Tuổi Học Sinh Mới Lớn Và Tình Dục - Phần 72
Phần 72
– T … dậy đi T… giờ này mà còn ngủ … dậy coi …
Mở mắt ra … trận nhậu đêm qua làm đầu tôi đau ê ẩm … thì ra là Linh …
– Ủa … làm gì ở đây … qua hồi nào vậy …
– Mới … dậy đi … ngủ gì ngủ dzữ …
Mới sáng đã lằn nhằn … thấy ghét … tôi uể oải mò vào phòng tắm … từ ngoài … tiếng Linh vọng vào …
– Sao … hôm nay không đi ra cà phê hẹn hò với em Đào à !
Lại cái giọng ghen tuông vô cớ … đúng là đàn bà … tôi đáp lại chọc tức linh
– Đương nhiên là đi rồi … sao không … người ta ở xa về mà … mình phải tiếp đãi chu đáo chứ …
– Ừhm … chu đáo chứ sao … con gái người ta hấp dẫn vậy mà … không chu đáo sao được …
Mới có chút mà đã hờn giận …
Bước ra nhà tắm … nhìn cái mặt méo mó hờn dỗi của búp bê… tôi lại buồn cười … giật điện thoại trên tay em ra … tôi đè em xuống …
– Bỏ ra coi … ghét cái mặt …
Lại giả vờ chống cự … tôi biết tẩy … mò tay vào trong váy … tôi xoa bướm liên tục … nghiêng người qua một bên … em dằng tay tôi ra … nhưng bàn tay lì lợm của tôi nhất quyết làm em phê tới cùng … cuối cùng thì … dâm thủy em cũng ứa ra ẩm ướt khe bướm … nằm trong lòng tôi … em phản đối …
– Mới sáng … đã dâm …
– Ai biểu qua phá người ta ngủ chi … hihi
Em nhắm mắt lại … chịu đựng từng đốt ngón tay tôi… lần lần chui vào trong âm đạo nhầy nhụa …
Điện thoại tôi reo lên … khỉ gió … không biết thằng nào mà khéo phá thế … ra là Đào … không biết sau màn sỉ nhục tôi đêm qua … giờ cô nàng còn muốn gì đây …
– Alo … Đào hả …
– Chứ ai nữa …
– Sao … có chuyện gì không …
– Ủa … tối qua nói rồi mà sao quên nhanh vậy …
– Ủa … nói gì … có gì nói đi …
– Ông … quá đáng vừa thôi nha … tối qua hẹn người ta đi … giờ bảo không có gì hả …
Sặc … chỉ là một lời nói đùa … không ngờ cô nàng nghĩ là thật …
– Sao … giờ có đi không … tui rủ thằng Sang nữa nè …
– Ê ê … đừng … chờ 1 chút tui qua … đừng có rủ thằng Sang !
– Sao … thì có nó đi cho vui … lâu rồi không gặp mà …
– Giờ bà có muốn tui đi không, muốn thì đừng rủ nó …
– Gì kì vậy … sao thế
– Chút gặp rồi nói … chờ chút đi
– Ừhm… qua liền nghen …
Mải miết nói chuyện … tôi quên rằng … búp bê vẫn còn đang nằm trong lòng tôi …
– Sao … hẹn em rồi hả … giờ sắp đi lo cho em nó hả …
Lại giận hờn vu vơ
– Mệt Linh quá, bạn bè thôi mà cứ nghĩ lung tung …
– Bạn gì … nhìn thái độ ông với nó là tui biết …
– Mệt quá … không phải bạn mà tui kể cho nó nghe chuyện tui với bà làm gì, tui điên hả
Đuối lý không cãi được nữa … em đành im lặng … quả thực … phụ nữ có linh cảm thật đáng sợ … nhưng có lẽ không muốn buông tha cho tôi… Linh lại cứ nằng nặc đòi đi theo … tôi đành phải đầu hàng … giờ mà không cho theo … thế nào cũng chiến tranh lạnh giận hờn bỏ ăn bỏ ngủ … đúng là đàn bà..chỉ thế là giỏi !
