Vận Đỏ - Chương 119: Bí mật quyền thừa kế (1)
Tôi mau chóng mặc quần áo vào, cũng may rất vừa người. Bước đến bên chiếc áo ướt còn đặt trên đùi cô Ngọc Nhi, tôi ngồi xuống ngắm nghía…
– Là số 9 gạch ngang 6… – Cô Ngọc Nhi nói.
– Ở nhà em chỗ nào có số 9 và số 6 như thế này ?! – Tôi quay qua Vân Nhu hỏi.
– Không có… – Vân Nhu nhíu mày một lúc rồi lắc đầu.
– Em chắc là không có ?! Ví dụ như kệ sách trong phòng làm việc của mẹ em… Tủ áo… tủ hồ sơ… – Tôi thử gợi ý những thứ mình nghĩ ra.
– Em dẫn anh và chị Nhi đi xem… Em cũng chưa thấy ở đâu có những con số như vậy…
Vân Nhu xăm xăm đi trước, tôi và cô Ngọc Nhi đi theo. Ba người sáu con mắt vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm hai con số bí ẩn đó… Từ phòng đọc sách, đến phòng ngủ của mẹ Vân Nhu chúng tôi đều rảo qua một vòng. Kết quả vẫn y nguyên như cũ, không tìm thấy một cặp số nào như vậy.
Tôi đứng lên đi qua đi lại ngoài hành lang tầng một.
“Số 9 và số 6”
“Số 9 và số 6…”
“Vậy là chín mươi sáu, hay sáu mươi chín đây…” – Tôi bóp bóp trán suy nghĩ…
“Mời cô Nhu, cậu Phong, cô Nhi xuống ăn trưa…” Ngay lúc này, dì Tám quản gia bước lên gọi.
Vân Nhu dù lo lắng ngổn ngang cũng biết chuyện này không thể gấp, liền kéo tay tôi và cô Ngọc Nhi xuống nhà ăn trưa.
Bà quản gia như đã hiểu tôi là một nhà hoạt động bảo vệ môi trường và giải cứu thế giới… Bữa trưa hôm nay được dọn lên có thể xem là bình thường như nhà người ta. Dù đầu óc còn ngổn ngang những suy nghĩ lo lắng, nhưng cả ba người chúng tôi đều ăn rất ngon miệng.
– Cô gọi cho chị Trâm đi… Em quên mất, sáng chị đến trụ sở cảnh sát tìm em… – Đang ăn tôi chợt nhớ, tôi liền quay qua nói với cô Ngọc Nhi.
– Trời ơi… Em không nhắc cô cũng quên mất… Thật là… – Cô Ngọc Nhi vội buông đũa, rút điện thoại ra, theo thói quen nhìn lên đồng hồ.
Cô Ngọc Nhi chợt dừng sững, ngón tay rung rung chỉ… Tôi hơi ngạc nhiên nhìn theo cả người cũng cứng đờ như thời gian ngừng lại. Cuối gian phòng ăn đặt một chiếc đồng hồ Châu Âu quả lắc với những con số là số La Mã.
Tôi nhăn mặt thầm chửi mình… Đôi khi tôi thấy mình thật ngu ngốc. Mẹ Vân Nhu đã để kí hiệu là những con số La Mã… Chúng tôi lại cố tình tỏ ra hiểu biết dịch nó ra thành những con số bình thường. Hai con số 9 và 6 nhảy loạn trong đầu thành một hình thức tự kỷ ám thị bằng hình ảnh, làm tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
Không chần chừ một giây nào, ngay lập tức tôi bước đến cái đồng hồ. Đây là loại đồng hồ mô phỏng phong cách cổ điển do Nhật sản xuất. Loại cổ điển thường được các nhà giàu sưu tầm đều dùng quả lắc cơ học thực thụ. Còn loại trước mắt tôi dù cũng rất đắt tiền nhưng chẳng qua là loại chạy pin, quả lắc đung đưa là sử dụng lực cộng hưởng từ… Tôi mở nắp cửa sổ kính phía trước, dùng ngón tay chỉnh kim giờ ra số chín, rồi kim phút ra số sáu… Đợi vài giây không có tính hiệu gì xảy ra. Tôi mím môi kiên nhẫn thay đổi vị trí hai cây kim… Cũng không có chuyện gì xảy ra.
– Không có gì… Không có gì hết… – Vân Nhu cố vớt vát lục lọi hộc tủ nhỏ bên dưới đồng hồ, cũng thở dài chán nản.
– Khoan đã… Em nhớ ra rồi… – Vân Nhu chợt đứng bật dậy, reo lên. – Vẫn còn một cái như thế… là đồ của ông ngoại để lại… rất cũ rồi. Không hoạt động được…
– Nó ở đâu ?!
– Nhà kho, phía sau nhà…
Tôi hồ hởi chạy theo Vân Nhu và cô Ngọc Nhi ra sau nhà. Dù chưa thấy cái đồng hồ đó như thế nào, nhưng tôi gần như chắc chắn nó là cái chúng tôi muốn tìm. Nếu bí ẩn nằm ở những con số chỉ thời gian trên mặt đồng hồ, thì tốt nhất là cái đồng hồ đó không hoạt động. Nếu không mỗi ngày cứ 9h30 phút sáng và tối, bí mật sẽ lộ ra sao ?!
Nhà kho nhà Vân Nhu thật ra khá gọn gàng ngăn nắp, không bụi bặm hỗn loạn như tôi tưởng tượng. Mẹ Vân Nhu chỉ lưu lại những món đồ xưa cũ mang tính kỷ niệm của ông bà. Tất cả được phủ vải màn, bảo quản rất tốt.
