Vận Đỏ - Chương 126
Cảm giác vừa đau lại vừa sướng làm tôi hít hà khoan khoái rên lớn. Vân Nhu vừa há hốc thở dốc vừa nhún nhảy thật nhanh… Hai bầu vú nàng nảy tưng tưng trước mặt tôi thật dồn dập như cơn khoái lạc kì lạ cứ thôi thúc trong lòng. Nước trong người nàng thật nhiều, tuôn ra không ngớt ướt cả hạ thể tôi. Vân Nhu như đi theo bản năng trỗi dậy muốn đưa dương vật tôi đến từng ngóc ngách sâu tận cùng bên trong nàng. Nàng ngửa người ra sau, tay chống trên nệm giường, cơ thể mềm dẻo nõn nà nảy nảy lên từng đợt…
– Anh ơi… ôi….
Tôi chồm lên, đón lấy vòng eo nhỏ của nàng, miệng há ra ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng ray rứt của nàng mà mút mút… Bên này, lại bên kia luân phiên đến lúc chúng đỏ ửng ướt đẫm nước miếng của tôi.
– Ôi… Em sướnggggg quá…
Vân Nhu rùng mình liên tục ôm ghì lấy đầu tôi siết chặt vào ngực nàng. Cơn cao trào thứ hai trong đêm của Vân Nhu… Nàng nhắm nghiền hai mắt, cơ thể mềm oặt rũ rượi trong vòng tay tôi, đôi môi mềm mại ươn ướt hé mở đón lấy nụ hôn của tôi. Tôi vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng, để hơi thở nàng chậm chậm bình ổn lại.
Tôi lùi người lại, dương vật rời khỏi người Vân Nhu mang theo một dòng nước vung vãi thật nhiều. Đỡ ngang cơ thể trần truồng vặt vẹo như không xương của nàng, tôi để nàng nằm sấp xuống giường. Tôi úp người lên cơ thể Vân Nhu, tách hai chân nàng ra, đưa dương vật tìm đến hai mép âm hộ đỏ ửng nhoè nhoẹt của nàng. Từ từ đẩy vào….
– Uwmmm…
Vân Nhu há hốc rên khẽ khi tôi từng chút đi sâu vào người nàng. Hạ thể tôi áp lên bờ mông cong ỏng mềm mại mát rượi của nàng. Cảm giác này tuyệt vời không thể tả. Tôi đặt tay lên vai Vân Nhu, tạo thế giữ người, nghiến răng bắt đầu thúc mạnh.
– Uwmmm… Ôi… Anh… ơi… – Vân Nhu rên siết, hai bàn tay tóm lấy chiếc gối mà siết chặt.
Tôi hì hục trên cơ thể Vân Nhu một cách hăng say không mệt mỏi. Như chưa bao giờ được làm tình… như sau hôm nay là tận thế… như không biết xót thương cho thân thể nhau… Từng cú thúc sâu thô bạo lại làm hai đứa tôi sướng đến ngất ngây… sướng đến mức chỉ muốn tiếp tục như vậy đến lúc gục ngã…
Tôi ngằm ép lên cơ thể Vân Nhu, rùng mình liên tục, miệng há hốc hôn lên gương mặt đỏ ửng thiêm thiếp của nàng:
– Ah… Nhu ơi… Anh sướng quá…
– Ư… Anh ơi.. Em… Ôi…
Tôi ngã người sang bên cạnh, Vân Nhu khó nhọc trở mình rồi ôm chặt lấy tôi. Hai thân thể trần truồng của tôi và nàng dính chặt vào nhau, mặc kệ cảm giác ươn ướt nhơ nhớp, đê mê thiếp đi…
————-++++++++————-
Không biết qua bao lâu, tôi cựa mình sảng khoái… Đã lâu lắm rồi tôi không ngủ một giấc sâu như vậy. Tôi nhìn xuống, Vân Nhu vẫn ôm cứng lấy mình, gương mặt còn ửng hồng sung sướng như một tân nương sau đêm động phòng. Chợt nhớ đến chuyện đêm qua, tôi ngẩn đầu lên nhìn phát hiện cửa phòng tắm vẫn đóng kín.