Vừa thấy tôi và Linh đi cùng nhau … khuôn mặt đang rạng rỡ của Đào đã nhanh chóng chuyển sang khó chịu … tôi hiểu cảm giác của em … nhưng không còn cách nào khác là để em đi 1 xe riêng …
Trong quán cafe … tôi hơi bị bất ngờ khi chính tôi lại đóng vai khán giả ngồi nghe 2 cô nàng tám chuyện … nhưng điều làm tôi “nhột ” nhất không phải là việc bị gạt ra ngoài rìa mà là những lời nói bóng gió của Đào … còn búp bê thì vẫn ngây thơ như chú gấu cột nơ thích làm thơ … cười từ đầu buổi đến cuối … tuy vậy..nhưng tôi đi guốc trong bụng em … đằng sau nụ cười ấy … tôi biết có hàng loạt những thắc mắc đang nổi lên trong đầu em … dù sao thì vẫn không có gì đi quá giới hạn … tạm thời thì mọi chuyện vẫn ổn … nhưng khi Linh vừa đi nghe điện thoại …
– Á…
Bàn chân Đào dậm lên chân tôi đau điếng …
– Đau … tự nhiên …
– Tự nhiên cái gì mà tự nhiên … ông đi 1 mình không nổi hả … rước theo làm gì vậy … ông sợ tui cưỡng bức ông hả …
Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía chúng tôi …
– Trời..nhỏ nhỏ thôi … có gì từ từ nói mà …
– Từ từ cái gì mà từ từ … ông coi chừng tui đấy …
Linh thì đang quay lại mà cứ xồ xồ thế này thì hỏng bét …
– Thôi cho tui xin … ráng chịu chút đi … rồi … chút nữa chở Linh về xong rồi bà muốn đi đâu tui chở đi được không …
– Không, giờ chở nó về liền đi rôi quay lại đây … không thì đừng trách sao tui độc ác … tui mà nói ra..
– Thôi mà ! Lạy bà … chờ chút đi … rồi tui đền cho mà …
– Ông coi chừng tui đấy …
– Ừhm … T thua, được chưa ! Cười lên đi ..đừng có nhăn nhó vậy chứ !
Có lẽ không nở để tôi khó xử … Linh vừa quay lại … cả hai chúng tôi đều cười tươi như hoa … nhìn mặt nhăn nhó của Linh … tôi nghĩ … chỉ có thể là ông anh đầu gấu đang réo ở nhà …
– Anh Linh gọi hả …
– Ừhm … ổng gọi về ăn cơm …
Em than thở … nhìn sang phía Đào … nụ cười đắc ý nở trên môi cô nàng …
…
Vừa chở em ra khỏi quán ca phê … tôi lại nhận ngay một cái đập vào lưng đau điếng của búp bê … nay là ngày gì mà bị đánh hoài vậy trời!
– Cái gì nữa đây ! Tự nhiên đánh T là sao !
– Ông nghen … coi chừng tui đấy !
– Chuyện gì nữa trời! Tui làm gì đâu!
– Lúc nãy tui đi … ông với nó xáp lại nói chuyện gì thế ! Mưu tính gì phải không !
– Nữa! Làm gì có! Cứ suy diễn lung tung
– Từ xa tui thấy hết nhen … đừng có chối !
– Nữa … mệt Linh thiệt ! Đã nói chỉ là bạn bè mà …
– Khó tin quá! Bạn bè cả đống sao nó không hẹn ai mà hẹn ông! Bạn bè gì mà đi uống nước mà mặc đồ hở ngực hở đùi vậy !
– Thì nó bận kệ nó … liên quan gì đến T đâu …
– Không liên quan gì hả … hồi nãy … tui để ý … thấy ông liếc vào trong ngực nó mấy lần nhen ! Đừng có chối !
– Ặc … thôi tui thua bà …
Và cứ thế … suốt đường về … em làm tôi phát cáu lên với những câu hỏi ghen tuông vô cớ của mình … đàn bà quả thực … bên ngoài thơn thớt nói cười … nhưng bên trong nghĩ gì … thì có chúa mới biết được !
Cuối cùng cũng thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan … vừa chở Linh về xong … tôi đang định kiếm cớ gì đó gọi cho Đào … xin rút nhưng đã muộn … nhìn số điện thoại của Đào hiện lên … tôi lại thấy rờn rợn …
– Alo … ông làm gì lâu dzữ … xong thì qua nhà tui nhen.
– À… ờ … thôi có gì..để … tối đi … được không … má tui mới gọi..
– Ông đừng có xạo tui ! Giờ có qua không ! Không thì đừng nhìn mặt tui ! ..tút … tút …
Không biết em còn tính bày trò gì chơi tôi nữa đây … dù đang rất mệt mỏi nhưng đành phải quay lại … có gì dỗ ngon dỗ ngọt em vài câu rồi đánh bài chuồn vậy …
Từ trong nhà ra … em làm tôi cảm thấy “ngứa ngáy ” với ánh mắt gợi tình của mình …
– Biết điều đấy ..hihi..
