U40 Lấy Vợ - Phần 9
Lại quay lại với chuyện tình cảm…
Sau chuyện buồn với mối tình say nắng, mình gần như mất cảm giác với hẹn hò yêu đương. Thêm vào sản xuất quá bận rộn nên một thời gian dài, mình sống gần như một nhà tu hành. Có bắt tay vào mới biết, quản lý sản xuất chẳng khác gì nuôi con mọn. Phải lo toan hàng trăm thứ bà dằn, mà thiếu một thứ nhỏ cũng có thể khiến cho cả dây chuyền ngưng trệ. Suốt mấy năm liền, ngày nào mình cũng 5 rưỡi dậy, 6 giờ đi, tối 9 giờ về ăn với bố mẹ bữa cơm rồi lăn ra ngủ. Thời khóa biểu như vậy, có muốn cũng không thể tìm hiểu hẹn hò ai.
Bù lại, mình có những niềm vui khác. Cảm giác là người duy nhất ở Việt nam làm ra những sản phẩm đó và còn hoàn thiện được thêm là một niềm tự hào đặc biệt, thế đứng “vững như bàn thạch” không phụ thuộc vào ai là một kiêu hãnh khác. Nếu thương mại chú trọng doanh thu và lợi nhuận thì sản xuất quan trọng nhất là sự liên tục và ổn định, có lẽ vì vậy mà mình dần trở thành điềm tĩnh và bao dung hơn. Kể cả hai người bạn từng chút nữa làm mình phá sản, mình cũng đã làm lành và còn tư vấn cho một việc kinh doanh tương đối tốt.
Mãi đến năm 2007, dưới sự thúc giục rất nhiệt tình của vợ chồng một người bạn lâu năm, mình mới lại có một buổi giới thiệu. Nàng là người đẹp và người mẫu tương đối có danh, mình thì mặc dù có một số kiến thức về thời trang, thực sự không có thiện cảm mấy với giới showbiz. Nhưng chị vợ, cũng là dì họ của nàng, cứ nhấn mạnh “Nó ngoan ngoãn ngây thơ lắm”, và cùng chồng lôi mình ra cà phê gặp cô cháu bằng được.
Quả thực nàng rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với trong ảnh. Ngay từ đầu mình đã khẳng định nàng ngoan nhưng không hề ngây thơ. Dù sao thì mình cũng không phải là cậu bé mới lớn nên cả bọn bốn người nói chuyện rất vui vẻ và đến cuối buổi, với sự đảm bảo của cô chú nàng, mình đã được phép chở nàng về nhà.
Mình và nàng trở thành bạn thân khá nhanh, chính nàng đã tự nói với mình “Em chưa thân với ai nhanh như thế, chỉ vì tiếp xúc với anh ngay từ đầu em đã có cảm giác an toàn.” Sau hơn 1 tháng nàng bắt đầu nhờ mình đi cùng đến các nơi, và lần nào mình cũng gây được ấn tượng rất tốt. Đến một lúc mình đột nhiên nhận ra, hình như mình đã thâm nhập kha khá vào giới showbiz.
Gặp một số người mẫu và người đẹp mình mới thấy, thực ra nhiều người trong họ khá thông minh, có điều vì mất tập trung và rời bỏ sách vở quá sớm nên hầu hết đều trở thành người ít kiến thức, hời hợt và ồn ào. Một số người mình gặp còn như lúc nào cũng lơ lửng trong mây đến mức không thể tưởng tượng nổi, khi không làm nghề được nữa thì họ sẽ sống như thế nào.
Có một điều mình hiểu ra và thông cảm là trong giới này, chuyện một người phải có nhà tài trợ là gần như tất yếu, nhà tài trợ đó có thể là gia đình (như cô bạn mình), là công ty quản lý hay một cá nhân nào đó. Chuyện “hư, ngoan” của giới showbiz rất khác với đời thường và vì thế, có lẽ khó lấy những tiêu chuẩn truyền thống để đánh giá được.
