tìm kiếm nhóm pê đê kia thôi.
– Cảnh sát mà không tìm được có chút vô lý ?! – Thanh Thuỷ xen vào.
– Thật ra… Chẳng ai muốn bỏ công tìm kiếm một nhóm bệnh hoạn vô công rỗi nghề đâu. – Tôi thở dài. – Chúng ta là kẻ đánh cắp mâm cỗ, dù cuối cùng là kẻ khác ăn sạch, nhưng mâm cỗ mất đi chúng ta là đối tượng truy cứu đầu tiên…
– Trời ơi, sao anh lấy gã Thuận ra so sánh với mâm cỗ chứ ?! Mắc ói quá đi… – Thuỷ che miệng làm như ờn ợn.
– Ha ha…
– Thật ra cũng không hoàn toàn mò kim đáy bể đâu… Anh Tín cho mình một số thông tin như sau… Đầu mối của nhóm người ta cần tìm là Tám mèo, gã pê đê đầu tiên tiếp xúc với Thuận. Hắn không có hợp đồng lao động. Vì hắn chỉ là người làm thay 3 ngày cho bạn trai hắn tên là Hùng béo, vốn là nhân viên tạp vụ của Á Châu. Bạn trai hắn ở Quận 8, trong khu nhà ổ chuột không số, nhưng hiện giờ khả năng rất lớn là Tám mèo ngửi thấy mùi nguy hiểm đã bỏ trốn…
– Tại sao hắn có tên Tám mèo chứ ?! – Chị Vi nhíu mày hỏi.
– À. Tám mèo có biệt hiệu như vậy vì hắn… cũng giống chị nha… hâm hộ Kitty… – Tôi nheo mắt nhìn chị Vi cười. – Hắn còn có một hình xâm Kitty trên vai trái…
– Phải không vậy ?! Làm xấu Kitty của tui… – Chị Vi lầm bầm bất mãn.
– Ha ha… – Cả nhóm bật cười vui vẻ.
Giờ đây dưới áp lực nặng nề một tiếng cười đối với chúng tôi cũng rất quý giá. Phương vừa cười vừa rút gói thuốc ra, thấy chị Vi đang nhìn, nó lại đút vào túi.
– Quận 8… tao có quen anh Long Chà Và… là một trong 4 Đại Ca nắm trưởng quản khu vực. – Phương nói.
– Vậy thì tốt. Tao và mày sẽ chia ra… – Tôi bắt đầu phân công. – Tao sẽ đi đến nhà thằng bạn trai kia và rảo quanh khu vực xóm trọ gần đó… Mày tìm Đại ca Long nhờ tìm người…
– Còn chị thì sao ?! – Chị Vi hỏi.
– Em đi với anh… – Thanh Thuỷ nắm tay tôi, nói.
– Không… Quận 8 rất phức tạp… Hai đứa con gái qua đó làm gì ? Không tốt đâu… – Tôi gạt ngang ý nghĩ của hai người.
– Hừ. Nói cứ như dân Sài Gòn… Em đặt chân qua đó bao giờ chưa ? Chị có bạn bên đó, ít ra cũng qua được vài lần nha. – Chị Vi ưỡn ngực nói.
– Em cũng vậy nha. Nhà bà ngoại em ở Quận 8 gần cầu chữ Y. Hồi nhỏ em còn chạy chơi ngay dưới chân cầu. Phức tạp gì chứ ?! – Thanh Thuỷ bĩu môi hậm hực.
Thấy tôi gãi đầu nhăn nhó, thằng Phương nói:
– Không sao đâu… Để hai người đi theo. Ở nhà sốt ruột sẽ khó chịu hơn.