Tự Truyện Về Tình Dục Của Đàn Bà - Phần 31
Lang thang ngoài ban công gần như suốt đêm dài với chiếc điện thoại trên tay, tôi hy vọng một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào đó từ Hùng xuất hiện, nhưng tất cả chỉ là vô vọng, dù có suy nghĩ thoáng đến đâu, dù có tìm ra cho mình một lối đi tốt đẹp đến nhường nào để trấn an tâm trí thì cũng không thể loại sự lo lắng ra khỏi con người được, tôi đã ngủ lúc nào không hay trong sự mệt mỏi, cho đến khi tiếng nước chảy thật khẽ vang lên từ bên trong toilet vọng ra, bàng hoàng khi thấy ông mặt trời đã chiếu rọi qua khung cửa sổ, điều đầu tiên mà tôi làm sau khi tỉnh giấc là chạy vội sang phòng Hùng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc, nhưng tất cả vẫn y nguyên trạng thái cũ, không có gì thay đổi, cả đêm anh đã không về, ngồi bịch xuống chiếc nệm như mông lung vào sâu thẳm, không biết là bao lâu trong những suy nghĩ vẩn vơ, tôi phải đưa mình trở về thực tại bởi sự xuất hiện của chú ngay cửa phòng với câu hỏi:
– Tối qua Hùng không về hả con.
– Dạ…
– Nó đi đâu con có biết không?
– Dạ không chú, có chuyện gì không ạ?
– Ah chú hỏi để biết xem hôm nay nó có đi gặp khách hàng không để chú còn sắp xếp nữa, thôi con làm gì làm đi để chú gọi cho nó xem sao…
– Dạ…
Chú đã khuất dạng, tôi cũng muốn gọi cho anh, không phải chỉ vì chuyện của bản thân mình không mà còn chuyện công việc nữa, không biết anh có vì chuyện này mà bỏ bê công việc vào sáng nay không, nhưng sao thế này chứ, tôi không thể nào bấm gọi được khi sdt đã hiển thị ngay trước mắt, cảm giác gì đó xuất hiện trong tìm thức như ngăn chặn hành đồng này lại, và nó đã thắng, tôi không có can đảm để gọi hay nói đúng hơn là sợ, sợ rằng anh sẽ không nghe máy…
Một buổi sáng trôi qua thật khó nhọc, cả đêm không ngủ kèm theo sự lo lắng đan xen, tôi không tài nào có thể nuốt nổi thứ gì và không tập trung được vào việc gì cho ra hồn, may nhờ có chị Yến luôn bên cạnh và thêm một thông tin nữa khiến tôi thấy an lòng đôi chút là hôm nay Hùng vẫn đi làm không có gì thay đổi.
Một buổi tối đông khách và tất bật cũng làm vơi đi ít nhiều những suy nghĩ trong lòng, hơn 10h tối khi mọi thứ đã trở nên tĩnh lặng, dòng suy nghĩ lại được thế ùa về trong thấp thỏm, ngồi một mình nơi khoảng sân vắng lại đua dòng suy nghĩ miên man, khoảng thời gian khá lâu, tôi thấy bé Liên chạy vội về phía mình với nụ cười trên môi trao chiếc điện thoại đang reo inh ỏi đến tay tôi và trở vào trong không nói gì, có lẽ nó biết tôi đang buồn vì sự việc hôm qua vì nó cũng tham gia trong lúc đó… tôi không hy vọng là của Hùng gọi nữa vì vậy chẳng có cảm giác gì là nóng lòng, chậm rãi nhìn đến và rồi thoáng giật mình vì sđt đang hiện hữu là của Hiền, gấp gáp trả lời tôi lên tiếng nhẹ nhàng:
– Lý nghe đây Hiền, hôm nay có chuyện gì mà Hiền lại gọi Lý nhỉ?
Giọng Hiền quan trọng đáp lời:
– Chị Lý, có chuyện gì xảy ra sao mà em thấy anh Hùng lạ quá chị, hôm qua ảnh có ghé em trong trạng thái say quá trời luôn, sáng nay đi sớm và từ chiều giờ thì lại nhậu bí tỉ nữa rồi, chị qua đây chút đi có được không?
