Vận Đỏ - Chương 120: Bí mật quyền thừa kế (2)
– Em… Em thà không nhận món tiền đó. Em chỉ cần ông ta trả mẹ lại thôi. Muốn em ký gì cũng được… – Vân Nhu ôm choàng lấy tôi nghẹn ngào.
– Haizz… Đã nói em phải bình tĩnh mà. – Tôi vỗ về nàng. – Em nghĩ em ký xong là xong sao ?! Ông ta sợ em quay lưng liền tố cáo… Ông ta sẽ thủ tiêu cả hai mẹ con em… như ông đã làm với tên Tùng đêm qua vậy.
– Cái gì ?! – Cô Ngọc Nhi và cả Vân Nhu đều sững sốt kêu lên.
Tôi thở dài nhìn lên trần nhà, chậm chậm nói:
– Hôm qua đến giờ anh suy đoán rất nhiều về động cơ giết người của Hạ Kỳ… Cô ta từng muốn hãm hại em, rõ ràng là đứng về phía Tùng. Sau đó, lên kế hoạch dẫn dụ bắt cóc chị Vi và Ngọc Trâm, để dẫn dụ nhóm bọn anh vào bẫy. Cho đến đoạn này, vai trò của Hạ Kỳ bên cạnh gã Tùng rất rõ ràng…
Tôi nhìn qua cô Ngọc Nhi, nói tiếp:
– Nhưng từ lúc em nhảy qua lỗ hỗng kia và lọt vào tình trạng lui không được tiến không xong… Em phát hiện Hạ Kỳ chợt trầm mặc im lặng khi Tùng nói những lời cay độc về cha mình… Khi hắn nói về lão Công dùng tài sản lẽ ra thuộc về hắn để làm mồi nhử…
Cô Ngọc Nhi nhíu mày ngẫm nghĩ lại, hai mắt cô hơi sáng lên gật đầu.
– Khi hắn nói ra những lời đó, Hạ Kỳ đã thay đổi chủ ý… thay vì để chúng ta giết Tùng, cô ta tự tay giết Tùng để tránh hắn nói nhiều sau đó đổ tội cho chúng ta.
– Nhưng… nếu theo kế hoạch đầu tiên… – Cô Ngọc Nhi nhíu mày hỏi. – Làm sao cô ta khẳng định chúng ta sẽ ra tay giết Tùng ?! Chúng ta có phải những kẻ giết người quen tay đâu ?!
Tôi thở dài, giọng hơi run rẩy nói:
– Vậy nếu chị Ngọc Trâm và chị Vi cùng rơi xuống mất mạng thì sao ?! Em, cô hay Phương hoàn toàn có thể vì cơn tức giận của mình trở thành kẻ sát nhân.
– Cô ta vốn không ngờ em dám nhảy qua lỗ hỗng đó… Cô ta vốn là chờ Phương lên. Chỉ cần Phương lên đến nơi, cô ta sẽ kêu gã Tùng bấm nút giả vờ làm rơi chị Ngọc Trâm và chị Vi như đã từng uy hiếp chúng ta. Nhưng ngay cả gã Tùng cũng không biết, lần bấm nút đó lại khác… có thể đã bị Hạ Kỳ âm thầm tác động… hai chị sẽ rơi xuống thật. Hai chị mất mạng ngay trước mặt Phương, không cần nghĩ cũng biết gã Tùng chắc chắn sẽ chết… mà còn chết thảm hơn rơi từ bốn tầng lầu.
Cô Ngọc Nhi mặt tái nhợt sợ hãi. Cô bưng kín mặt, đôi vai run rẩy như nghĩ đến chuyện kinh khủng kia đã được lên kế hoạch sẵn đêm qua.
Tôi thầm cản thán… Cú nhảy liều mạng tưởng chừng vô ích của tôi, lại vô tình làm Hạ Kỳ thay đổi kế hoạch và cứu mạng hai chị Ngọc Trâm và Thuỳ Vi.
Vân Nhu cũng sợ hãi nép sát vào tôi, nàng hỏi nhỏ:
– Hạ Kỳ có quan hệ với ông ta như thế nào ?!
