Vận Đỏ - Chương 123
Vân Nhu có chút mất tự nhiên quay qua nói với tôi:
– Trong trường Hồng Nghĩa từ lâu rồi có tin đồn là cô Ngọc Nhi có quan hệ với học sinh… Nên trường đã ép cô nghỉ. Sau đó còn đồn là cô Ngọc Nhi qua Phương Nam liền nhận một học sinh lớp 12, là đội trưởng đội bóng vào nhà ở chung như vợ chồng… Em nghe thấy từ lâu rồi, nhưng không muốn nói cho anh nghe.
Hai mắt tôi khép lại loé lên hàn quang giận dữ. Tôi gần như khẳng định được là tin đồn dơ bẩn như vậy là do ai làm ra.
– Hắc hắc… Lúc tao mới gặp mày ở Vũng Tàu, nghe mày là đội trưởng đội bóng, tao cũng hơi nghi ngờ rồi… Lại thấy mày cặp với Vân Nhu, nên thôi không hỏi… Vậy ra tin đồn là thật ah ?! Ôi! Tao hâm mộ quá đi mất.
Tường Vi đang bấm điện thoại cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi cười tủm tỉm.
– Hừ… – Tôi hậm hực hừ lạnh.
– Ấy ấy… Đừng giận…
Quả thật tôi rất khó chịu với giọng cười dâm tiện của Dương Đông. Nhưng nó vừa giúp tôi một chuyện lớn, không hay lắm nếu tôi nổi giận với nó. Huống chi quan hệ tình cảm của tôi và Ngọc Nhi là chuyện có thật… Dù sao sang tuần cô Ngọc Nhi sẽ nộp đơn xin nghỉ, lúc đó không còn ai có thể chê cười chuyện chúng tôi.
Hình ảnh tôi đã xoá và kiểm tra rất kỹ. Tài khoản iCloud của Hạ Kỳ được cài đặt sync tự động tất cả hình ảnh lên iCloud, bỏ hình gốc trong máy để tiết kiệm bộ nhớ… Tức là như một cái bình thông đáy, tôi xoá hình bên máy này, máy của Hạ Kỳ cũng biến mất.
Tôi cũng vừa nhận ra một điều. Để không lưu lại chứng cứ phạm tội, Hạ Kỳ chuyển những tấm hình đó qua điện thoại của mình, rồi phi tang chiếc điện thoại của gã Tùng. Cô ta dù cẩn thận thông minh bao nhiêu cũng không ngờ chính chiếc điện thoại của mình lại là điểm hở không an toàn.
– Tao muốn mua lại cái điện thoại này, bao gồm mật khẩu tài khoản iCloud của Hạ Kỳ… Mày ra giá đi… – Tôi điềm nhiên nói.
– Ha ha… Mày còn chưa đền ơn tao đó… Tao cứu mày một trái phạt đền đó. Giờ còn đòi mua cả điện thoại của tao ?!
– Vậy được… Mày muốn gì nói đi… – Tôi tựa vào ghế, điềm nhiên nói.
Dương Đông cười cười ánh mắt chợt nhìn qua Vân Nhu, làm gương mặt nàng tái nhợt căng thẳng. Tôi hừ lạnh một cái ánh mắt sắc lạnh nhìn nó, nó liền xua xua tay liên tục:
– Đừng hiểu lầm ah. Tao thừa nhận tao rất hâm mộ Vân Nhu… Nhưng tao biết mày và nàng là yêu nhau thật lòng, không phải như tụi tao…
Tường Vi bên cạnh Dương Đông liếc xéo nó một cái, rồi tiếp tục chăm chăm vào cái điện thoại.
– Tao muốn… tối nay… bốn đứa mình vui vẻ chung với nhau… – Thấy tôi vừa định mở lời, nó xua tay ngăn lại. – Để tao nói hết… Không phải swing đâu… không trao đổi gì hết… người của mày là của mày tao chỉ nhìn, không đụng vào… Ngược lại… của tao tao tự ăn, mày nhìn thèm cũng ráng chịu… Chỉ là một trò chơi nhỏ tăng cảm xúc thôi… Thế nào ?!
