Tuổi Thơ Dữ Dội. - Chương 3
Nhớ lại ngày xưa ấy, hồi ấy còn nhỏ đúng là chẳng biết gì, còn thơ ngây thiệt, , nhớ những lúc tắm truồng trong mưa, cả trai lẫn gái , đứa nào đứa nấy tồng ngồng, mấy thằng con trai thì chim bé tí xíu, gặp lạnh thun lại như con dế, con gái thì chỗ ấy chưa có lông, da dẻ mịn màng, nhìn từ rún đi xuống chỗ ấy tạo thành hình tam giác , giữa hình tam giác là cái khe rãnh như cắt ở giữa đi sâu xuống vòng ra sau hun hút, có đứa thì hồn nhiên cứ phơi ra lồ lộ, có đứa thì ko biết đã ý thức được chưa hay lạnh quá cứ bụm bụm 2 bàn tay nơi cái búp măng ấy, hai chân chụm lại đứng co ro, mặc cho nước mưa cứ chảy dài trên mặt, trên người, hồi ấy chẳng biết gì, nhưng giờ lớn lên rồi nhớ lại cũng có đôi chút kích thích.
Trong buổi tắm mưa hôm ấy, chị cũng tắm cùng chúng tôi, khu tập thể ai cũng đi làm vắng tanh, người chị cao nên nổi bật hẳn giữa đám trẻ lóc nhóc, chị mặc bộ đồ ở nhà, mình ko rõ là vải gì chỉ biết là khi nhìn chị thì bộ đồ ấy cứ dán chặt vào chị, hôm ấy ko hiểu thế nào hình như ko có ai ở nhà nên chị ko mặc áo ngực, có thể nhìn rõ làn da chị ẩn sau lớp áo mỏng tang ướt sũng nước, ngực chị con gái đang tuổi dậy thì nên nhìn như ngọn núi đang vun đầy, ở giữa là có thể thấy được cái quầng thâm bằng cái đồng tiền, chính giữa là cái núm nho nhỏ nâu nâu nhô ra ịn vào lớp áo. Bên dưới chị cũng thế, cái quần mỏng đang dính chặt vào người chị, cặp đùi nhỏ, thon gọn,mảnh mai của chị như đọt chuối non chưa đến hồi ra trái. Có thể thấy rõ cái quần con của chị màu trắng thấp thoáng phía trong, tưởng chừng như chị mặc mà như ko mặc, nhưng cũng còn kín đáo hơn tụi tôi nhiều.
Khuôn mặt chị lúc ấy tươi cười thánh thiện lắm, khuôn mặt thiếu nữ mới lớn, chị xinh, chị dễ thương, là 1 người con gái đẹp, hai má mịn màng phúng phính lớp lông tơ, cái miệng nhỏ , đôi môi chúm chím, mũi cao vừa đủ, đôi mắt có thể nói là to , kéo dài ra phía đuôi mắt, đôi lông mi người con gái cong cong. Giờ nghĩ lại mới nhớ, hèn chi mấy ông trong khu tập thể hay nhìn chị đến thế, dù chỉ là cái liếc nhìn thoáng qua ko lộ liễu, mấy anh thanh niên hơn chị vài tuổi gần nhà cũng hay buông lời trêu ghẹo, mấy bà sồn sồn nhìn chị chép miệng gạ làm mai cho thằng con đang đi bộ đội, cho thằng cháu ở dưới quê. Mỗi lần dzay chị lại e thẹn cúi mặt chạy vào trong nhà, tuổi chị đã biết gì làm vợ mà cưới xin cơ chứ.
Èo, lan man thế nào lại kể chi tiết về chị quá, làm anh em mất hứng. Trong buổi tắm mưa đó, tụi nhỏ mình lo vui đùa dưới mưa với nhau mà quên ko để ý chị, chị đã đi đâu mất , ko còn chơi với chúng mình nữa. Đang chơi thì bỗng nhiên con bé nhỏ trợt ngã, đầu gối chảy máu, nó đau, khóc ré lên, làm mình ko biết phải làm sao, liền nhớ đến chị, theo phản xạ muốn tìm chị thì mình phải chạy vào nhà gọi chị. Nhưng khi vào đến trong nhà, ko thấy chị đâu, chạy xuống dưới bếp thì đập vào mắt mình cảnh tượng mà một đứa trẻ như mình có lẽ ko nên nhìn thấy, mà nhìn thấy rồi thì lại ám ảnh trong cái trí nhớ non nớt của tuổi thơ, nó kéo dài thành những hình ảnh nhập nhằng, lúc chớp lúc tắt khi đã ở độ tuổi trưởng thành. Mình không hiểu lúc ấy vì sao chị lại làm vậy, mình đứng im, mở to mắt ra nhìn chị, ở nơi ấy chị đang………………………….