– Anh đoán là… Người tình… cũng là một trợ tá xinh đẹp, xảo quyệt thâm độc. Anh phát hiện một đoạn video có cảnh cô ta và ông ta quan hệ… Lúc đó anh sợ em đau lòng nên không nói. Anh chỉ nói rằng em phải hết sức cẩn thận với cô ta…
Vân Nhu cúi đầu, hơi ấp úng nói:
– Em xin lỗi mà…
– Anh không trách em… Còn một suy đoán thiếu cơ sở về mối quan hệ hai mang của Hạ Kỳ và cha con ông Quốc Công.
– Rất có thể Hạ Kỳ ban đầu chỉ là một đứa học sinh sống buông thả dễ dãi được Tùng chọn để làm hài lòng cha hắn. Hắn cũng dùng cơ hội đó để lén lút quay video lại, nhằm uy hiếp ông ta sau này. Nhưng sau đó, Hạ Kỳ ngựa quen đường cũ tìm đến lão Công… Lão đã sử dụng Hạ Kỳ như một gián điệp nho nhỏ bên Tùng để giám sát anh ta. Tùng dần tinh tưởng Hạ Kỳ thật sự, ra lệnh cho cô ta tìm kiếm cơ hội hãm hại em… Vì đây là một loại hành động mang tính thời cơ, không thể hoạch định sẵn, nên Hạ Kỳ không báo cáo gì cho lão Công. Hay nên nói, chính lão Quốc Công cũng không biết tính mạng em bị đe doạ.
– Sau lần thất bại đó, những lời đe dọa về đoạn video được Hạ Kỳ thông báo cho cả hai người… Lão Quốc Công nổi giận và cùng Hạ Kỳ lập mưu giết hại chính con trai mình.
Vân Nhu khoanh tay ôm đầu gối, cơ thể cứ khẽ run từng đợt. Nàng nhìn tôi ấp úng mãi không thốt nên lời. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng nói:
– Anh ước gì có thể nói với em rằng tất cả những chuyện anh vừa nói là lấy ra từ một bộ phim truyền hình. Nhưng anh e là… những chuyện đó có đến 80% là sát sự thật.
Tôi thở dài, tôi cần nói hết hôm nay để Vân Nhu triệt để quay lưng lại với kẻ đó. Trong tương lai, biết đâu một chút chần chờ vì tình cảm níu kéo sẽ hại chết bản thân nàng.
– Ông ta là một kẻ máu lạnh, sẵn sàng ra tay giết hại con trai ruột của mình. Huống chi là em… không phải con ruột của ông ta.
– Sao ?! Vân Nhu… không phải… – Cô Ngọc Nhi giật mình quay sang hỏi.
Đầu tôi muốn to ra bối rối nhìn Vân Nhu, tôi quên cả việc cô Ngọc Nhi đang ngồi bên cạnh chưa hề biết chuyện đó.
– Anh xin lỗi… Anh…
Chưa nói hết lời, ngón tay Vân Nhu đã chặn ngang miệng tôi. Nàng mỉm cười thật tươi nhìn tôi rồi quay sang cô Ngọc Nhi nói:
– Anh không có lỗi… Trước đây khi mới biết chuyện này… Em đã rất buồn. Vì em quen với hình bóng một người cha như vậy từ nhỏ… Nhưng bây giờ em còn muốn nói với cả thế giới em không phải con gái của ông ta. Em không mang trong người dòng máu của kẻ xấu xa đó.
Cô Ngọc Nhi mỉm cười, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vuốt ve mặt Vân Nhu, nói:
– Trước đây chị từng nghi ngờ chuyện này… Làm sao một tên ác quỷ như ông ta lại có thể sinh ra một thiên thần như em…
– Hi hi… Chị này… Chị mới là thiên thần đó… – Vân Nhu đỏ mặt bẽn lẽn nói.
– Hai người là thiên thần thì anh là cái gì đây ?!
– Satan…
Vân Nhu và cô Ngọc Nhi nhìn nhau cùng hô lên, rồi ôm nhau cười nắc nẻ.
