Uống nhầm thuốc! (LL) - Chương 32
CHƯƠNG 32: CHƯƠNG NÀY TÁC KHÔNG NGHĨ RA TIÊU ĐỀ
Buổi tối, sau khi ăn uống xong cả nhà ông Quân lại ra phòng khách ngồi xem tivi và trò chuyện như hàng ngày. Ông Quân không nhận ra được thái độ khác lạ của Dũng và Kim Phượng. Hai mẹ con thường xuyên liếc mắt đưa tình với nhau ngay trước mặt của ông Quân từ trong phòng ăn ra đến phòng khách. Ngồi được một lúc thì thằng Dũng xin phép ra ngoài đi chơi với bạn. Tối nay nó có kèo combat với mấy người bạn trong lớp.
“Anh này. Hôm nay em suy nghĩ mãi về chuyện anh nói với em. Em có ý này không biết có hợp ý của anh không?” – Kim Phượng nói với ông Quân khi thấy thằng Dũng đã bước ra khỏi cửa.
“Ồ. Anh tưởng em không đồng ý nữa chứ. Em thử nói ra anh nghe xem” – ông Quân hào hứng nói với Kim Phượng.
“Em định…ừm…em định sẽ ăn mặc hở hang hơn khi ở trong nhà. Em cũng sẽ để cho thằng Dũng…bóp vú với sờ lồn em. Nếu em nứng quá thì sẽ dùng tạm cái sextoy mà hôm trước anh mua. Nhưng tất nhiên là em sẽ không để anh dùng cho em. Em không muốn lặp lại sự cố ngày hôm trước. Anh thấy sao?” – Kim Phương hơi gượng gạo nói.
“Vậy thì gần giống ý của anh trưa nay. Nhưng còn việc em dùng sextoy thì…có thể kín một chút không. Ví dụ như không để thằng Dũng thấy em dùng sextoy là được.” – Ông Quân nghĩ nghĩ một lúc rồi nói. Ông thấy thằng Dũng dù sao cũng đã sờ lồn bóp vú Kim Phượng nhiều lần rồi, thêm vài lần cũng chẳng mất gì cả. Huống chi Kim Phượng còn là mẹ ruột của nó, nó dám làm gì sao? Ông Quân chắc nịch trong lòng mình.
“Hừm… nứng là nứng lúc nó sờ lồn với bóp vú em. Anh bảo dùng kín khi không có mặt nó ở đấy thì em chịu rồi. Em chẳng làm được đâu. Em cũng có ham muốn riêng của bản thân em. Anh nghĩ cách khác đi” – Kim Phượng hờn dỗi nó. Nàng đang ép ông Quân từng bước một.
“Vậy…vậy được rồi. Nếu em nứng quá thì hãy dùng. Mặc dù thằng Dũng bây giờ chưa nhận thức được nhưng 5, 10 năm nữa thì nó sẽ biết. Anh không muốn để lại cho nó ấn tượng xấu về em mà thôi” – Ông Quân hơi nói lái lý do đi một chút.
“Ôi dào. Anh cứ lo xa. 5,10 năm nữa cơ mà. Chắc gì nó đã nhớ. Vả lại nó là con mình, em hiểu tính nó thế nào mà, nó sẽ không nghĩ xấu cho mình đâu. Mà mình cũng có lý do chính đáng là chữa bệnh cho anh cơ mà. Anh cứ lo xa. Có khi em cho nó địt em thì nó cũng chỉ nghĩ đấy là một trò chơi vui chứ chả phải quan hệ tình dục gì hết” – Kim Phượng tỏ vẻ không sao nói.
“Ừ thì…Anh cũng lo xa thế thôi chứ anh cũng biết tính nó mà. Nó cũng biết nghĩ cho bố mẹ. Nhưng nếu để nó địt em thì hơi quá. Anh sợ anh không chịu được” – ông Quân nói toẹt ra việc ông không chấp nhận thằng Dũng địt Kim Phượng.
“Em có bảo là em để cho nó địt đâu. Em đang ví dụ vậy thôi. Nhỡ may có lúc nó vô tình địt em thì để anh tránh suy nghĩ tiêu cực mà.” – Kim Phượng lại bắt đầu đưa ông Quân vào tròng.