– Không… Đổi điều kiện khác đi… – Không cần suy nghĩ, tôi lắc đầu.
Dương Đông thấy ánh mắt lạnh lùng không thương lượng của tôi liền ỉu xìu chán nản.
Đối với thân thể những người phụ nữ của mình, tôi có thể nói là ích kỷ tuyệt đối… Chuyện cô Ngọc Nhi lộ cơ thể trước mặt Quyền mập là không còn lựa chọn khác. Nhưng giờ đây, hình tôi cũng đã xoá, không việc gì tôi phải hy sinh thân thể Vân Nhu cho người khác, dù chỉ là nhìn ngắm cũng không được.
– Ok… Em đồng ý… – Đột nhiên Vân Nhu mở lời.
Tôi giật mình, quay phắt qua nàng. Vân Nhu nắm tay tôi, không cho tôi nói, nàng nhìn gương mặt phấn khích đỏ bừng của Dương Đông, nói:
– Nhưng ngoài trả lại món ân tình hôm nay, bọn em còn muốn cả cái điện thoại và mật khẩu iCloud của Hạ Kỳ…
– Ok… Ok… Dương Đông này chịu chơi nha… Nhất ngôn cửu đỉnh…
Tôi nhíu mày nhìn gương mặt hứng chí bừng bừng của Dương Đông, lại nhìn qua Vân Nhu. Nàng nhoẻn miệng cười thản nhiên như không có gì làm tôi thật sự có chút khó chịu. Tôi rút ra cọc tiền xanh, nhắm cỡ hai mươi triệu đặt lên bàn, nhìn Dương Đông trầm giọng nói:
– Ok. Nhưng tao không cần mày tặng cái iPhone. Tao mua nó.
– Ha ha… Rất sảng khoái nha. Ok. Tao trả tiền phòng.
Dương Đông không buồn đếm nhét luôn cọc tiền vào túi, bừng bừng khí thế đi lấy phòng. Tường Vi vẫn ôm cái điện thoại nhắn nhắn rồi cười rúc rích như chuyện sắp xảy ra chẳng liên quan gì đến mình. Tôi quả thật không biết khi Dương Đông hì hục làm tình với cô ta, cô ta có rời chiếc điện thoại ra không ?!
– Em… thật là…
Tôi quay qua Vân Nhu, nhíu mày không biết nói gì. Cái điện thoại kia đối với tôi cũng không phải quá cần thiết… Nhưng tôi mua nó vì lời chấp thuận của Vân Nhu, tôi không muốn chuyện đêm nay xảy ra có tính chất gì liên quan đến tiền bạc… Nghĩ đến điều đó làm tâm trạng tôi không thoải mái. Với cái điện thoại này, tôi chỉ muốn thử dùng iCloud của Hạ Kỳ, thông qua cổng tìm điện thoại thất lạc của Apple, quan sát hướng đi của Hạ Kỳ. Nhưng bản thân tôi chưa thử lần nào, cũng không sử dụng chức năng đó trên điện thoại cũ của mình… Nếu không đêm hôm qua chúng tôi đã dễ dàng tìm ra căn nhà hoang đó.
– Không sao mà… Không phải là em vẫn nằm trong vòng tay anh sao ?! – Vân Nhu chồm qua tôi, nói nhỏ. – Hay anh sợ… người khác nhìn cơ thể em ?! Anh ghen ha… Hi hi…
– Nói cho anh biết một bí mật… – Vân Nhu chồm qua nói nhỏ vào tai tôi. – Anh là người đàn ông đầu tiên của em… Nhưng anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy cơ thể em đâu.
– Hả ?! Là thằng nào ?! – Tôi sững người tròn mắt nhìn Vân Nhu.
– Là… anh Phương đó…
– Cái gì ?? Nó… – Mặt tôi đỏ bừng, nhấp nhỏm không yên.