“Reng… Reng…” – Điện thoại Vân Nhu chợt reo vang.
Nàng chạy đến bàn, vừa nhìn liền reo lên vui vẻ:
– Mẹ gọi…
– Khoan đã… Em đừng nhấc máy…
Tôi chạy lao đến bàn học của Vân Nhu, lục tung lên tìm ra hai tờ giấy trắng và hai cây viết. Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đều chưa hiểu tôi làm gì, thì tôi nói:
– Khi em nhấc máy, mở loa ngoài để xuống đây… Bên cạnh mẹ em là ông ta… Phải cẩn thận từng lời nói… cũng đừng để giọng mất tự nhiên.
– Anh sẽ viết xuống giấy… Em cứ theo đó mà trả lời mẹ… Còn cô Ngọc Nhi dùng một tờ giấy khác, ghi lại những lời của mẹ Vân Nhu nói, để sau đó chúng ta phân tích. Được không ?!
– Ok. – Cô Ngọc Nhi gật đầu.
Vân Nhu mím môi gật đầu. Nàng hít sâu một hơi, nhấc điện thoại, liền mở loa ngoài, đặt xuống thảm bên cạnh tờ giấy của tôi.
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm… – Lời này là Vân Nhu tự nói, còn nghẹn ngào suýt khóc.
“Vân Nhu, mẹ cũng nhớ con… Con mới tắm à, sao lâu nhấc máy vậy ?!” – Giọng cô Vân Huyền có chút buồn bã.
– Không ạ… Con đi cầu… – Vân Nhu vừa đọc xong hai mắt liền trợn ngược, nhéo tôi một cái đau điếng.
Cô Ngọc Nhi bưng kín miệng, mặt đỏ ửng, nước mắt cứ trào ra.
“Trời ơi… Con gái tôi lớn rồi sao nói chuyện vô duyên vậy !” – Mẹ Vân Nhu phì cười, liền trách.
– Mẹ ơi ! Bài Kiểm tra toán con được 9, nhưng bài Văn chỉ được 6 thôi… Con sẽ cố gắng lần sau. Mẹ yên tâm nhé.
Vân Nhu vừa đọc vừa nói xong câu viết của tôi, mẹ nàng liền im lặng một chút. Vài giây sau bà lên tiếng, giọng có chút phấn khích:
“Ừ, Toán vậy là được… nhưng Văn cần cố gắng hơn… Mẹ nhớ ngày xưa cứ giữa tuần một buổi mẹ chở con đến nhà cô giáo Thuỳ học thêm môn Văn con rất khá mà…”
Chỗ này tôi không hiểu mẹ Vân Nhu đang muốn nói gì, liền nhíu mày khổ sở.
– Dạ, cô Thuỳ chỉ dạy cấp hai thôi mà… Vả lại lên lớp 12 ai còn đi học thêm Văn nữa… – Vân Nhu thấy tôi lúng túng liền kiếm lời đắp vào.
“Con gái mẹ nói đúng. Nhưng cô giáo mà cấp 2 cấp 3 gì cũng có mối quan hệ đó. Con hiểu không ?!” – Mẹ Vân Nhu ồn tồn khuyên bảo.
Lúc này tự nhiên bà im lặng như bị người bên cạnh nhắc nhở… Tôi im lặng lẩm nhẩm trong đầu “cấp 2 và cấp 3… mối quan hệ…” đây là ý gì ?!
“Ok, bây giờ vào chuyện chính… Vân Nhu, ba con dự định tổ chức sinh nhật 18 tuổi vào tối thứ Tư tuần tới… Ba thuê hẳn một chiếc du thuyền hoành tráng trên sông Sài Gòn vì con gái rượu của Ba đó… Con gái rượu của ba là sướng nhất nha…”
– Hi hi… – Vân Nhu cười.
Tôi bóp trán suy nghĩ thật nhanh… Dường như câu nói này của cô Vân Huyền có ám chỉ gì đó.
– Mẹ ơi, sinh nhật con hoành tráng như vậy… Có cho con mời bạn không đây ?! – Vân Nhu nhìn tôi, nói.