Và ấn tượng sâu sắc nhất của mình với giới này là sự kèn cựa khủng khiếp. Ai cũng cố gắng nổi trội, ai cũng không muốn cho người khác hơn mình, bất kể là trong nghề hay trong cuộc sống riêng. Chính mình cũng từng là “nạn nhân” của chuyện đó.
Như đã nói, cô bạn của mình có một số lần nhờ mình tháp tùng và đưa đi nhân dịp nọ kia. Lần nào cũng vậy, mình luôn tỏ thái độ khiêm tốn và thân thiện vừa phải, cộng thêm những món quà mình tặng nàng cũng đắt tiền và sang trọng vừa phải nhưng rất phù hợp, khiến mình nhanh chóng gây được ấn tượng của một “đại-gia-tử-tế” (thú thực lần đầu tiên được ca ngợi là đại gia, mình tí nữa sặc nước ra bàn). Và vì thế, lập tức có ngay những người thấy ngứa mắt với cô bạn.
Một buổi tối mình tự nhiên nhận được một tin nhắn “Anh yy, anh không biết em nhưng em biết rất rõ zz (cô bạn của mình), chắc anh không biết nó là người thế nào đâu.”
Đầu tiên mình hơi ngạc nhiên, chỉ nhắn lại “Xin lỗi, tôi không hiểu bạn định nói gì.”
Dường như chỉ chờ có thế, người kia tuôn luôn một tràng “Anh có biết nó đã cặp với ai, anh có biết cái xe của nó ai mua cho không, anh có biết blablabla không…?”
Mình hiểu đã gặp một kẻ phá hoại nặc danh nên nhắn lại “Xin lỗi, tôi không quan tâm đến chuyện đó” rồi tắt máy.
Thế mà mấy hôm sau, một số khác lấy danh đàn ông lại nhắn cho mình “Tôi là người đã từng… với zz, vì không muốn anh bị lừa nên cho anh biết…”
Khi mình bực quá nhắn lại “Tôi có rất nhiều bạn làm công an, anh có muốn gặp nói chuyện không?” thì số kia im luôn.
Chắc kẻ nặc danh kia nghĩ mình là “đại gia” thì chắc phải ghê gớm lắm nên không dám phá tiếp, rõ ràng hắn non gan và rất thiếu hiểu biết. Mình cũng bỏ qua và gần như quên đi, cho đến gần 4 tháng sau…
Hôm đó mình cùng cô bạn đến một bữa tiệc nhỏ. Mình đến nhà chờ đưa nàng đi, nàng vừa xuống cầu thang thì có điện thoại. Lên phòng nói chuyện một lúc, khi xuống nàng mới kể lại để xin lỗi.
– Điện thoại của B. Nó vào Phú quốc chiều nay, lớ ngớ bị giật mất mobile phải mua một chiếc rẻ tiền dùng tạm, may mà trong túi vẫn còn một cái sim.
Tự nhiên trong đầu mình sinh ra linh tính. Đến bữa tiệc, lúc cô bạn nhờ cầm túi để đi vệ sinh, mình lấy nhanh điện thoại của nàng ra xem. Quả nhiên số B vừa gọi chính là 1 trong 2 số nặc danh đã nhắn tin cho mình 4 tháng trước, trong khi nàng từng kể với mình “Cùng nghề, em chỉ chơi được với mình nó”!
Dần dần mình cảm thấy mệt mỏi, nàng cũng nhận ra điều đó. Sau một cuộc nói chuyện thẳng thắn và tình cảm, mình và nàng đồng ý nên chấm dứt thì hơn. Hai người thuộc về hai nơi khác nhau mà muốn kết hợp, một trong hai phải từ bỏ thế giới của mình. Vậy thì tốt nhất nên giữ một khoảng cách vừa đủ…
Có lẽ đó là mối quan hệ duy nhất mà sau khi chia tay, mình với người kia vẫn giữ được tình cảm tốt đẹp. Hàng năm mình đều chúc mừng và gửi quà cho nàng dịp sinh nhật và năm mới. Đám cưới của mình, nàng kéo một đám người mẫu đến dự làm khách khứa lác hết mắt, sau đó nàng có nói nhỏ với mình “Em vẫn tức lắm, nhưng thấy vợ anh thì em chịu thua rồi!”