Tuổi Học Sinh Mới Lớn Và Tình Dục - Phần 56
Phần 56
Có vật gì đó cứ đè lên ngực khiến tôi khó thở vô cùng … trời ! con quỷ mèo đang vắt chân nó lên người tôi … gạt nó sang một bên … điệu nhạc quen thuộc của cái loa phát thanh mở đầu một ngày mới của tôi … đã 6 giờ … và đúng giờ này ngày mai … tôi sẽ cùng hàng triệu con người khác … làm tất cả những gì mình có thể để lách qua khe cửa hẹp của giảng đường đại học … một cuộc chiến không khoan nhượng chỉ còn cách tôi 24h đồng hồ … tuy mắt nhắm lại cố vùi đầu vào giấc ngủ … nhưng tai tôi không thể không dừng nghe những thông tin đang được phát trên loa về kì thi đại học … quả thật lần đầu tiên tôi thấy được công dụng của nó … nhưng giấc ngủ chập chờn kéo tới … quả là ..không gì phê bằng ngủ nướng …
…
– T … trời … thì ra ngủ bên đây à … tưởng anh đi đâu mất …
Tiếng mẹ văng vẳng bên tai …
Con mèo loay hoay ngồi dậy … trước khi mò ra khỏi giường … nó không quên dậm tôi một cái chào buổi sáng … nó nhìn tôi mỉa mai..
– Không ai bắt ông quý tử của má đi đâu mà lo …
– Cái con … nói gì hay quá nhen …
Mẹ lại giường … vuốt lên mình mẩy tôi … chắc mẹ hoảng lắm khi thấy “tục tưng ” không có trong chuồng … tôi cạ người vào mình mẹ … khoan khoái làm sao … giá mà cứ thế này mãi …
Từ trong nhà vệ sinh… tiếng con mèo oang oang …
– Má bất công nhen … cưng anh hai không hà …
Vừa xoa lưng cho tôi mẹ vừa thanh minh …
– Hihi … con nhỏ này … anh cô đang thi cử căng thẳng mà cứ phân bì …
Bước ra từ phòng tắm … nó nói..
– Ảnh dụ má đó … chứ căng thẳng gì … có 2 cô phuc vụ mà căng thẳng …
Tôi ngẩng lên trừng nó … chắc nó muốn sáng nay tôi xử đẹp nó đây mà …
– Cô nào… nói bậy không hà …
Nó ngồi đè lên chân tôi đập vào đùi tôi bôm bốp ..
– Cô nào … con cũng không biết..hehe ..nhưng mà có 2 cô lận … đi đêm có ngày gặp ma nhen … hehe
Tôi hất nó ra khỏi chân …
– Thôi … xuống ăn sáng đi … để anh ngủ …
Má đứng dậy và đi ra … má vừa ra khỏi cửa … nhanh như cắt … tôi phủ mền lên con quỷ nhỏ … và phang nó đùi đụi … cho mày chết cái tội bóng gió … chết nè em … mày hả bưởi …
…
Bị đập mấy cái ê ẩm … đang trên đường mò về phòng … thì
– Anh hai … điện thoại nè … em nghe nhen …
Nó cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông của tôi và chạy thằng về phòng … tôi vội vã dí theo … đè nó xuống giường tôi giật điện thoại lại … thì ra là cô …
– A lo … em nghe đây cô …
Con mèo vễnh tai lên nghe ngóng … tôi đẩy mặt lì nó ra…
– T hả … dậy chưa T ?
– Trời … cô làm em mèo lười không bằng … !
– Hihi … thấy khỏe không ..?