– Lý hiểu rồi, giờ Hiền và anh Hùng đang ở đâu, cho Lý địa chỉ…
Nhanh chân chạy thẳng về phòng thay bộ quần áo sau cuộc điện thoại, tôi lao vội ra ngoài cách gấp gáp chỉ có thể để lại lời nhắn ngắn gọn cùng chị Yến:
– Em phải sang chỗ Hùng, chị coi quán giúp em nha!
Không đợi chị trả lời tôi vun vút và chỉ trong 15′ đã có mắt tại quán nơi Hùng và Hiền định vị.
Chiếc bàn náo nhiệt với vài cô gái và 2 người bạn nam thân thiết nhất của Hùng hiển hiện ngay trước mắt khiến tôi có cảm giác vừa ngao ngán lại vừa xót xa, tiến lại gần họ trong trạng thái mệt mỏi tôi lên tiếng chào mọi người và yên vị chiếc ghế Hiền chuẩn bị sẵn cạnh bên Hùng, không nhìn đến tôi lấy một lần, Hùng cố tỏ ra lơ đễnh và tập trung vào chuyên môn với những cô gái xung quanh, không quan tâm đến thái độ của Hùng tôi vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nặn những nụ cười thật tươi như không có vấn đề gì xảy ra trước mặt tất cả mọi người. Những cái cụng ly thật kêu không bỏ sót bất cứ lời mời nào, tôi cứ như con ma men thật sự giữa bàn nhậu này. Bên cạnh là Hiền với vẻ mặt như khó hiểu trước những gì đang diễn ra, lay nhẹ tay tôi Hiền lên tiếng thật khẽ như sợ mọi người nghe thấy:
– Chị Lý, đừng uống nữa chị, hai người đã xảy ra chuyện gì ư…
– Uhm… Lý không sao đâu, hôm qua Hùng ngủ lại bên Hiền à?
– Dạ… ảnh về tới bên em là say bí tỉ luôn, nói vu vơ gì đó em nghe không hiểu, sáng thì ảnh đi sớm…
– Hùng không làm gì khiến Hiền phải buồn chứ?
– Dạ không có, chị đừng có nghĩ gì nha, hôm qua anh Hùng và em không có chuyện gì đâu.
– Hiền nghĩ đi đâu vậy, Lý chỉ sợ Hùng làm gì khiến Hiền phải buồn thôi, chứ không có ý gì khác hết…
– Hehe, em thì lại sợ chị nghĩ lung tung… Thôi chị đừng uống nữa, nào giờ em có thấy chị uống nhiều vầy đâu…
– Lý không sao thiệt mà, hôm nay Lý muốn xem tửu lượng mình đến đâu, Hiền uống với Lý nha.
– Ánh nhìn như ái ngại Hiền cứ liếc sang Hùng rồi lại trở về tôi nhưng cuối cùng cô nàng cũng gật đầu và nâng ly trong trạng thái hào hứng… Hơi men cứ thế thấm dần vào cơ thể khiến con người ta ít nhiều mất đi tự chủ và lòng nhẫn nại trước đối phương, những cái mơn trớn và những câu nói ỡm ờ của Hùng cùng các cô gái bên cạnh khiến máu trong người cứ ngày một gia tăng, cố gắng kìm nén chúng lại cách tuyệt đối vì ngay giờ phút này tôi có làm bất cứ điều gì thì cũng chỉ khiến cục diện trở nên xấu đi thôi, điều mà giờ đây tôi có thể làm là cố tỏ ra bình tĩnh và dùng hơi men trấn áp lại những dòng cảm xúc dâng cao, dường như là bỏ mặc tất cả những gì liên quan đến anh tôi cứ thế xoay vòng trong chiếc bàn tròn cho đến khi bị nắm lấy cổ tay kéo hẳn ra ngoài bởi Hùng, đây là lần thứ 2 tôi thả mình vào cái hơi men quái quỷ đó và cũng là lần thứ 2 chính anh đã nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi nó như hiện tại, anh hét lên như không còn đủ sức kìm nén sự tức giận:
– Em đến đây làm gì?
