Vận Đỏ - Chương 107: Mưu sâu tựa biển (3)
Cả đội bóng và đội cổ vũ nữ ôm chầm lấy nhau mà la hét rung trời. Những đôi mắt đỏ hoe ươn ướt sung sướng… Tôi, Phương và Hoàng Phi hớn hở chạy về. Từ xa tôi thấy Vân Nhu đứng xen trong đám bạn nữ cùng lớp, vừa cười vừa lau những giọt nước mắt vui sướng. Từ xa tôi hớn hở giang rộng hai cánh tay đón nàng… Nhưng Vân Nhu chưa kịp đến thì từ đâu vô số thân hình nhào vào lòng tôi ôm cứng… Rồi những nụ hôn tới tấp rơi trên mặt, trên môi… Tôi vô thức cúi đầu né tránh thì mấy cánh tay choàng qua cổ kéo ghì xuống… Mặt tôi cứ thế chị nhấn chìm vào giữa vô số khối thịt mềm mại cọ cọ quẹt quẹt… Mẹ ơi ! Cái này có thể gọi là hiếp dâm tập thể nha.
– GIẢI CỨU ANH PHONG… – Giọng Thanh Thuỷ vang lên the thé đâu đó.
– Eh… Tránh ra… Bỏ anh Phong ra…
– Bỏ tay… Đến lượt tui mà…
– Tránh ra… Đè chết người bây giờ…
Sau vài phút vật lộn căng thẳng, tôi như cái giẻ rách mềm oặt mơ màng được nhóm bạn nữ cùng lớp lôi ra khỏi nhóm nữ cổ vũ… Ây da cái này có phải gọi là quá cuồng nhiệt hay không ah ?! Vân Nhu hậm hực nắm tay tôi kéo đi… Đám nữ quay qua tìm thằng Phương, không ngờ nó nhanh chân lẻn đi mất. Thế là nạn nhân kế tiếp không ai khác ngoài Hoàng Phi. Mà nó có vẻ rất vui, không cần ai giải cứu.
Vào đến phòng thay đồ, Vân Nhu mím môi hậm hực dùng khăn ướt lau vết son dính đầy trên mặt tôi.
– Còn cười nữa… Em biết anh thích lắm mà…
– Ha ha… Không lẽ anh phải khóc sướt mướt em mới hài lòng sao ?! – Tôi kéo nàng, ngồi lên đùi mình hỏi.
– Hừ, cái đám đó… thật là…
– Ha ha… Người ta hâm mộ người yêu của em đó… Chia sẻ anh một chút không được sao ? – Tôi đưa tay nghịch nghịch bờ môi đỏ hồng đang mím lại giận dỗi của Vân Nhu.
– Không chia sẻ với ai hết… – Vân Nhu gạt tay tôi ra, chợt cúi đầu nói. – Nếu là cô Ngọc Nhi… em còn có thể… còn lại ai em cũng không chịu.
– Ah… Sao lại cho cô Ngọc Nhi đặc quyền như vậy ah ?! – Tôi lòng có chút khấp khởi hỏi.
– Em nghe câu chuyện anh kể… Thật sự là cuộc đời cô đã quá khổ rồi… – Nàng nắm tay tôi, giọng nhỏ nhẹ nói. – Trước giờ chỉ có mỗi anh, cô có thể chia sẻ. Em quả thật không đủ tàn nhẫn để kéo anh ra khỏi vòng tay của cô…
– Anh hiểu… Nhưng anh nói trước, anh không phải là vật phẩm đền bù thay cho lỗi lầm của hai cha con kẻ kia đâu… – Tôi nói.
– Anh nghĩ đi đâu vậy ! – Vân Nhu hờn dỗi nói. – Em cho phép anh chia sẻ với cô Ngọc Nhi, không có nghĩa là em nhường anh cho cô đâu… Anh vẫn là của em, không được đi đâu hết.
– Vả lại… Sau đêm ở Vũng Tàu em suy nghĩ rồi… Ghen tuông là xuất phát từ sự nghi ngờ… Anh yêu em như vậy. Em không nên nghi ngờ tình cảm của anh…
Những lời của Vân Nhu làm trái tim tôi tan chảy… Tôi ôm ghì nàng vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu….
– Ha ha… Rồi, được rồi… Hôm nay anh mới chiến thắng đó… Em thưởng anh cái gì đi… – Tôi lim dim, môi chum chúm đưa tới.
– Anh nhận thưởng quá nhiều rồi… Cần em thưởng làm gì nữa…
– Ây da… Phần thưởng của em mới quan trọng nhất mà…
Tôi nhướng người hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Vân Nhu. Nàng không được nhịn được, hé môi đáp trả tôi cuồng nhiệt.
– Tối nay qua nhà em… Em thưởng nha… – Vân Nhu hôn rít lấy môi tôi thì thầm.
– Mẹ em có nhà đó… – Tôi tròn mắt.
– Hì hì… Thì có sao ?! Anh không hiểu mẹ thôi. Mẹ rất khó tiếp nhận một người, nhưng một khi mẹ đồng ý cho anh quen em… Mẹ sẽ rất dễ đó…
– Vậy… anh còn được ngủ lại hả ?! – Hai mắt tôi sáng rỡ.
– Dĩ nhiên. Có điều… không được ẵm em đi lung tung như lần trước đâu… – Vân Nhu đỏ mặt, lườm tôi một cái.
– Hắc hắc…Vậy ẵm trong phòng có được không ?!
– Được… Em cho anh ẵm cả đêm luôn.
– Ha ha… [ MyTruyen . COm ]
———–+++++———
Đưa Vân Nhu về nhà, tôi hẹn nàng buổi tối sẽ sang. Tôi cần về nhà tắm rửa, thay quần áo. Dù mẹ Vân Nhu có dễ dãi không xét nét với tôi, nhưng tôi không cho phép mình bước vào nhà nàng với bộ dạng lem luốc dơ bẩn như vậy.
17h30 về đến nhà,
Tôi đẩy xe vào nhà liền thấy cô Ngọc Nhi ngồi trong phòng khách. Thấy tôi về, cô lại không hỏi kết quả trận đấu làm tôi có chút ngạc nhiên. Cô ngồi trên ghế, tay nắm chặt chiếc điện thoại, điệu bộ có chút bồn chồn lo lắng.
– Cô sao vậy ?! Có chuyện gì ?! – Tôi bước đến hỏi.
– Ngọc Trâm… Cô không biết Ngọc Trâm đi đâu ?! Điện thoại lại tắt máy. – Cô Ngọc Nhi lo lắng nói.
– Có thể là chị đi chơi với bạn ?! Rồi điện thoại hết pin thì sao ?! – Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, nói.
– Cô cũng mong là như vậy. Nhưng… cô lại phát hiện… phòng em… như có người lục lọi… đồ đạc vứt lung tung… Em lên xem có mất gì không ?!
Tôi và cô Ngọc Nhi lên phòng tôi. Đúng là một đống ngỗn ngang… như vừa có ăn trộm dạo qua. Mà không đúng. Ngăn kéo bàn học của tôi mở ra, bên trong có xấp tiền tôi dự định gửi tiền nhà cho cô Ngọc Nhi đến cuối năm, còn nguyên vẹn không chạm tới… Dường như tên trộm này tìm kiếm gì đó, không phải là tiền.
– Lúc cô về cửa nhà đóng thế nào ?! – Tôi hỏi.
– Vẫn đóng bình thường… – Cô Ngọc Nhi trầm ngâm nói. – Cô không nhận ra cái gì khác thường, đi lên lầu chợt nhìn qua phòng em không tắt đèn… Cô vào thì thấy như vậy. Cô rút điện thoại gọi Ngọc Trâm. Điện thoại đã tắt… Cô gọi em nhưng điện thoại cũng tắt máy.
Tôi chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình. Do đi đá bóng, tôi không thích mang theo nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh nên đã bỏ điện thoại ở nhà. Tôi vội tìm kiếm điện thoại mình… Quái quỷ, không có. Tên trộm này lấy điện thoại, nhưng chê tiền. Tại sao nhỉ ?! Một tên trộm chê tiền thì lấy điện thoại tôi để làm gì ?! Danh bạ, hình ảnh, video ?! Tôi giật thót mình, vội nhìn qua chiếc balo tôi hay dựng ở góc phòng. Trống rỗng… Xong rồi. Tôi đã đoán được mục đích của tên trộm này.
– Em còn mất gì nữa ?! – Thấy tôi ngồi thừ ra giường, cô Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
– Điện thoại và laotop của em… – Tôi nói.
– Chết… Để cô báo cảnh sát… – Cô Ngọc Nhi toan đứng lên, rút điện thoại, thì tôi đã ngăn lại.
– Đừng báo… Em nghĩ là chị Trâm lấy đó…
– Không… Cô không tin. Ngọc Trâm sẽ không… – Cô Ngọc Nhi nhíu mày, gắt lên.
Tôi xua xua tay, trấn an cô, nói:
– Cô bình tĩnh đi… Em không nói chị Ngọc Trâm lấy đi vì lòng tham đâu… Em hiểu chị Trâm mà. Nhà khoá cửa cẩn thận, ở nhà chỉ có ba chúng ta có chìa… Vấn đề là chị Ngọc Trâm lấy cái điện thoại và laptop của em để làm gì ?! Và ai đã… yêu… cầu…
Lời tôi nói đến đây liền tắt nghẽn… Tôi nghĩ đến một kẻ đang muốn tìm một thứ từ tôi. Gã Tùng hắn đang khao khát tìm về mấy đoạn video từ tay tôi. Nhưng hắn làm thế nào để ép Ngọc Trâm làm chuyện này cho hắn ?!
“Tin tin…”
Đột nhiên bên dưới nha vang lên tiếng chuông. Người nhấn chuông có vẻ đang lo lắng, bấm chuông dồn dập liên tục.