– Khỏe như gấu luôn … giờ cô mà ở đây em vồ liền …
Tôi chọc cô … con mèo le lưỡi chọc quê tôi … con lì lợm … tôi đạp nó một cái vì thái độ láo lếu …
– Hihi … dám không … vậy ăn sáng chưa …
– Chưa luôn …
– Vậy… đi ăn sáng với cô không …
– Thôi cô à… mình nên tiết kiệm … em còn nhỏ chưa làm ra tiền… nên chưa chăm lo cho cô được … tiết kiệm đi cô … ra mua hai gói mì… chờ em qua nhen … hihi
– Chu cha … nay giỏi dzữ ta … hihi … thôi qua đi … tui dẫn đi ăn … chịu không… không bắt ông trả đâu mà lo …
– Dà … chờ em xíu nhen …
Đang vui thì quay sang … thấy cái mặt mờ ám của con em … tôi lại … sờ sợ … chắc nó đang có âm mưu hãm hại ta đây … phải tra tấn nó mới được …
– Mày … nhìn gì anh thế …
– Nhìn gì đâu … em sợ cho anh thôi …
– Sợ gì … cô coi chừng tôi đấy … chuyện người lớn cô con nít biết gì …
– Xí … thôi … không thèm … vậy anh với cô đi chơi vui vẻ nghen … em ở nhà tiếp chị Linh dùm cho …
Sặc, quên béng đi mất là hôm nay vẫn còn phải học … mà thôi … mai thi rồi mà học gì nữa, để một ngày thư giãn cho tinh thần nó sảng khoái …
– Cô đừng có mơ … tui nói Linh nay nghỉ rồi … hehe… thôi cô em ở nhà, anh đi đây … chút anh về trị cô sau …
Vòng vèo mãi mà chưa được ăn … bụng tôi réo lên sùng sục … từ lúc cô chở tôi đi đến giờ … dù được ngồi sau ôm cô thoải mái nhưng bụng thì đói meo … chả khoái tí nào …
Đã ra đến ngoại thành … không hiểu cô định cho tôi ăn cao lương mỹ vị gì mà ra tận ngoài này …
Tôi ngả ngữa ra khi cô dừng lại trước một ngôi chùa …
– Ủa … dzô đây hả cô … ?
– Ừhm… mình vào đây khấn cầu may nhen .
…
Khung cảnh trống vắng của ngôi chùa làm tôi hơi sợ … tôi là kẻ mang tội lỗi trong mình và đang cố tình che dấu tội lỗi đó … không biết có thánh thần nào chấp nhận lời cầu khấn của tôi không …
Bỏ tiền vào hòm công đức … cô đốt nhang rồi đưa tôi … cả hai quỳ xuống … vái lấy vái để … thực sự tôi không tin tưởng vào duy tâm lắm … nhưng mà dù sao cảm giác cũng an tâm hơn phần nào … coi như đây là một lần xưng tội với bề trên.
…
Trong sân chùa … không gian trầm mặc … đâu đó trong những táng lá cao vút … có tiếng ve sầu kêu não nề … từng ngọn gió thổi vi vu … làm tôi cảm thấy … buồn ngủ … tựa vào vai cô … cảm nhận hương tóc thơm ngọt ngào … giá mà cuộc đời tôi có nhiều hơn những phút giây thanh thản như lúc này … nhưng cuộc đời ai nói trước được điều gì … đêm ấy … tôi và em … đơn độc giữa bầy sói …
…
Từ sáng đến giờ … gọi mãi cho em mà vẫn không được … không biết em có sang nhà tôi không … không biết con mèo kia lại bép xép gì không ?
Vừa ăn xong … tôi đã vội vã xin cô ra về … tự dưng trong ruột tôi nóng ran … không biết có điều gì không lành đã xảy đến …
Con mèo vừa ra mở cổng … tôi hỏi ngay
– Sao mèo… sáng giờ chị Linh có tới không ?
– Ủa… sao anh kêu nhắn chị không tới rồi . ?
– Gọi mãi mà không được …
– Vào đi … gọi lại thử …
– Ừhm …
Vừa nằm xuống nệm … tôi bật máy lên … chuông đổ và có người nhấc máy
– Alo, T phải không ?