– Thôi mà… Anh như vậy em không kể anh nghe đâu… – Vân Nhu phụng phịu bĩu môi.
– Thôi được rồi… Em kể đi được không ?! Chọc cho tôi ghen, còn bắt tôi năn nỉ… Thiệt là khổ mà…
– Hi hi… Không xấu xa như anh nghĩ đâu ! – Vân Nhu nắm tay tôi, còn kéo sát vào như sợ tôi ghen điên người rồi bỏ chạy mất.
– Hồi năm lớp 10, em mới về trường… Năm đó trường tổ chức cắm trại ở Đồng Nai… Mẹ không cho em tham gia nhưng em cứ nài nỉ mãi mới được. Chiều tối hôm đó trời rất nóng, em lại không quen không ngủ được… Em rủ mấy bạn nữ chung lều đi tắm, mà đứa nào cũng sợ ma nên không chịu đi… Thế là em đi một mình, còn sợ đám con trai xem lén nên đi ra cái chòi tắm xa nhất bên dưới một gốc dừa…
Vân Nhu càng kể mặt càng đỏ ửng lên làm tim tôi cũng đập nhanh theo nàng…
– Em vừa tắm vừa thấp thỏm… cũng có hơi sợ ma… đêm đó trăng khá sáng… tàu dừa lại cứ đung đưa… Đột nhiên bên cạnh em vang lên một cái “bịch” thật lớn… Em hoảng hốt hét lên, tốc cả màn cửa lên mà chạy… Chạy đến lúc thấy một người đang đứng dưới gốc dừa hút thuốc… Anh ta thấy em… còn đánh rơi cả điếu thuốc…
– Đó là thằng Phương sao ?!
Vân Nhu gật gật đầu xoa xoa hai gò má đỏ bừng xấu hổ.
– Sau đó thế nào ?!
– Sau đó… vì em chạy mà không đem theo quần áo… Anh Phương cởi áo cho em mượn, còn đi theo em quay lại chỗ đó… – Càng nói giọng Vân Nhu càng nhỏ, còn liếc liếc nhìn tôi. – Ảnh… ảnh còn chờ bên ngoài cho em tắm, xong đưa em về.
Thấy mặt tôi đen sì không nói gì, Vân Nhu day day hai gò má tôi, trêu chọc:
– Ôi, cái mặt ghen đáng yêu quá…
– Hừ… – Tôi nhíu mày giả vờ, thật ra cơn giận đã bị câu chuyện của Vân Nhu làm tiêu biến.
Giờ đây tôi rất thân với thằng Phương tôi không có lý do gì ghen với nó. Huống chi nó là một con người quân tử chân chính không lợi dụng tình huống để xâm phạm Vân Nhu.
Vân Nhu không cười nữa, nàng kéo tay tôi đặt lên đùi, nói nhỏ:
– Em… Thật ra… Em vì một lý do khác… chuyện đêm qua, những giây phút khó khăn nhất của anh và chị Nhi… em lại không có mặt… Em cảm thấy mình rất lạc lỏng… như trở thành một người ngoài vậy. Em muốn mình có chút đóng góp trong việc này…
– Nhưng… anh giải cứu chị Ngọc Trâm và chị Vi thì có liên quan gì đến em đâu ?! – Tôi nói.
– Anh nói sai rồi… Tại sao anh phải lộ ra việc mình đang nắm giữ những đoạn video đó rồi tên Tùng mới bắt cóc hai chị ?! Không phải là vì em sao ?!
Vân Nhu nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt nàng trong veo tuyệt đẹp:
– Dù không phải như vậy đi nữa… thì em xem việc của anh là việc của mình… là sai sao ?!
Tôi ngậm ngùi không biết nói gì. Siết chặt bàn tay nhỏ của nàng, tôi chồm lên đặt lên môi nàng một nụ hôn.
– Ây da, lên phòng… lên phòng rồi hôn… Có cần gấp gáp như vậy không ?! – Dương Đông lấy phòng xong quay về liền trêu chọc.