– Mắt nhìn anh chăm chăm tôi đáp lời:
– Giờ anh mới chịu nhìn thấy sự có mặt của em sao, anh đến đây để nhậu và tán tỉnh những cô gái kia, còn em đến đây để xem anh làm điều đó…
– Em… em…
– Em thế nào, anh hỏi thì em trả lời, có gì đó khiến anh không hài lòng ư? Sau câu nói đó, anh buông tay và rời khỏi tôi khuất dạng vào trong không nói thêm lời nào, một mình đứng lại nơi không gian trống trãi đó tôi như chết lặng người vì những gì đang diễn ra, có thể nói đây là lần đầu tiên tôi biết cảm giác mệt mỏi trong tình yêu là thế nào, không muốn trở lại đó nữa mà tiến thẳng ra bãi xe, tôi không muốn về nhà trong lúc này chút nào cả, đặt mình xuống bãi cỏ cách đó không xa trong sự mâu thuẫn cứ mỗi lúc một nhiều quấy nhiễu trái tim, thì điện thoại lại reo lên từng hồi, cầm nó trên tay và không nằm ngoài dự đoán là chị Yến đang gọi:
– Em nghe chị…
– Bé có gặp anh Hùng chưa, nhà đóng cửa rồi, bé có cần chị qua đó với bé không?
– Em gặp rồi và giờ em đang ngồi ngoài bãi cỏ một mình, cảm giác trống trải quá chị?
– Bé ngồi đó đi, chị ra liền…
– Dạ…
Ngay thời điểm đó, cảm giác có lỗi với Hùng không còn tồn tại chút nào nữa, thay vào đó là sự trách hờn vì thái độ hành xử của Hùng khi nãy, lòng trống trãi và trái tim như không còn tha thiết muốn giữ lấy thứ gì, tôi hòa mình vào cảnh sắc xung quanh và thả trôi dòng suy nghĩ vào chúng trong mông lung vô tận, chưa đầy 20′ chiếc Taxi đỗ sịch ngay trước mắt và bóng dáng quen thuộc của chị xuất hiện với nỗi lo âu in hằn trên nét mặt… Đặt mình xuống ngay bên cạnh tôi không nói câu nào, cả hai chị em nằm hẳn ra cỏ và chìm trong im lặng như một sự mặc định hiển nhiên… cho đến khi hơi sương thấm dần vào cơ thể hòa quyện cùng men cay khi nãy khiến tôi có cảm giác lành lạnh buộc lòng phải lên tiếng để xua tan đi chúng:
– Em tệ quá phải không chị, mới có chuyện nhỏ xíu thế này mà đã buông tay đầu hàng rồi…
– Bé không tệ, chị không biết nãy giờ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bé đã ra đây một mình có lẽ là đã tìm ra một lối đi cho mình rồi đúng không?
– Dạ phải… giờ em cảm thấy rất thoải mái, cách hành xử của Hùng hôm nay cho em biết giữa em và Hùng có một khoảng cách rất lớn, em cảm thấy Hùng thiếu đi cái gọi là niềm tin vào người phụ nữ của mình… em rất thất vọng về điều này cũng như Hùng đang thất vọng về em vậy…
– Chị nghĩ bé nên suy nghĩ kỹ hơn để tìm ra phương án giải quyết khác thay vì cứ đi theo chiều hướng tiêu cực này…
– Em biết mà chị, ngay thời điểm này thì em mang cảm giác đó nhưng rời khỏi đây em sẽ nghĩ khác ngay thôi, tình yêu này không thể dễ dàng mất đi một cách vô lý như vậy đúng hông chị?
– Uhm… bé nghĩ vậy thì tốt rồi, ngồi một lát nữa, bé về nhà nha, hôm nay chị phải sang bên nội có việc, chiều mai chị sẽ về…
– Dạ…
Sự im lặng lại bủa vây lấy hai chị em cho đến tận khi chào tạm biệt nhau ra về…
Cảm giác chán trườn cứ ráo riết đuổi theo khiến đôi chân thật nặng nhọc để có lê bước về đến phòng, đèn trong phòng đang sáng, lẽ nào có ai đó đang chờ mình ư, nhanh chân hơn tiến hẳn vào trong tôi như sững người khi thấy Hùng ngồi bên trong, cảm giác buồn bực khi nãy vẫn còn đọng lại trái tim rõ nét khiến tôi không muốn nói bất cứ lời nào với người đang ngồi đó, cúi đầu lẳng lặng vào bên trong như không hề thấy sự tồn tại của Hùng nơi đây nhưng chỉ được vài bước chân đã bị Hùng kéo lại và đẩy hẳn xuống chiếc nệm một cách cứng nhắc với câu hỏi làm gia tăng thêm sự tức giận:
– Em lại đi hẹn hò với thằng Hiếu nên giờ mới về chứ gì?