– Anh…
Vân Nhu cựa mình, mở mắt nhìn tôi. Nàng như nhớ đến chuyện hoang dại xảy ra đêm qua, gương mặt liền đỏ ửng có chút xấu hổ. Rời khỏi vòng tay tôi, Vân Nhu ngồi dậy nhìn ra cửa sổ liền kêu lên:
– Chết… trễ học rồi…
Tôi bóp bóp trán nhận ra hôm nay đã là sáng thứ Hai, giờ chắc không kém hơn tiết thứ ba rồi.
– Không sao, một bữa thôi… Để anh đưa em về. Chắc Dì Tám đã lo lắng lắm…
Tôi tốc chăn ngồi dậy, còn đỡ lấy Vân Nhu. Nàng bước xuống giường có chút khó khăn. Dù sao đêm qua cả tôi và nàng đều thô bạo với nhau không biết nặng nhẹ.
Tôi dắt tay Vân Nhu đến trước cửa phòng tắm, đưa tay định gõ thì… “Cạch” – Cửa phòng tắm bật mở. Dương Đông mắt đỏ thâm quần bước ra mang theo mùi rượu nồng nặc… Vân Nhu cả thân trần truồng liền núp người sát sau lưng tôi, mặt đỏ gay gắt. Dương Đông cũng có chút ngượng, tay che giữa hai chân vội chạy ra móc treo quần áo.
Vân Nhu vào phòng tắm, đóng cửa lại. Tôi nhìn qua dáng vẻ ỉu xìu của Dương Đông mà có chút cảm thán. Dương Đông quả thật không tệ… Ít ra đêm qua nó đã tự biết tránh xa Vân Nhu, dùng rượu để tự chuốc say mình. Nếu đêm qua Dương Đông thật sự tiến tới, tôi không biết mình có đủ tỉnh táo để ngăn cản hay không…
– Cảm ơn… – Tôi bước lại vỗ vai nó.
– Cảm ơn con mẹ gì… – Dương Đông còn hậm hực, nghiến răng nói. – Vợ của anh em, dĩ nhiên không được đụng vào… Mẹ nó, con đĩ kia dám chơi ông… Để ông uống rượu, thủ dâm cả đêm… Lần này vô trường ông không chơi nó đẹp mặt thì không nhận cái tên Dương Đông này nữa.
Tôi hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ tức giận của nó. Lòng chợt dâng lên cảm giác bất an…
– Mày nên tránh xa Tường Vi ra… Tao nghĩ nó có liên quan đến Hạ Kỳ…
Dương Đông nhìn tôi, rồi nhíu mày ngẫm nghĩ, nói:
– Ý mày nói là nó hại ba đứa mình vì trả đũa cho Hạ Kỳ sao ?!
– Không những vậy. Tao cho rằng Tường Vi nghe theo lệnh Hạ Kỳ…. Dù lúc mình ngồi nói chuyện, Tường Vi liên tục bấm máy làm như không chú ý… – Tôi nói tiếp. – Thật ra là lắng nghe rất tốt…
Tôi bước lại đống quần áo, rút cái iPhone đêm qua Dương Đông vừa bán cho tôi. Mở lên trên màn hình ngay lập tức hiện lên cửa sổ yêu cầu đăng nhập iCloud. Tôi thở dài quay lại hỏi Dương Đông:
– Đọc tao mật khẩu iCloud Hạ Kỳ…
Dương Đông ngẩng đầu ngẫm nghĩ rồi đọc ra một dãy mật mã gồm 12 ký tự. Tôi điền vào… Vài giây sau liền thở dài quay lại nói với nó:
– Hạ Kỳ đã đổi mật khẩu… Email khôi phục tài khoản mày có biết không ?!
– Biết chứ… Đó là email của Hạ Kỳ, nhưng tao có mật khẩu.
Dương Đông lại đọc email và mật khẩu cho tôi thử đăng nhập. Lại thất bại.
– Đúng như tao dự đoán… Tường Vi đêm qua đã báo với Hạ Kỳ. Thậm chí cô ta có thể chat với Hạ Kỳ ngay trước mũi chúng ta… – Tôi nói.
– Hắc hắc… Vậy thì sao ?! Hai con đĩ đó thì làm gì được tao ?!
