Tự Truyện Về Tình Dục Của Đàn Bà - Phần 30
Ra đến một khoảng sân trống tôi lên tiếng hỏi anh:
– Tại sao bé Ty gọi, anh lại không nói thật với bé?
– Bé Ty gọi cho em sao, Hiếu muốn được yên tĩnh và anh nghĩ cũng nên dành ra một khoảng không để Hiếu làm điều đó.
– Anh có biết bé Ty và mẹ Hiếu lo lắng đến mức nào không chứ, em thật không hiểu nổi tại sao hai người lại có thể làm như vậy, mấy ngày qua Hiếu ở nhà anh ah?
– Không em, Hiếu mới về nhà anh hôm qua thôi, mấy ngày trước nó ra vũng tàu thì phải.
– Vậy là từ hôm đó đến giờ ngày nào Hiếu cũng say sỉn như vầy hả anh, tại sao Hiếu lại thay đổi đến mức này cơ chứ.
– Uh, từ khi chia tay em cho đến giờ, anh thấy nó thay đổi nhiều lắm, tuy nhìn bên ngoài tưởng rằng nó rất lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng thực tế bên trong nó hình bóng của em không ai có thể thay thế được.
– Anh đừng nói vậy Bình, đó chỉ là ảo giác thôi, không có thật. Tình cảm giữa Hiếu và Nhi có tốt đẹp không anh?
– Anh cũng không biết nữa, từ hôm Hiếu đi cho đến giờ Nhi nó cũng có gọi cho anh mấy lần, nhưng thằng Hiếu nói dứt khoát không cho anh nói gì.
– Thôi vậy em hiểu rồi, mình vào trong đi không thôi mọi người chờ… ah nhỉ, lúc nãy anh Hiếu đi bằng gì qua đây anh, rồi lát anh đưa người yêu về đâu lận…
– Anh thấy bên kia đường có KS, chắc anh ngủ lại đây, mệt quá chạy xe về nguy hiểm…
– Còn hai người kia thì sao anh?
– Hai người đó ở ngay đây thôi nên họ về nhà tiện mà…
– Vậy anh ra ngoài giúp em giải tán bàn nhậu này nha, em cần nói chuyện với Hiếu một chút, rồi đưa Hiếu qua KS luôn, em hy vọng là sáng mai Hiếu sẽ về nhà.
– Uhm… anh biết rồi…
Bình đã khuất dạng ngoài kia, tôi tra chân vào toilet rửa mặt thật tỉnh táo, sau vài phút cũng nhanh chóng trở ra, ngồi vào bàn dưới ánh nhìn dò xét của mọi người, tôi cười giả lả vu vơ một vài câu vô vị, không để tôi phải chờ đợi quá lâu Bình lên tiếng tạm dừng cuộc nhậu lại và thu xếp cho hai cô gái kia về trước, chỉ còn lại mình tôi với Hiếu giữa sự trống trãi của chiếc bàn lớn, ngoài trời những hạt mưa tí tách đang rơi lã chã khiến không khí đã lạnh lại càng lạnh hơn trong lúc này, quay sang Hiếu khi mọi người đã rời khỏi hẳn tôi đảo mắt một lượt nhìn thật kỹ Hiếu, người đàn ông mà tôi từng yêu hơn bất cứ thứ trên trên cõi đời này và cũng là người đàn ông đã khiến trái tim tôi đau khổ nhiều nhất.
Anh vẫn như ngày nào, vẫn với khuôn mặt, nụ cười và giọng nói mềm mỏng đó chỉ khác mỗi một điều là giờ đây nhìn anh rất đáng thương, đáng thương đến mức nếu là bạn, bạn cũng sẽ phải làm như tôi, tôi đã ôm anh vào lòng với với sự đồng cảm của cung bậc cao nhất mà tôi có, những giọt nước mắt cũng được thể trào dâng và lắng đọng nơi khóe mắt khiến tôi có cảm giác nghẹn dần và chìm trong im lặng, đưa dòng suy nghĩ trở về quá khứ như hỏi lại lòng mình xem anh có đáng để tôi phải ngồi đây, trong hoàn cảnh và vào giờ này không? Nhưng những câu trả lời không bao giờ có đáp án vì tình người đang hiện hữu sâu sắc trong tìm thức tôi lúc này, nó cản trở tất cả những suy nghĩ tiêu cực của quá khứ và bắt buộc tôi phải nói gì đó cho tình hình hiện tại.