Không trả lời câu hỏi đó, quay sang một bên như kìm nén những giọt nước mắt có nguy cơ trực trào, tôi im lặng cả với những câu hỏi sau đó nữa, có lẽ sự im lặng chính là chất xúc tác khiến Hùng trở nên bức bối và hành động, ngồi bật dậy đóng chặt cửa và tắt hẳn đèn anh ôm tôi vào lòng thật chặt, trải dài những nụ hôn đến tất cả mọi nơi có thể, tôi thấu hiểu những hành động này không thể hiện chút gì của tình yêu Hùng dành cho mình mà đúng nghĩa nhất là những hành động này thể hiện cho sự bất mãn và muốn chiếm hữu. Đau đớn với điều này khôn tả nhưng ngôn từ lúc này như đã bay biến vào tận nơi nào đó xa thẳm khiến tôi không thể thốt nên lời ngoài việc chỉ có thể rơi hoài những giọt nước mắt vô nghĩa, không một phản kháng dù là nhỏ nhất, tôi lặng yên phó mặc tất cả trong tay Hùng như một sự thách thức và khiêu chiến cùng anh trước cục diện này.
Trong bóng tối của những dục vọng dâng cao nơi Hùng, tôi thầm cầu mong có một phép lạ nào đó xuất hiện để đem tình yêu của anh trở lại trong lúc này, để anh biết tôn trọng người phụ nữ trong tay anh, nhưng tất cả chỉ là điều ước, bàn tay thô bạo của Hùng đã rũ bỏ dần những mảnh vải dư thừa trên cơ thể tôi cho đến khi tôi cảm giác cái lạnh từ từ xâm chiếm hoàn toàn từ tình thân cho đến thể xác, mặc cho những giọt nước mắt, mặc cho ánh nhìn chăm chú không rời…
Tất cả những điều đó đều không đủ sức để Hùng dừng lại nữa, và rồi chuyện gì đến cũng nên đến… Anh như con ngựa hoang không thể tự chủ trước con mồi mà mình bắt được, còn con mồi đó, nó cảm giác mọi thứ như vỡ òa, những ký ức ngọt ngào mà ngày nào nó đã nắm giữ và chôn chặt trong lòng như một lẽ sống giờ đây đã hoàn toàn tan biến… Thay vào đó là sự tổn thương vô bờ bến trước cục diện này…
Bàn tay anh đã từ từ trải dài khắp cơ thể và dừng lại ở những vùng nhạy cảm nhất, nhưng tất cả đều không cho ra một cảm xúc hưng phấn nào, mọi sự đau đớn đang dần xuất hiện khiến tôi như muốn nổ tung và bùng phát khỏi anh, nhưng sao thế chứ, tôi vẫn lặng yên, vẫn mặc nhiên mặc dù tôi biết mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nếu không được dừng lại, có lẽ tôi hiểu rằng mình không đủ sức để làm cho chuyện này dừng lại được nữa trước người đàn ông rất đỗi tầm thường hiện thời, lại là phó mặc nhưng lúc này đây không còn là sự thách thức mà là cam chịu, nỗi đau thể xác không là gì cả so với trái tim đang rỉ máu từng cơn trong lồng ngực uất nghẹn, không một âm thanh phát ra từ tôi mặc dù Hùng đã cố gắng hết sức để đạt được điều đó bằng tất cả những gì anh có thể.
(Nếu bạn hỏi tôi có cảm xúc hay ham muốn trong lúc đó không? Tôi sẽ trả lời hoàn toàn chân thật rằng không, nhưng nếu bạn hỏi tôi dâm thủy có tồn tại không, tôi sẽ trả lời bạn là có, đọc đến đây ai nói sẽ nghĩ rằng tôi đang mâu thuẫn nhưng thực tế thì đó không phải là sự mâu thuẫn mà là thực tế vốn tồn tại như vậy, dâm thủy xuất hiện không có nghĩa là người phụ nữ đó cũng đang cùng bạn nhìn về một hướng mà đơn giản là sự kích thích được nằm đúng chỗ tự khắc nó sẽ xuất hiện.)