– Thôi lên xe nhanh dùm em đi chị !
– Hihi … đi …
…
Bắn thẳng ra ngoài phố … quả thực giờ tôi cũng không biết đi đâu nữa … nhìn bầu trời âm u, chắc cũng sắp mưa … hay là dụ em vào công viên ngồi nói chuyện rồi khi nào trời mưa thì phắn về nhà vậy …
– Ủa … đi đâu đây T … – Đào hỏi tôi.
– Ha ! Thì muốn đi đâu … nói đi … chứ tui đâu biết bà thích đi đâu …
– Trời ! Không biết mà làm một lèo …
– Thôi giờ vầy … nói nghe nè Đào … giờ nhen..mình kiếm chỗ nào … chỗ nào mà …
– Sao … chỗ nào sao …
– Vắng vắng ấy …
– Để làm gì …
– Thì … làm
– Làm gì nói đi … – em tỏ ra e thẹn …
– Đào đoán thử đi … giờ T muốn làm gì …
– Ai biết … nói thử coi …
– Đào hư lắm … hôm qua giờ Đào dám hù dọa T … giờ phải kiếm chỗ nào … để T phạt Đào …
Chưa dứt câu … em đã nhéo tôi một cái …
– Ông dám à … tui chưa phạt ông là may nhen … ông bỏ tui theo con khác … giờ còn dám lớn tiếng nữa …
– Chuyện không phải như vậy đâu … dài dòng rắc rối lắm …
– Thôi ông đừng có bày trò … tui hết tin ông nổi …
– Ừhmm … Đào nói thì giỏi lắm … Đào ở ngoài đó thì sao biết được mọi chuyện trong này ! Chính đào bỏ tui ra đi mà còn lớn tiếng nữa … ừhm … tui theo con khác vậy đó … Đào có dám nói ngoài đó Đào không theo ai không!
– Ông …
Em định nói gì đó … nhưng lại thôi … bầu không khí đang sôi nổi … chợt trầm lắng trở lại … chợt tôi nhận ra … em đang đưa tay lên mặt làm gì đó … trời … thì ra là em lau nước mắt … tôi thấy ân hận vô cùng vì câu nói vừa rồi … chỉ định đùa một chút..nhưng không ngờ lại làm tổn thương em … chợt tôi nhớ lại hình ảnh Đào của tôi 1 năm trước … cái đêm mà chúng tôi bên nhau trên biển..em cũng khóc … khi thú nhận với tôi … về chuyện em đã bị thằng chó Sơn hại đời … tình yêu và nỗi đau xót của tôi dành cho em lại dâng lên tràn ngập trong lòng … đưa tay ra sau … tôi cầm tay em kéo lên trước bụng … để em có thể ôm chặt lấy tôi … để chúng tôi có thể tìm lại cảm giác nồng ấm bên nhau như những ngày đầu thơ dại giữa trường trung học phổ thông yêu quí …
…
– Dzô đi Đào … không say không về nhen …
– Hihi … dzô … mà nãy giờ … bao nhiêu chai rồi …
Nhìn vào sọt heniken … chỉ có 2 chai là bật nắp … tất cả còn đều còn nguyên … thật là bẽ mặt … tất cả cũng vì tửu lượng tôi không được … cao như giang hồ đồn đại … mang tiếng là đàn anh một sảnh ăn nhậu “ngầm ” nhưng sự thât thì tôi uống được rất kém … tất cả vì tôi mang nhóm máu O, di truyền từ ba, mỗi lần đụng vào bia rượu dù chỉ một chút ít nhưng cũng đủ làm mặt tôi đỏ bừng bừng như lửa đốt … và tất nhiên kéo theo đó là những cơn đau đầu và mệt mỏi kinh khủng … nên mỗi lần đi nhậu … đằng sau ly bia … tôi vẫn thủ sẵn ly nước ngọt cho dễ uống … nhưng vì lần này chỉ có tôi và Đào … để chứng tỏ bản thân … tôi đành ngồi chịu trận..
