Từng Dòng Nhật Ký - Phần 2
* Nhật Ký Ngày…
Anh có biết cuộc đời hạnh phúc nhất của em là khi nào không hả chồng? Em không biết định nghĩa hai từ hạnh phúc là gì và em cũng không rõ nó có cao sang hay đòi hỏi quá không anh ạ. Nhưng em thấy vui và hạnh phúc nhất có lẽ là khoảng thời gian năm rưỡi chúng mình yêu nhau và sau đó là khoảng một năm tính từ ngày cưới. Lúc yêu nhau anh thể hiện là một người quan tâm và luôn yêu hết mình.
Em vẫn còn nhớ anh đã nói với em rằng tính anh khô khan không thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài và cả cuộc đời anh chưa từng tặng một bông hoa cho bất kỳ ai. Vậy mà khi yêu em, anh đã vì tình yêu mà cố gắng thay đổi. Làm sao mà em quên được cái ngày 14/2, một chàng trai bảnh bao quần âu áo sơ mi, trên tay là bó hoa hồng rón rén đi vào ký túc xá để tặng người yêu.
Ngày hôm đó cả đám sinh viên trên tầng đều đứng ra ngoài, họ thích thú đứng nhìn và cười khi thấy anh xấu hổ tay cầm bó hoa cứ khép nép bám tường để đi. Em biết chứ! Một người chưa từng tặng hoa cho ai thì làm sao có sự can đảm khi lần đầu làm việc ấy. Anh ngại không dám đi vào trong phòng như mọi khi bởi anh ngượng ngùng với lũ bạn khỉ gió cùng phòng với em phải không? Anh chỉ dám ló mặt vào và gọi em ra ngoài nhưng em lại cố tình trêu anh nên em cứ ngồi lì trên giường để bắt anh phải vào.
Bọn bạn em thỉnh thoảng vẫn nhớ và vẫn nhắc cái ngày hôm đó đấy anh ạ. Chúng thấy một thanh niên hà nội trông thật là nhát nhưng mà cũng thật đáng yêu làm sao. Anh vào, anh đứng giữa phòng tay cầm bó hoa nhưng không nói được gì. Cả phòng nhìn anh và mọi người cố nhịn cười… Em cũng vậy. Em đứng mà chưa cầm hoa anh tặng bởi em đợi một câu nói từ anh. Anh chìa bó hoa trước mặt em và không thấy em nhận thì anh bắt đầu mới mở miệng. Hì hì, nghĩ lại câu nói đó mà em chưa thấy ai đi tán gái lại đặc biệt như anh. Anh có nhớ anh nói câu gì không? Anh bảo: ” Cầm điiiii! Mỏi hết cả tay rồi đây này! ” Cứ tưởng là ba từ ” Anh yêu em ” cơ, hóa ra lại không phải. Thế mà em lại nhận, em thật là ngốc làm sao. Nhưng mà em không giận
Anh chỉ vì câu nói bởi em hiểu tính anh: hơi thô nhưng trong lòng không phải vậy, rất tình cảm đúng không anh? Việc em vinh dự được là người con gái đầu tiên anh tặng hoa cũng là hạnh phúc lắm rồi. Bó hoa đó về sau em giữ hơn một năm liền anh nhỉ? Lúc vứt đi mà em cứ tiếc bởi anh đã gửi gắm bao tình cảm trong đó. Nhớ lại những kỷ niệm mà em ước gì được trở lại như ngày xưa, một tình yêu đích thực đúng nghĩa tình yêu, một tình yêu không bị tình dục hay tiền bạc tri phối nên nó thật đẹp và lãng mạn làm sao…
Nhắc đến tình dục thì anh có công nhận rằng thời gian hai vợ chồng mình mặn nồng chính là lúc mới cưới không? Cái ngày đó sao mà đam mê và háo hức đến lạ anh nhỉ? Em nhớ lắm, làm sao mà em quên được những ngày tháng hạnh phúc đó. Em với anh cứ có cơ hội là lao vào nhau điên cuồng. Cả hai chẳng ai thấy chán, chẳng ai kêu mệt bao giờ. Anh đã từng nói, bờ môi em anh hôn không bao giờ biết chán, cơ thể em anh ngắm không mỏi mắt bao giờ.