– Anh đang làm cái trò gì đây hả? Anh có biết bé Ty và mẹ anh đã lo lắng đến thế nào cho anh không? Đẩy anh ra xa tôi nói như trách hờn…
– Con Ty nó gọi cho em sao…
– Đúng, bé gọi cho tất cả mọi người ban của anh, nhưng họ đều nói dối và không còn cách nào khác bé phải gọi cho em. Cả người yêu anh cũng gọi đó?
– Ánh mắt ngạc nhiên anh nhìn tôi như dò hỏi, có lẽ anh không tin đã nghe câu nói vừa rồi, lên tiếng trong gấp gáp anh hỏi dồn: Nhi gọi cho em ah, gọi lúc nào, rồi em có nói gì với Nhi không?
– Anh làm gì mà hốt hoảng vậy, anh sợ em sẽ làm tổn thương người phụ nữ của anh sao, cô ta chi hỏi anh có gọi cho em không thôi, và sự thật là thế nào em nói thế đó, chỉ có vậy.
– Anh chỉ hơi bất ngờ vì cách hành xử đó thôi chứ không hốt hoảng như em nói đâu, còn vấn đề tổn thương, trong từ điển của em làm gì có hai từ đó chứ, anh hiểu em là người phụ nữ thế nào hơn ai hết vì thế em không cần phải khiêu khích anh.
– Không nói chuyện đó nữa, anh muốn em đến đây, giờ em đã ngồi ngay trước mặt anh rồi, anh có gì muốn nói thì nói đi…
– Đây không phải là không gian thích hợp để nói chuyện, mình về bên KS nha… Nhìn anh không nói gì như chờ đợi điều gì đó, anh lên tiếng thật mau để khẳng định điều mình muốn, Em đừng nhìn anh như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, không có ý gì khác cả.
– Anh biết cái nhìn đó thể hiện điều gì không mà vội vàng giải thích vậy, em chưa bao giờ nghi ngờ anh, vì lý do đó mới có cuộc gặp gỡ này, cho nên anh không nên suy nghĩ quá nhiều, giờ mình đi được chưa?
– Uhm…
Hai con người song song bước bên nhau nhưng có lẽ mỗi người đang chạy theo dòng suy nghĩ riêng biệt của mình, bước bên Hiếu tôi chăng có cảm giác gì là lo lắng, đề phòng hay mâu thuẫn trong lúc này, vì vốn dĩ Hiếu là người đàn ông luôn hiểu tôi muốn gì, cần gì và chưa bao giờ khiến tôi phải khó xử, chỉ vài bước chân hai chúng tôi đã lên đến phòng Bình chuẩn bị sẵn, không gian nơi đây không có gì là mới mẻ vì tôi và chị Yến cũng đã ghé lại vài lần, Hiếu vào toilet ngay sau khi về phòng, có lẽ anh đã thấm mệt và không còn chịu đựng nỗi nữa, và đó cũng là nguyên nhân chính vì sao tôi lại nhanh chóng đồng ý cùng anh về đây mà không mảy may phân vân.
Đặt mình xuống chiếc ghế trong phòng và chờ đợi, phải hơn 10 phút mới thấy anh trở ra trong trạng thái tỉnh táo hơn khi nãy rất nhiều, có lẽ anh đã xả ra tất cả những gì có thể, cười cười anh tiến đến gần tôi và ngồi chiếc ghế đối diện:
– Anh xin lỗi vì đã làm phiền em, anh đã rất cố gắng không gọi, không nt cho em mấy ngày qua nhưng đến hôm nay anh không thể…
– Nói cho em biết vì sao lại thế này?
– Về chuyện anh đi sao, hay là chuyện gì khác?
– Tất cả, đáng ra em không có quyền hỏi, nhưng anh đã nhắn tin gọi em đến đây bắt buộc em phải được biết.
– Em vẫn vậy, vẫn dứt khoát và rõ ràng như ngày nào, đây chính là điều anh tìm kiếm ở Nhi mà không bao giờ tìm được, thật ra cũng không có gì đâu em, anh thấy áp lực với mọi thứ và chỉ muốn ra ngoài vài ngày cho thoải mái thôi mà.