Khoảng 15p trôi qua, sự kiên nhẫn trong Hùng không còn nữa, anh ngồi bật dậy khỏi tôi như một chiếc lò xo cực kỳ nhạy bén và rời khỏi phòng không quay đầu nhìn lại, tiếng cửa đóng ấm và mọi thứ theo đúng quy luật của nó chìm vào bóng tối, lúc này đây tôi cảm thấy tim mình đau như không thể đau hơn được nữa, một mình trong lúc này cái lạnh đã len lỏi vào sâu trong cõi lòng và như đóng băng tất cả những dòng cảm xúc cùng thân thể trống trãi này lại.
Là như vậy, tất cả đã chấm hết, chỉ với hành động điên cuồng vừa rồi của Hùng đã lấy hết tất cả những yêu thương và tình yêu tôi dành cho anh suốt thời gian qua, tôi không biết bắt đầu từ ngày mai mình sẽ phải đối diện với anh thế nào, không biết mình có đủ bản lĩnh để ở lại đây thêm một giây phút nào nữa không, không biết sẽ phải ăn nói với chú ra sao về tình yêu vừa chớm nở này… rất nhiều cái không biết tồn tại làm nên chất xúc tác cho sự yếu đuối trong một người phụ nữ trỗi dậy, những cơn mưa nước mắt cứ thế tuôn trào trong vô định cho đến khi mọi thứ trở nên nhạt nhòa và tôi chìm sâu vào giấc ngủ trong mệt mỏi quay cuồng…
– Chị Lý… chị Lý…
Có cảm giác ai đó đang kêu và dường như lay nhẹ cơ thể mình, tôi từ từ mở đôi mắt khó nhọc trong cơn buồn ngủ, là cô bé Thoa với nét mặt mang chút nghi ngờ cùng đôi mắt dò xét, nhìn nó tôi lên tiếng hỏi nhẹ:
– Gì vậy bé… Mấy giờ rồi em…
– Dạ 7h30 rồi, chị bị sao vậy, nãy em kêu chị quá trời mà không thấy chị lên tiếng nên em mới vào đây…
– Uhm… chị mệt quá, có chuyện gì không bé…
– Cô kêu em lên hỏi chị có biết anh Hùng đi đâu không? Cô đang có chuyện quan trọng cần gặp anh Hùng mà gọi điện hoài không được…
– Vậy à, thôi em xuống trước đi, chị chuẩn bị xong sẽ xuống liền…
– Dạ…
Lồm cồm ngồi dậy trong sự mệt mỏi khôn cùng, giờ đây tôi mới thấy luống cuống và giật mình vì hiện trạng mình hiện tại, tôi đã ngủ thiếp đi với mọi thứ còn vương vãi khắp nơi trong căn phòng, hèn gì tôi có cảm giác bé Thoa nói chuyện với mình mà cứ như đang dò xét và nhìn lẫn quất xung quanh, cũng may là chiếc chăn được che phủ lên đến cổ vì vậy nó không thấy được thân thể trống trãi của tôi trong lúc này. Chuẩn bị thật nhanh để xuống nhà xem chuyện này đã được lan truyền đến đâu rồi từ cái con bé nhiều chuyện ấy, đặt chân xuống cầu thang mọi thứ vẫn bình thường, bé Thoa đang làm việc của mình và những đứa kia cũng chẳng mảy may có thái độ gì khác lạ, an tâm tiến về phòng cô, tôi hỏi khẽ khi vừa thấy cô thấp thoáng bên trong:
– Cô tìm anh Hùng có chuyện gì vậy cô?
– Uhm… con có biết Hùng đi đâu không Lý, sáng giờ bên nhà phân phối gọi về liên tục kiếm Hùng mà cô không biết làm sao để liên lạc với nó nữa, chú thì lại không có nhà.
– Dạ con cũng không biết anh Hùng đi đâu nữa, cô đợi con xíu để con gọi một vài người bạn Hùng thử xem sao ạ.
– Uhm…
Trở ra bên ngoài với dòng suy nghĩ miên man, vậy là Hùng đã rời khỏi nhà đêm qua trong hơi men vẫn còn chiếm lĩnh và sự bực tức dâng cao trong lòng, điện thoại thì không liên lạc được, bao nhiêu lo lắng đang ồ ạt đổ về khiến lòng nặng trĩu bao nỗi niềm sâu lắng, những tổn thương đêm qua vẫn còn in hằn trong trí nhớ nhưng sự lo lắng hiện tại vượt xa và đẩy lùi nó vào góc nhỏ nào đó, trong tôi ngay thời khắc này chỉ tồn tại mỗi một ý nghĩ đó là biết được anh đang ở đâu và có bình an không?