Lúc đấy anh yêu em nên yêu hết cả những khuyết điểm trên cơ thể của em và điều đó làm em thấy tự tin làm sao. Cả hai từ những kẻ không chuyên, bỗng chốc chỉ sau vài tháng mà cả anh và em đều chuyên nghiệp đến không ngờ. Lấy nhau về em mới phát hiện ra rằng chồng mình sao mà dâm đến thế. Rồi anh dậy em, anh hướng dẫn em vào những trò chơi tình dục, để rồi em cũng dần trở thành một người đàn bà luôn khát khao chuyện ấy.
Lúc em mang bầu, thậm chí bụng to vượt mặt mà anh vẫn khen em đẹp, vẫn luôn miệng bên tai em kêu là em thật sự quyến rũ. Anh có biết những câu nói đó khiến em hạnh phúc và sung sướng như thế nào không? Người đàn bà khi chửa nên vóc dáng không còn nuột nà như xưa, nhưng nếu người chồng vẫn thèm muốn, vẫn thấy vợ mình đẹp thì thực sự họ sung sướng lắm anh ạ, sướng hơn cả khi đút con chim vào ấy chứ. Người phụ nữ yêu bằng tai mà anh!
Nhưng đó là tất cả những gì mà chúng ta đã có, những kỷ niệm đẹp bên nhau. Cám ơn anh, cám ơn anh đã đem đến cho em những ngày tháng hạnh phúc đó, những ngày tháng mà em được sống trong cả tình yêu lẫn tình dục.
Chuyện gì đã xảy ra với anh và em? Điều này chắc anh là người hiểu rõ nhất phải không? Khi cu Dế ra đời, anh đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi một cách chóng mặt. Đến bây giờ em vẫn không hiểu tại sao anh lại như vậy? Có phải là do em không đáp ứng được tình dục cho anh? Anh cũng biết một điều người phụ nữ sau khi sinh phải kiêng tối thiểu 2 đến 3 tháng không?
Bác sĩ cũng dặn em phải kiêng chuyện đó ba tháng cơ mà, sao anh không hiểu và thông cảm cho em vậy? Người ta khi bầu bí thường cũng đã phải kiêng rồi, nhưng vì chiều anh, sợ anh thiếu thốn nên em vẫn đáp ứng đầy đủ. Có ai như vợ chồng mình không khi mà vợ chửa nhưng vẫn đều đặn một tuần bẩy ngày thì cả bẩy đêm hùng hục rên rỉ. Hôm nào sức khỏe em yếu quá thì em vẫn tận tình sóc cho anh ra. Như vậy chẳng phải em là người vợ cố gắng chiều chồng rồi sao. Đến tháng thứ tám, bụng to quá rồi thì anh cũng biết thương em đôi chút khi bẩy đêm giảm xuống còn con số năm. Hì hì, công nhận chồng em nhu cầu cao thiệt đó.
Ba tháng đầu sau khi sinh cu Dế, em hiểu là anh đang ăn quen nên không quen nhịn. Nhưng em không nghĩ rằng điều đó lại tồi tệ đối với anh như vậy. Thiếu sex, anh bỗng dưng cáu bẳn vô cớ với em. Đi làm về, không như ngày trước là hai vợ chồng quây quần bên nhau, anh chỉ bế con một lúc rồi kêu mệt đi ngủ trước. Bữa cơm tối cũng dần dần thiếu đi một người.