– Hihi … T ơi … ông đi soi gương đi … mặt ông dzui quá … hihi…
Gõ đũa lên đầu tôi … em cười khoái chí … kệ … miễn làm em vui là được … nhìn hai cái má ửng hồng của em … tôi lại thấy muốn yêu em quá chừng …
– Hihi … mặc bà cũng đỏ lét mà nói tui …
– Ủa vậy hả …
Đưa tay lên má … em xoa xoa …
– Hèn chi … tự nhiên thấy mặt nóng nóng …
Càng về chiều … quán nhậu càng đông … kẻ ra người vào … mặc dù có không ít người đẹp trong quán … cả những cô nhân viên tiếp thị bia nữa … nhưng Đào của tôi vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn … nhìn em thật khêu gợi làm sao … đến một người đẹp như búp bê nhà tôi còn thấy nóng mặt nói chi là đàn ông trong quán này … phải công nhận rằng nhiều lúc tôi không thể rời được hai bầu ngực căng tròn của em … cả cái áo lót đỏ thắm lúc ẩn lúc hiện nữa … lúc còn tỉnh táo còn giả vờ liếc quanh quẩn … nhưng khi men bia đã âm ỉ trong người … tôi lộ nguyên hình thành con ma háo sắc … cứ vừa nói chuyện vừa nhìn chăm chăm vào cổ áo em … chân thì lúc nào cũng tìm cách áp vào đùi em phía dưới bàn … nhưng điều khiến em hấp dẫn nhất vẫn chính là nụ cười tinh ranh của em … nụ cười thể hiện một con người cá tính mạnh mẽ và đầy tham vọng …
Gắng gượng thêm 2 chai nữa ..cả hai bây giờ … không ai còn ngồi vững vàng được nữa … có lẽ đã đến lúc ra về … vừa ngồi lên xe em đã lắc vai tôi dữ dội …
– Trời … nhanh đi T ơi … về nhanh dùm Đào cái …
– Ủa … sao vậy … đi đâu cho hết đỏ mặt đã chứ … giờ về nhà Đào thấy thì sao …
– Ừh … nhưng mà đi đâu … cho đào … đi vệ sinh tí đi … chịu hết nổi rồi … nhanh đi …
– Ặc … vậy quay lại quán nhậu đi … mà sao nãy thấy Đào vừa … vào trong đó ra mà …
– Thì vào … nhưng mà … dơ kinh khủng với lại có nhiều người đi qua đi lại … chịu không được … T ..biết chỗ nào không … nhanh dùm đào đi … có nhà người quen nào gần đây không …
Nhìn cái điệu bộ sắp … ra đến nơi của em … tôi không thể nhịn được cười thêm nữa …
– Trời … hihi … gì mà … nghiệt ngã vậy em …
– Còn cười nữa … nhanh đi …
– Im … để T nghĩ coi …
Chợt 1 ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi
– Ra … công viên tạm nghen …
– Có nhà vệ sinh hả … vậy nhanh đi …
– Không … nhưng mà có … nhiều bụi cây lắm …
– Trời … lạy T … nghĩ chỗ khác dùm đi …
– Hết chỗ rồi..thì cứ ra công viên đi … có gì T canh cho … không sao đâu …
– Thôi nhanh lên dùm Đào đi … ra đó rồi tính …
Còn tính gì nữa … chắc căng cứng bên trong rồi chứ chả chơi … tôi vội tăng ga phóng một lèo ra công viên phía biển … tội nghiệp cho Đào yêu dấu của tôi … qua đoạn đường gồ ghề … em chỉ còn biết bấu chặt lấy tôi chịu đựng …
– Trời … T … giết Đào hả … từ từ dùm Đào được không … ứ …
Tôi định cười nhưng may mà kiềm nén lại được … tội nghiệp em … mắc cười muốn chết đi được … lần đầu tiên tôi lại thấy một người con gái trong tình huống dở khóc dở cười này …
– Ra chưa …
Tôi quay lại nhìn em thăm dò …
– Còn nói nữa … nhanh dùm em đi anh !