– Ra ngoài vài ngày anh có thể nói với mẹ anh, đâu nhất thiết phải trốn tránh như vậy, sự đổ vỡ tình yêu của chúng ta dường như chưa đủ sức để anh suy nghĩ lại cách sống của mình sao, một người đàn ông cần phải có bản lĩnh và biết đối đầu anh ạ, không phải cứ áp lực là chốn chạy như anh hiện tại…
– Em đang trách anh sao Lý…
– Em không trách cứ gì anh cả, em chỉ muốn nói để anh hiểu, đừng vì sự yếu đuối của mình mà làm cho bất kỳ người phụ nữ nào phải đau khổ nữa.
– Em đã làm anh thay đổi quá nhiều vì vậy sẽ không có thêm người phụ nữ nào phải đau khổ nữa đâu em, nhiều lúc ngồi một mình anh thấy rất hận bản thân, tại sao anh lại có thể làm cho người con gái mình yêu thương nhất phải đau khổ đến vậy, nếu là hiện tại có lẽ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra…
– Mọi chuyện đã qua rồi hãy để cho qua đi anh, tất cả đã là quá khứ, thay vì cứ day dứt vì quá khứ anh hãy nhận ra cái sai của nó mà không để mình sai thêm lần nào nữa ở hiện tại và tương lai. Giờ đây mỗi người đã có bên cạnh một lối đi, em thấy mình rất hạnh phúc với hiện tại, còn về anh em không có gì để buồn phiền nữa cả, hãy bỏ qua hết nha anh…
– Anh hiểu rồi Lý, lúc nhắn cho em dường như anh đã hy vọng điều gì đó và anh nghĩ nếu em đã đến thì niềm hy vọng của anh sẽ được đáp ứng, nhưng ngay bây giờ anh thấy mình chỉ muốn làm một người luôn dõi theo em. Cầm lấy tay tôi anh nói trong điềm tĩnh và nhẹ nhàng.
– Cảm ơn anh đã không để em phải suy nghĩ, giờ hãy cho em biết tại sao anh lại áp lực, em nghe bé Ty nói anh với bố anh dạo này hay tranh cãi, về vấn đề gì vậy anh?
– Anh thở dài sau câu hỏi của tôi, có lẽ những mệt mỏi trong lòng không có chỗ để anh tuôn chảy vì vậy đã tạo nên một sắc thái rất mệt mỏi trong anh lúc này: Từ ngày chia tay với em, anh cảm thấy mình đã đánh mất tất cả và cũng chính từ đó những quyết định của bố mang tính áp đặt trên anh không còn giá trị nữa, vì vậy cha con bất hòa hoài, anh cũng cố nhịn nhiều lắm nhưng anh không chịu đựng nổi nữa với chuyện vừa rồi vì vậy đi vài ngày cho thoải mái.
– Là chuyện gì mà khiến anh bất mãn đến vậy?
– Dạo này bên tiệm anh lu bu lắm, làm ăn gặp rắc rối đủ thứ, anh cũng cố gắng khắc phục nhiều nhưng không được, đã vậy lâu lâu bố cứ giải quyết mọi việc theo cảm tính làm mọi việc cứ rối lại càng rối, mẹ thì tỏ ra lo lắng, chạy qua người yêu thì tối ngày bài ca cũ khi nào kết hôn, anh thiệt muốn điên cái đầu. Vì vậy mới không nói ai mà đi như vậy, anh biết thế này là yếu đuối nhưng sức anh chỉ có giới hạn tại đó thôi Lý, anh không thể làm khác hơn được… Những lúc thế này anh chỉ thèm cảm giác ở bên em, được ôm lấy em vì bên em lúc nào anh cũng thấy mọi chuyện trở nên đơn giản…
– Sao anh không nói với Nhi về những chuyện này để cô ấy hiểu, không nói đồng nghĩa với việc làm sao cô ấy có thể thông cảm cho anh.
– Anh có nói, nhưng nói đó rồi cô ấy lại mau quên đó, nhiều lúc anh muốn chia tay cho rồi vì mệt mỏi nhưng những giọt nước mắt kia lại khiến anh trùng lại ý nghĩ đó, một điều nữa là bố mẹ cũng rất thích cô ấy.
– Anh nghe em nói nè, đừng xử sự bốc đồng, muốn làm điều gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ anh, theo lời anh nói em nghĩ cô ấy yêu anh nên mới như vậy, cố gắng vị tha và mở lòng hơn anh sẽ thấy cô ấy đáng trân trọng thôi. Về công việc em nghĩ chỉ cần anh bình tĩnh một chút anh sẽ tìm ra được hướng giải quyết khả thi nhất. Em chỉ có thể nói với anh bấy nhiêu, giờ quá khuya rồi, em về bên đó đây. Anh ngủ ngon nhé!
– Hay em nghỉ lại đây đi mai về, giờ khuya quá rồi em về sẽ rất nguy hiểm…
– Em đã hứa với chị Yến là sẽ về, hơn hết em không muốn Hùng phải buồn, cũng giống như anh đã từng bảo em hãy nên nhắn tin vào ban đêm thôi vì sợ người yêu anh ghen. Giờ thì em hiểu được cảm giác này rồi đó.
– Em đã nói bỏ qua chuyện cũ mà, nhưng anh thấy dường như em vẫn còn nhớ thì phải.
– Em chỉ nói theo cảm nhận hiện thời, không có ý gì khác đâu anh đừng suy nghĩ lung tung, thôi em về nha…
– Anh ôm em một cái có được không?
– Hãy để dành cái ôm này cho Nhi đi anh, cô ấy sẽ đau khổ nếu biết anh đã ôm em đó, vậy nhé, em đi đây… ah quên nữa, em hy vọng ngay mai nhận được cuộc gọi của bé Ty báo anh đã về nhà.
Không đợi Hiếu trả lời, tôi tiến thẳng ra cửa không dám nhìn Hiếu thêm bất cứ lần nào nữa vì sợ rằng tôi sẽ không thể kìm nén cảm xúc đang dâng cao, nếu ôm Hiếu có khi chuyện gì đó sẽ xảy ra không thể lường trước được, Hiếu không đi theo, có lẽ anh cũng đang cố gắng kìm nén lòng mình và hiểu nên dừng lại tại đó.
Đặt chân đến cửa KS, những hạt mưa tí tách vẫn còn đang bao phủ, tìm chiếc điện thoại nằm sâu trong giỏ đã bị bỏ quên từ lúc gặp Hiếu cho đến giờ, tôi như hốt hoảng khi đồng hồ đã điểm gần 1h, và có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó có của chị Yến và cả của Hùng, tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường vì lo lắng và hồi hộp, tôi nhanh tay gọi lại cho chị Yến cách gấp gáp và cũng ngay thời điểm đó tôi đã thấy Hùng… Anh đứng ngay cửa KS từ khi nào… mắt nhìn tôi chăm chăm không chớp… mọi thứ cứ như một giấc mơ sống động đang tồn tại trùng khớp với nhau trong hoàn cảnh này…
Miệng không thể thốt nên lời mặc dù đầu dây bên kia tiếng chị Yến đã vang lên liên tục, tôi biết rõ đầu dây bên kia đang rất lo lắng và hỏi dồn điều gì đó, nhưng tai đã không còn cảm giác để nghe thấy nữa và bộ não như ngừng hoạt động, cúp chiếc điện thoại lại trong vô thức, tôi không có can đảm bước tiếp mà đứng tại chỗ như chờ đợi sự chủ động nào đó từ anh.
Những hạt mưa tí tách ướt nhòa chiếc áo anh đang mặc khiến lòng tôi tái tê đau xót vô hạn, có lẽ anh đã đứng dây từ rất lâu và đã phải chịu đựng rất nhiều cảm giác mâu thuẫn có trong con người mình mới có thể chọn ra biện pháp là sẽ chờ tại đây, 4 ánh mắt cứ nhìn nhau và cùng chìm trong im lặng, sự im lặng của tôi lúc này là cảm giác có lỗi khôn nguôi, cảm giác đau và tự trách vì sao lại để anh phải rơi vào hoàn cảnh hiện tại, còn anh, có lẽ anh đang rất phẫn nộ, sự phẫn nộ vượt qua khỏi những hành động thông thường.