“Việc đó để sau đi. Hiện tại thì anh chưa nghĩ xa tới vậy” – ông Quân bắt đầu băn khoăn. Nhưng việc để thằng Dũng bóp vú sờ lồn Kim Phượng là chính ông nghĩ ra nên ông cũng không thể bác bỏ đi được, nếu thằng Dũng không nhịn được mà địt Kim Phượng thì cũng là sự cố từ việc ông nghĩ ra. Tính đi tính lại thì nguyên nhân vẫn là từ ông. Ông Quân đang có cảm giác tự cầm đá ném vào chân của mình. Thậm chí đây còn là hòn đá to cực to.
“Được. Trước mắt cứ làm theo ý em vừa nói. Sau này lại tính tiếp” – Kim Phượng chốt lại cuộc hội thoại. Nhìn ông Quân suy nghĩ làm nàng lo lắng. Nàng sợ ông Quân sẽ thay đổi ý định.
“Tạm vậy đi. À mà này. Hai hôm nữa công ty bất động sản có tổ chức tiệc khai xuân. Em chuẩn bị váy áo tham gia cùng anh nhé!” – ông Quân nói với Kim Phượng.
“Em chẳng thích những vụ tiệc tùng như vậy. Đồng nghiệp của anh toàn nhìn em như sói đói. Em không thích những thằng đàn ông như vậy. Em chỉ muốn anh và thằng Dũng nhìn em thôi” – Kim Phượng hầm hừ nói.
“Anh cũng biết. Nhưng bữa tiệc này đều có đủ phu nhân của các ông chủ đi nữa nên em không cần lo lắng đâu. Điều quan trọng là mình đi để giữ mối quan hệ, tạo tiền đề cho thằng Dũng trong tương lai nữa chứ.” – ông Quân đang cố gắng thuyết phục Kim Phượng.
“Thôi được. Hôm đó em sẽ đi” – Kim Phượng bất đắc dĩ phải chấp nhận đề nghị dự tiệc với ông Quân. Nếu không phải vì thằng Dũng thì lần này chắc chắn nàng sẽ chẳng tham gia bữa tiệc đầy giả tạo đó.
————————————————————————
Trong nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố Dương Hà, ánh đèn chùm tỏa ra khiến căn phòng ăn trở nên vô cùng sang trọng và ấm áp. Một bàn tiệc dài với hơn 20 người toàn là nữ đang ăn uống vô cùng náo nhiệt.
“Nào… Chúng ta nâng cốc mừng năm mới!” – tiếng nói thánh thót của một người phụ nữ ngồi chính giữa như đại diện của chủ bữa tiệc này vang lên. Mọi người đều nâng cốc hưởng ứng theo, trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất trong năm mới. Đây chính là bữa tiệc My tổ chức cho hội giáo viên cùng khoa ngoại ngữ mà My đang công tác.
“Chị My hôm nay chơi lớn quá. Mời chúng em ăn bữa đầu năm sang chảnh thế này là có ý gì đây? Chuẩn bị lấy chồng mới hả?” – một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu đỏ chừng 25,26 tuổi lên tiếng trêu chọc My.
My nghe thấy cô gái trêu mình chuẩn bị lấy chồng mới làm cô đỏ ửng hết cả khuôn mặt. Sao lại có người trêu trùng hợp đến thế cơ chứ. Bữa tiệc này đúng là do “chồng nhỏ” của cô tổ chức.
“Chị già rồi. Ai thèm chứ. Hôm nay là chị có việc nghiêm túc nên mời toàn thể chị em trong khoa đến dự. Vừa tiện chúng ta chúc mừng năm mới nhưng cũng là có lời mời các chị em tham dự vào công việc mới mà chị chuẩn bị làm” – My nghiêm túc nói.
“Việc gì mà trang trọng đến vậy. Còn mời chúng em đến nhà hàng sang xịn như này nữa” – những tiếng nhao nhao hỏi My vang lên làm cô không biết ứng phó thế nào.
“Tất cả trật tự nào. Để cho My nói chứ” – một người phụ nữ vận đồ công sở đen với thân hình bốc lửa chẳng kém cạnh My lên tiếng. Có vẻ như người phụ nữ đó lớn tuổi nhất trong hội chị em bạn dì này.
“Cảm ơn chị Hoa. Hôm nay đúng là em có việc quan trọng thật sự cần nhờ đến sự giúp đỡ của các chị em trong khoa mình” – My nhìn Hoa với ánh mắt cảm kích. Hoa đã giúp đỡ My từ khi My mới bước chân vào trường. Hoa hiện giờ đang là trưởng khoa của trường đại học My dạy.
“Không có gì. Em có việc gì cứ nói đi. Nếu như trong tầm tay thì mọi người sẽ cùng em giải quyết” – Hoa ôn tồn nói.