Nhưng … ông trời thật là nghiệt ngã …
Tôi lại quên bén đi rằng … lúc về chiều … công viên sẽ đông nghẹt người đi tập thể dục và tắm biển … dựng xe vào bãi … tôi đỡ em đi từ đầu này đến đầu khác mà đâu đâu cũng toàn người là người …
– Chết Đào T ơi … em ôm bụng gục xuống …
Trời ơi là trời … giờ thì tôi cũng hoảng loạng thật sự … không ngờ lại phát sinh những chuyện kì cục như thế này … cứ thế này thì em vở bàng quang mất …
– Trời..hay là cứ … ra đi …
– Điên hả … không …
– Trời ơi làm sao đây …
– Ủa … con bé sao vậy em…
Một bà chị mặc áo phao đi qua thấy đào đang ôm bụng nhăn nhó thì dừng lại hỏi thăm … tôi cũng không biết trả lời chị ta sao nữa..chả lẽ nói là do … xăng đầy bồn …
– Á … trời ơi đúng rồi …
Tôi hét toáng lên …
– Sao … – Đào đau khổ nhìn tôi …
– Lên đây T cõng … nhanh lên …
– Làm sao …
– Đừng có hỏi nữa … nhanh lên …
Trèo lên lưng tôi … tôi bấu chặt lấy đùi em … phi thẳng ra biển … không kịp cởi áo quần gì hết … chúng tôi đầm mình vào những con sóng … rồi ra xa bờ dần … và em nhìn tôi cười mãn nguyện … nỗi đau của em đã được giải tỏa … còn tôi thì đang tìm cách tránh xa em một chút vì … làn nước xung quanh tôi đang ấm dần lên …
– Sao … cạn bình chưa !
– Quỷ …
– Kinh quá đi … chắc tối về phải xài hết chai sữa tắm quá …
– Ông … đừng có bày đặt … hồi xưa … ngày nào cũng … áp mặt vào ..chỗ đó của tui … hun hít tùm lum … sao không thấy kinh đi … giờ còn bày đặt..thấy ghét …
– Hihi … thì … hồi xưa … đào là vợ T … mà của vợ thì sao chê được …
– Xí …
– Thôi … đùa mờ … nói vậy … chứ ai ghê gì đâu … mà nãy giờ cõng chạy gần chết nè … sao không thấy cảm ơn người ta một tiếng coi … làm sợ gần chết !
– Cảm ơn … mà ai biểu … dụ người ta đi nhậu ..muh tui không sợ thì thôi … T làm gì sợ …
– Đào nói hay quá ! Nhịn lâu … nó vỡ ra … thì tui biết làm sao …
– Thì … Đào nói vậy … thôi… chứ Đào biết T … luôn thương Đào mà … phải không! Hihi … thôi đừng có hờn … con trai gì mà …
– Đền cho tui đi !
– Mới chút mà đã … giữa biển mà đến cái gì !
– Sao đâu … giữa biển nó mới … độc … hihi … lại đây …
– Thôi … người ta nhìn …
Chống cự là vậy … nhưng em vẫn đu lên người tôi … chúng tôi kéo nhau ra xa một chút … tránh xa những người đang tắm xung quanh … tay em bắt đầu … nghịch thằng nhỏ của tôi …
– Mới 1 năm không gặp mà teo lại còn chút xíu vầy … mà làm ăn được gì mà ham …
– Hehe … đừng coi thường nhen … bây giờ trong nước … nó sợ … chút nữa lên bờ … đè Đào xỉu luôn …
– Ghét cái mặt … cái tội dâm ..đánh chết cũng không chừa !
Bóp chim tôi một cái..rồi em bơi đi ra xa … hehe..thích chơi mèo vờn chuột à … tôi vội vã đuổi theo … kéo chân em lại … ôm lấy cặp đùi trắng múp của em … không bõ công mấy hôm nay … liếc trộm … đưa tay mò lên mông … có vật gì đó..cộm cộm trong quần em … thôi bỏ mẹ rồi …
– Rồi … tiêu rồi Đào …
– Hả … sao vậy …
– Còn sao nữa … điện thoại bà đâu !
– Trong túi … ặc … trời …
Kéo nhau lên bờ … thế là đi tong 2 cái điện thoại … cầm điện thoại em về … tôi hứa sẽ giúp em sửa … vì nghe đâu chỉ cần bỏ điện thoại vào tủ lạnh đến khi hơi nước bốc đi hết là được … nhưng dù sao điều đó cũng không thể phá vỡ được buổi chiều tuyệt với của hai chúng tôi … dù trời đã gần tối … và quần áo ướt sũng làm chúng tôi thấm lạnh … nhưng chúng tôi không thể rời mắt khỏi nhau dù chỉ 1 khoảnh khắc … không có những nụ hôn … không sự đụng chạm thể xác cuồng nhiệt … chỉ cùng đào hố chôn nhau trên cát … rồi nắm đó … ngắm mặt trời khuất dần sau những ngọn hải đăng trên những hòn đảo hoang vắng … chiều mùa hè với cái hương vị mằn mặn của những tinh thể muối biển đọng trên môi … sẽ không bao giờ phai trong kí ức của tôi và Đào …
…