Tra tay trên bàn phím gọi đến tất cả những sdt có thể nhưng đều vô hiệu, chỉ mỗi một câu trả lời là không, dường như tôi đang rơi vào hoàn cảnh của cô bé Nhi cách đây vài ngày trước, Hùng đang làm gì thế này, chẳng lẽ anh muốn tôi phải khó xử và lo lắng như hiện tại thì mới khiến anh thấy hài lòng về tất cả những gì đã qua ư, ý nghĩ ấy cứ lẩn quẩn và xuất hiện liên tục làm nên một sự mâu thuẫn khôn cùng trong tôi hiện tại, muốn buông tay mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, tôi không có lý do gì để phải lo lắng hay suy nghĩ đến anh làm gì thêm nữa cho mệt, nhưng mặt khác lại không thể làm được cái điều tưởng chừng đơn giản đó.
Đứng ngồi không yên suốt cả ngày dài, cho đến tận 8h tối vẫn chưa thấy bóng dáng Hùng đâu cả, sự hoang mang bao trùm mọi thứ và tôi quyết định chạy thử sang Hiền xem thế nào, có lẽ chỉ có Hiền mới có thể giúp tôi trong lúc này… Nghĩ là làm không phân vân hay do dự, tôi phóng như bay sang chỗ Hiền, đầu óc bâng quơ và suy nghĩ thật nhiều nếu gặp anh tôi sẽ nói những gì, sẽ có cảm giác thế nào và sẽ phải đối mặt ra sao, bao nhiêu câu hỏi xoáy quanh làm cho đoạn đường đã ngắn lại còn ngắn hơn, nơi ở của Hiền đã hiện ra ngay trước mắt, gõ cửa đến vài ba lần mới thấy sự xuất của Hiền với nụ cười thật tươi và cất giọng hỏi khi nhìn thấy tôi:
– Ủa… sao chị lại qua đây giờ này…
– Uhm… Hiền có rảnh không vậy?
– Có chuyện gì hả chị?
– Uhm… sáng giờ Hiền có gặp anh Hùng không?
– Không chị… chị đừng nói với em là sang đây tìm anh Hùng đó…
– Trước khi gặp Hiền, Lý nghĩ là Hùng đang ở đây nhưng giờ thì không còn ý nghĩ đó nữa, Lý có thể phiền Hiền một chút không?
– Chị vào nhà đi đã rồi mình nói chuyện nha.
– Lý không có tâm trạng để ngồi lại thêm nữa, Hiền giúp Lý một vài nơi mà Hùng hay đến có được không?
– Vậy chị chờ em một lát, em vào lấy áo rồi đi cùng chị luôn cho tiện…
– Uhm… vậy thì tốt quá, cảm ơn Hiền…
Hiền đã trở ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tâm trạng bấn loạn khiến tôi không đủ tự tin cầm lái mà giao lại cho Hiền, ngồi phía sau Hiền tôi cảm nhận được Hiền cũng không kém phần lo lắng so với tôi, xe bon bon trên đoạn đường đầy rẫy những phương tiện di chuyển nhưng Hiền vẫn cố vượt ra khỏi những âm thanh ồn ào để hỏi dồn những điều mình đang thắc mắc:
– Có chuyện gì vậy chị, hai người sao vậy, có thể nói cho em biết được không?
– Chuyện dài dòng lắm, để từ từ Lý kể Hiền nghe sau nha…
– Thật sự em rất tò mò, vì anh Hùng đã thay đổi nhiều từ sau khi yêu chị, nhưng sao dạo này lại đang có nguy cơ quay về quá khứ chứ, phải chăng chuyện này rất nghiêm trọng?
– Lý cũng không biết nói sao để Hiền hiểu nữa, có lẽ tình yêu mà Lý dành cho Hùng chưa đủ sức để Hùng tin tưởng Lý nên mới xảy ra cớ sự này…
– Chị càng nói em càng thấy khó hiểu, mà thôi chị đã không muốn nói em sẽ không ép nữa, nhưng thấy anh Hùng như hiện tại em rất đau lòng…
– Lý hiểu cảm giác của Hiền chứ, có lẽ tình yêu mà Hiền danh cho Hùng vẫn không thay đổi đúng không?