Thở thật sâu dần lấy lại bình tĩnh sau vài phút bấn loạn, tôi cô gắng nâng từng bước chân và cuối cùng cũng có thể đứng ngay trước mặt anh, nhìn sâu vào mắt anh tôi đọc được sự giận dữ đến có thể phát điên lên nếu tôi lên tiếng, nhưng sự im lặng sẽ không giải quyết được vấn đề gì cả, buộc lòng tôi phải lên tiếng mặc cho sự thể sẽ như thế nào:
– Anh… tiếng anh chưa kịp dứt, ban tay Hùng đã ôm chặt lấy đôi bờ vai tôi, lắc mạnh nó mà hét lên trong tức tối: Em không cần phải nói gì cả, tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ em, em có biết không hả? Đau buốt vì thái độ hành xử thô bạo của Hùng nhưng không có cảm giác muốn phản kháng tôi đứng im đó không hành động mà chỉ lên tiếng thật nhẹ nhàng: Anh nghe em nói đi có được, không phải như những gì anh đang nghĩ đâu…
– Dù cho có đúng hay không như những gì tôi đang nghĩ thì đã sao, tôi đã từng nói với em, tôi sẽ không ghen với bất kỳ thằng đàn ông nào bên cạnh em trong quá khứ, ở hiện tại hay tương lai ngoại trừ Hiếu, em đã làm tôi quá thất vọng, tai sao cứ phải là hắn ta mà không phải là ai khác chứ.
Đứng lặng người không thể nói thêm bất cứ lời nào, tôi không biết diễn tả thế nào với cảm giác mình khi đó, nó mang một chút uất nghẹn, một chút bực tức, một chút có lỗi, một chút xót xa… có thể nói là rối ren. Sau câu nói đó cũng là lúc Hùng buông đôi tay thô bạo của mình rời khỏi tôi và quay hẳn ra đón chiếc Taxi vừa chợt đến, mở cửa xe và đẩy tôi vào trong không nói thêm bất cứ lời nào ngoài câu dặn dò nơi đến với anh tài xế, cục diện này đúng là thật tồi tệ, với bản tính ngang tàn và nóng vội công thêm chút hơi men trong con người Hùng hiện tại tôi không thể làm gì khác là phải ngoan ngoãn làm theo như một đứa trẻ, đây là cách giải quyết tốt nhất trong lúc này vì càng cố gắng giải thích hay phân bua sẽ chỉ khiến Hùng càng suy nghĩ về sự việc một cách trầm trọng hơn.
Xe đã lăn bánh, dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể thấy Hùng được nữa chỉ trong tích tắc, sự hoang mang cực độ cho đến thời điểm này mới xuất hiện trong tâm trí, không biết Hùng sẽ làm gì khi một mình ở lại đó, không biết giữa hai người đàn ông họ có xảy ra chuyện gì hay không, không biết… bao nhiêu cái không biết cứ dần trải dài trong tâm trí, cầm điện thoại gọi ngay cho chị Yến để tìm lối thoát trong lúc này…
Hồi chuông chưa hết, tiếng chị đã hối hả vang lên: Em gặp Hùng chưa bé, có chuyện rồi phải không? Không hiểu sao câu hỏi của chị lại khiến dòng cảm xúc dâng cao tạo nên hơi cay của những giọt nước mắt lăn dài trong tôi hiện tại, phải mất vài giây cho sự kìm nén, mím chặt môi để nó không tuôn trào tôi lên tiếng trả lời chị thật rõ ràng mọi chuyện:
– Em đưa Hiếu về KS khi trở ra đã thấy Hùng đứng ngay cửa KS rồi, Hùng không nghe em nói gì cả và giờ thì anh ấy đang một mình tại đó, còn em thì đang trên Taxi về, em muốn quay trở lại nhưng không biết như vậy có phải là biện pháp hay không?
– Em bình tĩnh đi bé, anh Hùng cứng nhắc nhưng không phải người hồ đồ, giờ em cứ về nhà đi, mặc kệ Hùng, cứ để anh Hùng một mình để anh ấy có thời gian suy nghĩ, giờ em quay lại sẽ càng làm mọi chuyện trở nên rắc rối thôi và chưa chắc anh Hùng còn ở đó.