Vân Nhu lò dò tránh qua các món đồ vật tiến đến trước một khối vuông vức cao hơn chừng 1,9 mét phủ kín vải từ đầu đến chân. Nàng nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống lộ ra bên trong một chiếc đồng hồ gần như một khuôn với chiếc trong phòng ăn. Nhưng từ màu gỗ ngã màu bóng loáng của thời gian, tôi có thể đánh giá chiếc đồng hồ trước mặt là hàng thật giá thật, dù đã hư hỏng nhưng giá trị không kém một căn nhà. Tôi bước đến bên cạnh Vân Nhu, khẽ đưa tay mở cửa sổ kính đã ố màu vàng vàng. Tim tôi có chút đập nhanh… ngón tay đưa lên khẽ chỉnh kim giờ và kim phút. Khi cây kim phút chạm mốc số VI, ngay lập tức bên trong vang lên một tiếng “cạch” thật nhỏ. Mặt đồng hồ như có lò xo bên trong, bật ra.
– Đúng nó rồi… – Tôi reo lên vui mừng.
Vân Nhu và cô Ngọc Nhi cũng hồi hộp nép sát vai tôi… Tôi chậm chậm mở mặt đồng hồ ra… Bên trong ngoài những bánh răng kết cấu truyền động bằng đồng, tôi tìm thấy một vật vuông vức cỡ bằng bàn tay. Lấy nó ra ngoài mà nhìn, không ngờ là một cuốn sổ bìa da cũ kĩ.
Ba mươi phút sau,
Căn phòng nhỏ của Vân Nhu thật im ắng không một tiếng động. Tôi ngồi trên sàn nhà tựa lưng vào chân giường, Vân Nhu một bên bàn tay đã lạnh toát siết chặt tay tôi, cô Ngọc Nhi bên phải… cả ba cùng im lặng nhìn vào cuốn sổ tay nhỏ đặt trước mặt.
Cuốn sổ tay này thuộc về ông ngoại Vân Nhu, ông ghi chép lại rất nhiều thứ mà chúng tôi xem hầu như không hiểu nổi. Nhưng đoạn cuối cuốn sổ, nơi có kẹp một tấm hình chụp cũ kỹ úa màu. Chúng tôi đọc qua dòng chữ của ông… càng đọc càng thấy sợ hãi.
Ông ngoại Vân Nhu vốn là một cự phú đất Sài Thành dang tiếng nổi như cồn vào những năm thập niên 60, 70. Một tay ông gầy dựng lên một đế chế vận tải đường biển khổng lồ danh tiếng không những lan truyền trong nước đến cả các nước trong khu vực cũng biết tiếng. Đến thời kỳ đất nước chuyển mình 1975, nắm bắt trước thời điểm ông đã giải thể công ty của mình, chia cho các cổ đông. Phần tài sản còn lại thuộc sở hữu của mình, ông bán cho các nhà đầu cơ Thái Lan và Philipines. Tổng tài sản ông bán đi, đáng chú ý nhất là 4 chiếc tàu biển viễn dương, trong đó có 1 chiếc tải trọng 250 ngàn tấn, từng được xem là tàu biển lớn nhất Đông Nam Á thời điểm đó… Tất cả món tiền khổng lồ đó được ông quy đổi thành vàng, gửi vào một Ngân hàng Hongkong – Chi nhánh đặt tại Sài Gòn.
Nhưng điều làm tim ba đứa tôi đập rộn ràng, cùng nhau trầm ngâm suy nghĩ lại chính là tấm hình vàng ố kia… Đó là hình chụp tờ Khế ước của Khối tài sản đó, được lập vào năm 1975… Bên dưới lại có một dòng chữ bổ sung ghi rõ bằng bốn thứ tiếng Anh, Pháp, Hoa và tiếng Việt “Ông Đỗ Vân Sơn uỷ thác cho Ngân Hàng Hongkong Đệ Nhất thực hiện chuyển quyền thừa hưởng cho cháu gái huyết thống trực hệ Cô Trần Đỗ Vân Nhu khi cô đủ 18 tuổi…”
Hiện giờ tôi đã thông suốt mọi chuyện. Đây chính là mục đích cuối cùng Lão Công theo đuổi… Khối tài sản này so với món gia tài lão lấy ra làm mồi nhử vượt xa xa cả triệu lần. Đó là tôi hoàn toàn chưa tính đến chuyện chênh lệch tỷ giá vàng từ thập niên 1970 đến ngày nay.
Mẹ Vân Nhu có lẽ chỉ tìm được cuốn sổ tay này gần đây. Nhưng điều tôi khó hiểu là… thay vì cố thủ ở nhà thậm chí thuê người bảo vệ cho đến ngày sinh nhật Vân Nhu 18. Bà lại lặn lội qua nhà Lão Quốc Công để làm gì để bị giam lỏng ?! Vậy chẳng khác nào trao vào tay lão một mũi dao nhọn uy hiếp Vân Nhu phải ký chuyển nhượng quyền thừa kế ?!
– Vậy là mẹ em ít nhất bị giam lỏng 3 ngày nữa… – Tôi thở dài buột miệng nói.
– Ý anh là ?! Ít ra là sau sinh nhật em ?! – Vân Nhu vẻ mặt hơi tái xanh hỏi.
Cô Ngọc Nhi trầm ngâm suy nghĩ, chợt lên tiếng: