Út - Chương 22
C22
Đang định đóng cổng thì..kétttt….
Nó phanh khựng đứng đó, nhe răng ra cười nhìn Vân đểu giả. Nó nhếch mắt:
– Phạt cái tội cho Moa đợi tê cả…
– Về đi…k cần
Vân dỗi, mắt đã ửng hồng rồi. Nó thấy thế vội gạt chân chống nhảy xuống chạy lại gần, hai tay xoắn xuýt
– Ui…cháu xin lỗi…
– Không thèm! Mang ng ta làm trò đùa ah
Nó túm tay…Thui mà, xin nhỗi..đùa tí (Nó túm bắp tay Vân kéo kéo )
Vân nhìn nó đầu nảy số
– Phạt, giờ đi
– Hè, ok, đi đâu
– Hà Nội
– Cái gì, điên ah. Đêm rồi lên làm gì?
– Có đi không? ( Nàng chống nạnh mặt vênh lên dẩu mỏ hỏi )
– Thì…đi…sợ ah?
Nó ngồi lên sau xe
– Út lai ??
– Cái…..nài…đánh nhau không?
– Hế hế…nhanh
Nàng lên xe nó. Quen mặc đồ thể thao nên tí thì nàng ngồi kiểu dạng 2 chân 2 bên. Giờ nàng mới thấy ăn cắp gà k được còn mất nắm gạo…ngồi vắt 2 chân 1 bên giờ đi lên Hà Nội thì chết ah. Hơn trăm cây chứ ít ỏi gì. Đang định bảo nó để nàng vào thay quần bò thì nó dồ ga phóng đi. Bất ngờ nên nàng ôm chặt nó.
Nó nhếch mép cười. Nó biết thừa nàng đang hối hận vì mặc váy đi. Nó hỏi…
– Út thích đi tàu hỏa hay xe khách
– Xe máy
– Ok…ha ha haa
– Cười gì…?
– Hahaha có người đang hối hận vì mặc váy kìa…tinh tướng. Ếch còn đòi mọc lông ass!!
Vân câm nín @@…k cãi được. Nó quá tinh ranh.
Nó phi ra cây ATM trên đương PMĐ rút 20tr. Rồi theo hướng Hà Nội thẳng tiến. Nội thành nó đi chậm chậm bình thường, qua trạm cân là nó vít ga. 60…80…90…95km/h
Vân hết hồn, tiếng gió phần phật, cảnh bên đường vun vút. Tối nên đèn đường cứ loang loáng. Nàng ôm cứng lấy nó. Nàng cũng k sợ. Lâu nàng cũng không nghịch rồi. Ngoan lâu thành quen. Giờ nàng đang lấy lại dần cái cảm giác hồi cấp 3. Nàng nghich, lì lợm nhưng học giỏi, ngoan và lễ phép chứ k hề đú đởn, Đơn giản gọi là cá tính. Chỉ là lấy chồng theo chồng.
– Chậm thôi, qua Phú Thái có shop đồ nữ tạt vào út mua đồ!
– Không
– Nhanh! Không cãi…Không lần sau k đi chơi với Minh nữa
Nó liếc ra sau, lại còn dọa. Đi thêm tầm 5km đến khu dân cư đông đúc nó đi chậm lại. Thấy cửa hiệu đồ nữ nó tạt vào.
Vân nhảy xuống, nàng đi vào cửa hàng. Thì thầm cái gì với con bé bán hàng. Tí con bé đưa cho cái gì màu đen. Nàng đi vào phòng thay đồ. Tí ra thì vẫn mặc váy, chỉ khác là buộc tóc lên kiểu đuôi gà. Trả tiền cho cô bé bán hàng xong, nàng đi ra.
Nó hơi khó hiểu. Thấy nàng trèo lên ngồi dạng chân. Nó hơi ngạc nhiên. Thấy nàng đứng hẳn lên chỗ để chân rồi ép váy xong ngồi xuống. CŨng ổn, lộ đùi thôi. Nàng nhướn lên nói thầm tai nó:
– Hết ga đi, chấp 1 mắt. Nhóc tì
Nó bỉu môi. ( ngồi yên ) Nó nói xong rồi vít ga đi
Đều đều, cứ 80..100 có lẻ nó phóng. Đường 5 không đẹp lắm nên có đoạn k đi nhanh được, chỉ đi đc 50 không sóc bay người. Qua Hải Dương đường mịn màng hẳn là nó đánh đầu container. Cứ vít hết ga nó đóng. Mũ bảo hiểm bị bật ngửa nó tháo ra đáp mẹ nó vào lề đường. Thấy thế Vân cũng đáp mũ đi. 2 cô cháu phóng bạt mạng trong đêm. Dần dần chỉ để 2 tay trên eo nó, giờ Vân vòng tay qua bụng ôm nó, má áp vào tấm lưng của nó. Nghe tiếng gió, nhìn đèn đường vùn vụt qua mắt. Nàng nhắm mắt lại. Nàng đang tận hương.
Cái này như trong nghịch cảnh để tìm chỗ tĩnh tâm. Dù đang di chuyển với tốc độ khủng khiếp nhưng tâm nàng lại yên bình đến lạ.