– Trước chị em không cần phải che đậy hay dấu diếm làm gì, nói thật lòng là em vẫn còn yêu anh Hùng nhiều lắm, vì vậy khi thấy anh ấy đau khổ em cũng đau khổ… em biết làm vậy là không nên vì giờ đây anh ấy đã thuộc về chị, nhưng em không tài nào có thể làm chủ được cảm giác của mình trước anh ấy…
– Siết nhẹ vòng eo Hiền như thông cảm cho một tình yêu cuồng dại, nó cũng giống như cái tình yêu tôi dành cho Hiếu ngày nào, mặn nồng, khát khao và đầy mãnh liệt dù biết rằng người đàn ông đó có quá nhiều điểm khuyết mà bản thân mình không thể khắc phục được. Dòng suy nghĩ trãi rộng cũng là lúc xe dừng hẳn lại tại một căn nhà khá lớn, xuống xe Hiền nhìn tôi cười nhẹ và nói thật khẳng định:
– Chắc chắn anh Hùng đang ở trong đó, chị em mình vào nha…
– Nhưng mà… đây là nhà của ai vậy Hiền…
– Đây là nhà mà nhóm anh Hùng hay tụ tập mỗi khi có vấn đề gì nan giải. Nãy em có gọi điện hỏi rồi, con bé kia nói là anh Hùng đang ở đây… chị chờ em xíu để em gọi điện kêu nó mở cửa cái…
– Uhm…
Sau cuộc điện thoại của Hiền, chỉ một khoảnh khắc ít ỏi từ bên trong một cô gái đã xuất hiện nhanh chóng với nụ cười đon đả lên tiếng:
– Lâu quá mới thấy mày xuất hiện, ông Hùng đang trong đó, hôm nay ổng có tâm sự gì thê thảm lắm hay sao mà thấy chán đời quá, mày vào với ồng đi…
– Uhm… tao đi cùng người chị nữa…
Nói rồi Hiền quay sang giới thiệu cách lịch thiệp:
– Đây là chị Lý, còn đây là bạn em Quyên…
Gật đầu chào người con gái đó và cũng nhận được cái chào đáp trả, tôi theo chân Hiền vào bên trong, và chợt đứng sững lại vì cảnh tượng trước mắt mình, một bàn nhậu la liệt với đủ mọi thứ chén dĩa vương vãi khắp nơi và kia là Hùng bên cạnh một cô bé với bộ trang phục cũn cỡn ôm nhau thật nồng nhiệt như đôi tình nhân thực thụ, một vài cặp khác cũng đang trong trạng thái đó, nó khiến tôi nhớ đến khung cảnh hôm Karaoke ở Bình Dương khôn cùng, cũng là cảnh tượng như hôm nay và cũng là những con người này, cũng có tôi và Hùng tồn tại nhưng có khác một điều là hôm đó tôi sánh bước bên anh còn hôm nay tôi là người chứng kiến anh ôm người con gái khác.
Phải mất vài phút mới có thể bình tĩnh lại, và cũng mất vài phút mọi người trong không gian đó mới nhận ra sự xuất hiện của tôi và Hiền, đúng lúc này Hùng cũng đã nhìn thấy tôi, buông vội người con gái trong tay mình như một phản xạ tự nhiên nhưng chỉ trong vài giây định vị, tôi thấy Hùng lại tiếp tục hành động như ban đầu không có gì thay đổi, mặc dù qua cái đêm đầy rẫy những tổn thương ấy tôi đã mang trong lòng quyết định sẽ kết thúc mọi thứ với anh không còn gì để lưu luyến nhưng sao trong lúc này tim tôi vẫn thấy đau, vẫn như đang bị ai đó bóp chặt khiến mạch đập trở nên yếu ớt.
Mọi thứ như quay cuồng có thể sụp đổ dưới chân mình, cắn chặt môi kìm nén những giọt nước mắt đang có nguy cơ tuôn trào, tôi bước đến bên anh nhanh chóng trước bao ánh nhìn soi mói và nhẹ nhàng đưa ra đề nghị cùng anh trong dứt khoát:
– Em sẽ ra ngoài chờ anh trong 30, nếu anh cảm thấy mình là thẳng đàn ông thì hãy trực tiếp đối diện với em, còn không anh có thể ngồi đến khi nào anh muốn.
Không đợi Hùng trả lời, tôi tôi quay lưng bước vội ra bên ngoài và tất nhiên là không quên nhắn nhủ cùng Hiền:
– Lý ra ngoài trước nha Hiền…