Nhiều hôm mất công nấu, anh có biết rằng em và con ngồi đợi anh về nhưng anh kêu đang nhậu và em đã nhịn không ăn nổi. Hai mẹ con chỉ biết nằm ôm nhau, nước mắt em đã tuôn rơi. Em không nói gì với anh, không trách anh bởi vì trong người em mang một tội lỗi lớn và em nghĩ rằng em đáng bị anh trừng phạt như vậy.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, em và con chỉ biết ngồi trong bốn bức tường trông ngóng anh đi làm về. Ban đầu em cứ nghĩ đơn giản chắc là do anh thiếu sex nên mới như vậy và em chờ đợi cái thời gian kiêng kị qua đi để em có thể phục vụ tốt nhiệm vụ của một người vợ dành cho chồng. Nhưng anh vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi. Nguyên nhân tại sao lại như vậy? Rồi em và bố mẹ anh tìm hiểu thì tất cả đều vỡ nhẽ khi anh nợ nần trong các trò chơi lô đề rất lớn. Bố anh buồn lắm, ông chỉ biết im lặng ngày ngày vác cái thân già đi hàn xì kiếm thêm mấy đồng để mua sữa và bỉm cho cháu nội. Bố anh là một người cha, một người ông thật tuyệt vời và em cảm thấy may mắn khi được gọi ông bằng “bố”. Ngày em đẻ, người nấu các chất bổ cho bà bầu chính là ông. Người chăm lo cho cu Dế từng li từng tí cũng vẫn là ông. Nếu không có ông bên cạnh chạy đi chạy lại giúp thì mình em sao chịu nổi. Em nghĩ rằng anh biết chuyện đó. Hay anh thấy có bố giúp rồi nên anh an tâm chơi bời bên ngoài? Mẹ anh với em không hợp nhau một chút nào. Cũng giống như chị gái anh, mẹ anh coi khinh em ra mặt khi luôn dè bỉu em chỉ là một con nhà quê nghèo hèn. Vâng em chấp nhận chuyện đó bởi đúng em là như vậy. Nhưng có điều em không chịu được khi bà bênh con trai chằm chằm. Anh cờ bạc như vậy mà bà vẫn bênh, vẫn nói tốt về anh các kiểu, thậm chí bà còn lén rút tiền tiết kiệm để trả nợ cho anh. Tuy nhiên anh biết không, có một điều an ủi cho em là bà cũng quý cu Dế lắm. Giống như ông, bà coi cu Dế như cục vàng của bà. Có lần bà còn nói rằng tất cả tài sản của bà, kể cả là ngôi nhà bà sẽ không cho ai hết, bà chỉ cho thằng cu Dế của bà thôi. Cu Dế được ông bà yêu mến như vậy cũng khiến em bớt đau buồn, bớt tủi thân để cố gắng sống tiếp trên cõi đời này.
Ngã rẽ cuộc đời bắt đầu đến với cuộc sống vợ chồng mình khi anh bị công ty cho nghỉ việc chỉ vì anh sa đà cờ bạc quá chớn. Nghỉ làm triền miên, đi làm trong bộ dạng luộm thuộm đó chính là lý do công ty không thể chịu đựng thêm được nữa. Thất nghiệp, hết tiền thì anh mới chịu khó ở nhà với hai mẹ con. Lúc này em cũng thấy anh tu tỉnh, có chút hối hận và thương hai mẹ con đôi chút.
Những lúc chạy sang nhà bố mẹ xin tiền thì anh mới thấm thía từng đồng mà anh đã ném vào lô đề. Ngày trước em xinh đẹp nên được anh yêu hết lòng. Giờ đẻ xong, em cũng chẳng hiểu sao cơ thể em lại phì ra một cách đáng sợ. Thấy anh chê em béo quá thì em cố dành thời gian tập thể dục tại nhà hàng ngày nhưng vẫn chẳng giảm cân được tẹo nào, có khi còn tăng lên.
Việc chỉ ngồi nhà bế con khiến trọng lượng cơ thể em tăng một cách chóng mặt. Ngày trước đang mới có 45 đến 48 cân, giờ lúc nào em cũng ở cái ngưỡng 58 đến 60 cân. Đó có lẽ cũng là một phần lý do khiến anh không còn mặn mà với cơ thể của em nữa. Những lúc anh ôm em, chưa kịp sung sướng được vài giây thì thấy khuôn mặt anh nhăn nhó vì ôm phải cái bụng đầy mỡ, em cũng buồn lắm anh có biết không? Là phụ nữ, có ai muốn mình béo như vậy đâu?
Thất nghiệp một thời gian ngắn thì anh cũng có một công việc mới để đi làm. Lần này cũng lại trông chờ vào cái thân già của bố mẹ anh giúp cho. Anh chẳng tự mình năng động tìm việc cho bản thân, anh để cho ông bà chạy khắp nơi nhờ người quen giúp cho. Và cuối cùng, cũng nhờ bố quen biết rộng và cũng mất thêm một khoản mấy chục triệu của bố mẹ đút lót cho người ta mà anh được nhận vào làm một chân… Lái xe cho giám đốc xây dựng.
Việc bố mẹ anh thương con trai rút tiền trả nợ và chạy chọt xin việc cho anh chẳng liên quan gì đến em vậy mà chị gái anh lại hằn học với em một cách khó chịu. Em biết chị ta đi nói xấu em với bạn bè nào là cả hai vợ chồng lười chẩy thây chẳng chịu đi làm mà ăn bám ông bà già, nào là em nịnh hót rót mật vào tai để bố mẹ rút tiền tiết kiệm chạy việc cho anh. Em có làm nên tội gì đâu mà chị ấy nói như vậy cơ chứ? Con chưa được một tuổi thì em phải ở nhà trông là điều đương nhiên mà. Còn việc bố mẹ giúp anh là bố mẹ tự nguyện đấy chứ, em nào đâu có dám nói này nói nọ.