– Không… Mày nên cẩn thận với Hạ Kỳ… Con bé đó không đơn giản như mày nghĩ đâu…
Dương Đông gật gật đầu. Nó vỗ vai tôi rồi nhìn về phía phòng tắm đóng kín, thở dài nói:
– Diễm phúc mày lớn lắm… Tao thật sự ghen tị đó.
– Ha ha… Thôi về đi. Chai rượu bỏ đó, lát tao trả.
– Dẹp đi… Tao uống tao trả… Lần sau gặp… Nếu có rủ mày và Vân Nhu vui vẻ tiếp tao sẽ chọn đào thật kỹ…
– Ha ha… Quên đi. Sẽ không có lần sau đâu…
– Ha ha…
Dương Đông đi khuất sau cửa mà tiếng cười còn vang vọng cả hành lang.
Một thân hình mềm mại áp sát vào tôi, hai cánh tay trần trụi vòng lên ôm ngang bụng. Tôi mỉm cười đặt lên tay Vân Nhu hỏi:
– Đợi anh tắm chung à ?!
– Ư, biết rồi còn hỏi…
– Hắc hắc… – Tôi quay lại, siết chặt vòng eo nàng. – Đằng nào cũng trễ học rồi… Hay là mình…
– Thôi mà… Em đau ê ẩm hết cả người rồi… Anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết…
– Ui, ai kêu anh mạnh lên, mạnh lên hả ?!
– Em không có mà… – Mặt Vân Nhu gắt lên, mặt đỏ ửng.
Nàng hợt ngẩng lên hôn rít lấy môi tôi, thì thầm:
– Cái thuốc gì hôm qua… bữa nào anh tìm… rồi ba đứa mình thử tiếp… Em thấy… thấy… sướng lắm… – Nàng che hai gò má đỏ bừng xấu hổ.
– Ba đứa ?? – Tôi tròn mắt hỏi. – Dương Đông ?!
– Anh này… – Vân Nhu đánh lên ngực tôi, gắt lên. – Em nói là anh, em và chị Nhi đó… Vô duyên…
– Ha ha… Vậy thì được… Hắc hắc…
Tôi cười nâng cằm Vân Nhu lên, đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn… Chợt chuyển giọng nghiêm túc nói:
– Thứ Tư này… Em học xong buổi trưa, anh sẽ rước em về nhà cô Ngọc Nhi.
– Để làm gì ?! Em phải…
– Không… Em sẽ không đi tham dự buổi tiệc trên du thuyền đó. Quá nguy hiểm… Anh muốn em ở nhà cô Ngọc Nhi chờ anh về.
– Không được… – Vân Nhu lo lắng lắc đầu. – Em không đi ông ta sẽ…
– Nghe anh nói… Mẹ em, bọn anh sẽ tìm cách lên tàu giải cứu bà…
– Anh… nhưng… như vậy rất nguy hiểm cho mẹ và cả anh nữa… – Vân Nhu nôn nao không yên. – Tại sao mình không cho ông ta thứ ông ta muốn… Em và mẹ không cần đâu…
– Haizz… Nếu mọi việc đơn giản như vậy thì ông ta cũng không chi 12,000 usd để thuê chiếc du thuyền đó đâu… – Tôi thở dài, vuốt tóc nàng nói. – Sao ông ta không công khai mời em và mẹ em ngay sáng thứ Tư ra Ngân hàng ký chứ ?!
– Ý anh là… ông ta định… thủ tiêu cả em và mẹ sau khi em ký xong sao ?! – Vân Nhu rùng mình, gương mặt tái nhợt sợ hãi.
– Có thể dự đoán như vậy… – Tôi trầm giọng nói. Vì thế em dứt khoát phải nghe lời mẹ… nghe lời anh… không được bước lên chiếc du thuyền đó.
– Em đừng lo, một khi em chưa ký văn bản chuyển nhượng khối tài sản đó… Ông ta sẽ không dám làm gì mẹ em… Nếu bọn anh thấy không ổn, có thể nhảy xuống sông chạy trốn. Em biết anh bơi rất tốt mà… Đúng không ?!
Vân Nhu gối đầu lên vai tôi khẽ gật đầu.
———–+++++————
Đón đọc chương tiếp theo của truyện Vận Đỏ tại website MyTruyen.Com