– Ơ … dạ … T …
– Tìm Linh hả …
– Dạ … ủa Linh đâu vậy chị …
– Con Linh nó bị đau trong ruột hay dạ dày gì đó … sáng nay ông anh đưa đi viện rồi …
– Trời ! Đau có nặng không hả chị … có sao không chị … !
– Cũng không biết nữa … có gì chút T qua coi thử sao nhen … chắc cũng gần về rồi … được không … ?
– Dạ … em qua liền … có gì chị gọi dùm em một tiếng nhen …
Đứng trước nhà Linh … tôi gục xuống thở hổn hển … trời đã nắng nóng như đổ lửa … mà xe lại hết xăng giữa chừng … tuyệt cú mèo …
– T hả …
Cô gái vũ trường phổng phao hôm nào ra đón tôi … nhìn cũng khá mát mắt … nhưng đi thẳng vào vấn đề … tôi muốn biết ngay tình hình của Linh
– Sao chị … Linh về chưa … ?
– Mới gọi điện … gần về rôi … vào đi … trời … làm gì mà mồ hôi mồ kê ướt sũng vậy …
– Lúc nãy đi vội quá … quên để ý … nữa đường hết xăng …
– Ặc, rồi dắt bộ tới đây luôn à …
– Dà … kiếm hoài không có trạm xăng nào …
– Thôi vào đi… tui rót nước cho uống … .. .
Bật cái quạt mạnh hết cỡ … tôi bứt nút ra … cả thể xác và linh hồn như được hồi sinh … mát … nghe tiếng bước chân của cô gái từ dưới đi lên..tôi vội vã cài nút áo lại …
– Hihi … cởi ra luôn đi … có gì mà phải ngại … người quen hết mà …
Sặc … không biết là thật hay giỡn đây … cho bà làm thịt tui hả …
Tôi cười xuề xòa nhận chai nước trong tay ma nữ … mở nắp ra … hơi nước mát lạnh … phê quá … làm một ngụp … buốt tận óc …
Nhìn đồng hồ, đã 12h, không biết có sao không mà đi mãi không thấy về, bà cô kia đang xào nấu gì dưới bếp mà thơm phưng phức … thèm thật … lúc nãy chỉ mới cùng cô thiên thần phang một ổ bánh mì opla, giờ lại thấy đói meo …
Vật vờ ngồi chờ trên cái ghế … vừa mệt vừa đói … tôi gục xuống ngủ lúc nào không hay …
– T … T … dậy ..ăn cơm … T … dậy …
Giọng ai nghe quen quen … đúng là em … tôi hốt hoảng bật dậy … trời … chắc tôi chỉ có nước đâm đầu xuống đất mới hết ê mặt … đã sang nhà người ta thăm bệnh mà còn ngủ gật … chắc về nhà thấy tôi nằm la liệt … ông anh Linh khinh khi tôi mất …
– Trời… L … đau sao vậy … sao không nói cho T biết … có sao không …
Nhìn nét mặt mệt mỏi của em … chắc căn bệnh quái ác làm em đau nhiều lắm …
– Không sao … chỉ đau chút thôi …
– Không sao nữa mới ghê … tối qua ôm bụng quằn quại mà không sao …
Từ dưới nhà … ông anh giang hồ bước lên … tay cầm khăn tắm vò cái đầu ướt mẹp nước …
– Dạ … em chào anh …
– Trưa nắng mà thằng em qua đây chi cho mệt vậy … hết xăng rồi dắt bộ hả …
– Dạ … em qua coi Linh … có sao không …
Em nhìn tôi cười …
– Hihi … yếu dữ … mới dắt chút mà qua đây nằm gục luôn hé …
Tôi ngượng ngùng lái sang chuyện khác …
– Mà … Linh đi khám bệnh … bác sỹ nói bệnh gì … nặng không …
– Không sao … đau dạ dày …
– Trời … bị lâu chưa hay mới đây thôi …
– Mới …