Cái ngày anh bắt đầu đi làm cả nhà ai cũng mừng, ai cũng mong anh tu tỉnh cố gắng từ bỏ cờ bạc. Bố anh ít nói nhưng nhìn bố em thấy ông vẫn hy vọng vào anh nhiều lắm. Còn mẹ anh thì đi khoe khắp xóm nơi bà ở, nào là anh làm cho một công ty to, nào là anh làm trợ lý cho giám đốc, nào là lương anh cao lắm.. V.. V… Hì hì, không biết sau này cu dế lớn lên em có bênh con trai mình như vậy không nhỉ?
Nhưng có điều, em cũng làm mẹ nên em hiểu tình thương của một người mẹ dành cho con trai nó đặc biệt và lớn lao biết nhường nào. Đôi khi em nghĩ, người giỏi nhất và cũng đáng thương nhất chính là mẹ anh. Có thể đó chính là lí do vì sao bố không bao giờ nói mẹ một câu cho dù bà hay bênh con một cách thái quá.
Cả nhà hy vọng, cứ tưởng anh đi làm thì kinh tế cũng sẽ khá hơn. Nhưng việc làm lái xe cho một giám đốc xây dựng thì anh luôn phải đi theo ông ta. Cứ ông ta đi đâu thì anh phải theo đấy. Khi có các công trình ở tỉnh xa thì anh luôn vắng nhà, ít thì vài ngày, lâu thì tận 2 – 3 tuần. Đồng lương làm ra được cũng chẳng thấy anh đưa cho vợ để nuôi con.
Em hiểu, người ta thường nói con trai làm nghề lái xe hay phải xa nhà, do vậy sẽ không tránh được cảnh tự do ăn chơi, đàn đúm. Em và bố buồn lắm. Nhìn ông mưa gió vẫn đến các xưởng cơ khí xin làm thêm mà em thấy xót. Rồi một ngày, em quyết định, em phải đứng lên làm một cái gì đấy cho bản thân, cho con và cho bố mẹ. Em không thể ngồi nhà chờ những đồng tiền anh đem về khi chẳng đủ mua sữa, mua bỉm cho con chứ đừng nói cho cả gia đình. Em không muốn là một người sống phụ thuộc, không muốn làm một kẻ ăn bám. Sống cảnh phụ thuộc trong cả thời gian vừa qua khiến em mệt mỏi lắm rồi. Giờ là lúc em phải đứng lên, sống cho bản thân mình và cho cu Dế nữa anh ạ.
Bố nghe em giãi bầy thì ông hoàn toàn đồng ý và ủng hộ anh ạ. Ông đến đón cu Dế về nhà để cho bà nội nó trông, còn em có thời gian đi ra ngoài xin việc. Với cái bằng trung cấp kế toán, kinh nghiệm không, quen biết không, tiền cũng không, thân hình thì mập ú khiến chẳng nơi đâu nhận em vào làm cả. Em buồn và thất vọng lắm. Thế rồi lại là bố anh, lại lần nữa cái thân già của ông âm thầm đi hỏi han này nọ xem có chỗ nào cần người không để xin cho đứa con dâu.
Trong một lần tình cờ bố nghe thấy bà bạn quen của bố nói chuyện sắp khánh thành một nhà trẻ mấu giáo tư nhân, thế là bố xin ngay cho em vào một chân cô nuôi dậy trẻ với mức lương 4 triệu đồng một tháng. Em hơi lo nhưng em đã quyết, việc gì em cũng sẽ làm miễn là có việc, có tiền… Rồi cuộc sống của em bắt đầu thay đổi khi em đi ra ngoài làm anh ạ.
Em đi làm, bố xin nghỉ làm thêm để ở nhà trông cu Dế, ông muốn tạo điều kiện và giúp cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm ổn định. Bố anh là người như vậy đấy, ông sống tốt và luôn lo lắng cho con cháu. Vậy mà cả anh, và cả em… Chẳng ai đền đáp được cái công sức của ông bỏ ra. Chúng mình còn nợ bố mẹ nhiều quá anh có biết không? Hãy tỉnh lại anh nhé, chúng mình sẽ làm lại từ đầu cho dù cũng đã muộn.