Nếu như tôi đoán không nhầm … những áp lực căng thẳng của kì thi làm búp bê của tôi lo lắng và sợ hãi … tôi nghiệp em tôi …
– Thôi hai đứa xuống ăn cơm đi … Linh … uống thuốc rồi mới ăn nghen …
Em nắm tay tôi kéo dậy … nhìn cái dáng yếu ớt của em..chắc em còn đau lắm …
Giúp bà cô dọn dẹp rửa chén xong … tôi tranh thủ lên phòng Linh thăm em một chút trước khi ra về …
– Linh … T vào được không …
Mở cửa ra ..em nhìn tôi cười …
– Chu … sao nay e thẹn vậy … dzô …
Ngồi xuống bên em … tôi nằm lấy bàn tay xinh xắn yếu ớt …
– Linh không sao thật chứ … làm T sợ quá …
– Ừhm … không sao hết …
– Thật không … sao thấy Linh mệt mỏi quá vậy … ngày mai là lên địa điểm tập trung làm thủ tục rồi … đi được không …
– Được mà … – em cười
– Cảm ơn T nha … trưa nắng mà qua đây …
– Mệt quá … ơn gì … làm xa lạ lắm không bằng … đưa coi … chu cha … thương quá nè …
Vén tóc em lên … tôi hôn lên đôi mắt huyền dịu … đã lâu rồi tôi mới được chạm vào cô thể em … tôi sung sướng đến phát khóc … chính vì sự xa cách ấy … mà tôi lại càng khao khát em hơn … nhưng nhìn em yếu ớt tựa vào lòng tôi … tôi lại thấy mình thật nhẩn tâm và khốn nạn … chỉ vì hờn ghen mù quáng… tôi đã cướp đi sự trong trắng của em trong vũ lực … để rồi sau đó … làm em khóc thêm không biết bao nhiêu lần nữa … làm sao tôi trả hết nợ cho em đây …
– T… xin lỗi …
Em ngẩng lên … ngạc nhiên vì giọt nước mắt lăn trên má tôi …
– Sao lại … xin lỗi … có phải T làm Linh đau đâu …
– Không … T biết … vì T mà Linh đã phải khóc nhiều … giờ T hối hận lắm … nhìn thấy Linh như vầy … nhớ lại trước kia … T khốn nạn lắm phải không …
Gạt nước mát trên má tôi … em cười..
– Thôi … mọi chuyện qua rồi … nhắc lại làm gì … giờ … T đền cho Linh lại là được mà …
– Ừhm … T không biết có đền lại hết cho Linh được không … nhưng mà T thề không để Linh phải buồn vì T thêm nữa … T thề đấy … T mà sai lời … T làm con …
– Thôi … ! Cứ nói bậy không hà … Linh tin ..được chưa …
Kéo tôi vào lòng … em hôn lên trán tôi … cố xoa dịu những mặc cảm mà tôi đang mang … sự vị tha của em … làm tôi thêm nhói đau … mỗi khi nghĩ đến ngày mai … khi đứng giữa ngã ba đường … bắt buộc phải chọn một …
…
Về đến nhà … tôi cũng lăn ra ngủ vì mệt … cuộc đời người ta … chạy theo những ước mơ … những khát khao… đam mê … nhưng đến khi đạt được ..nhìn lại đằng sau ..họ mới nhận ra … đây thực sự không phải là điều mình muốn … điều an ủi duy nhất mà tôi có thể tự nhắc với mình … tôi đã sống hết mình … đã dành cho những người tôi yêu tấm lòng của mình … đã dám đứng lên dành lấy những điều mình muốn … nhưng đến khi có được … tôi lại không biết mình đã làm đúng hay là sai … để rồi những đêm thao thức trằn trọc lại đến … với câu hỏi mãi không thể tìm được câu trả lời : ngày mai rồi sẽ ra sao …