– Nhưng lỡ như anh ấy và Hiếu xảy ra chuyện gì thì sao hả chị?
– Em yên tâm, bản thân em không làm gì sai thì có gì phải sợ chứ, họ gặp nhau càng tốt chứ sao, hy vọng là Hiếu không phải là người không hiểu chuyện là được, em không cần lo nữa bé, giờ em cứ về nhà đi, chị đang chờ em đây.
– Da… em biết là vậy nhưng sao lòng vẫn cứ như lửa đốt, chưa bao giờ em thấy mình lại bấn loạn thế này chị ạ?
– Chị hiểu cảm giác của em mà bé, nhưng em không thể làm khác được ngoài việc phải về nhà thôi, nghe lời chị đưng suy nghĩ nữa…
– Dạ… em hiểu rồi chị…
Cuộc gọi kết thúc, tôi dần lấy lại được bình tĩnh và suy nghĩ mọi chuyện thoáng hơn bình thường, tạm nhắm đôi mắt lại như xua tan đi những gì vừa xảy ra, chỉ hơn 15′ xe đã thắng trước cửa nhà, mệt mỏi rời khỏi xe chưa kịp định vị nơi mình đang đứng đã thấy chị Yến xuất hiện ngay trước mặt với sắc thái lo lắng rõ nét qua giọng nói: Em không sao chứ bé?
– Dạ không, sao chị không ở phòng chờ em mà ra đây cho lạnh…
– Chị sốt ruột quá nên phải ra đây chờ, nói chị nghe coi anh Hùng có làm gì em không?
– Anh Hùng có thể làm gì em chứ, thà là ảnh làm gì đó có lẽ em sẽ thấy dễ chịu hơn hiện tại chị ạ… giờ em thấy rất buồn, em không nghĩ mọi chuyện lại đi đến kết quả như hiện tại, có phải cái suy nghĩ của em quá đơn giản không chị? Ôm chị với những giọt nước mắt lăn dài tôi nói trong thổn thức.
– Siết chặt tôi vào lòng như thấu hiểu trái tim đang loạn nhịp chị tiếp lời: Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mọi chuyện không quá tồi tệ như em nghĩ đâu, nếu đặt chị vào hoàn cảnh như em, chị cũng sẽ hành động như vậy thôi bé à, thôi nào không khóc nữa, mình vào nhà đi không thôi hồi bố thấy sẽ lôi thôi đó…
– Dạ…
Đặt mình xuống chiếc nệm êm ái với trạng thái mệt mỏi không tả, chị cùng thả mình xuống bên cạnh tôi và lúc này đây, tôi mới hỏi đến nguyên nhân mọi chuyện:
– Có chuyện gì vậy chị, sao anh Hùng lại biết em ở đó, mọi người kết thúc lúc mấy giờ… mọi chuyện là thế nào vậy chị nói em nghe đi…
– Chị cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, lúc chị quay vào, chị có nói với anh Hùng là em ra ngoài có chút việc, lát em quay lại và sẽ nói rõ với anh ấy vào ngày mai…
– Ảnh có phản ứng gì không chị?
– Không có bé, chị có hỏi, sao anh không hỏi em, bé Lý nó đi đâu, ảnh trả lời rất bình thường, không cần đâu để lát gặp anh hỏi luôn, rồi quay vào với mọi người như không có chuyện gì xảy ra… chị cảm nhận được sự tin tưởng của anh Hùng gửi trọn vào em… lúc đó chị thấy vui lắm bé, chị không nghĩ có một ngày anh trai chị lại trở thành người đàn ông như vậy, hiểu chuyện, biết thông và bản lĩnh nữa…
– Mọi người nghỉ lúc mấy giờ vậy chị?
– Hình như là gần 12h, chị thấy anh Hùng có điện thoại và thay đổi sắc mặt ngay khi vừa nghe điện thoại xong, linh cảm cho chị biết là có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không kịp hỏi gì anh Hùng đã chạy như bay ra ngoài mà không nói ai tiếng nào hết, bởi vậy chị mới gọi cho em nhưng em không nghe máy, phải chi em nghe điện thoại thì mọi việc có lẽ sẽ không như thế này…
– Cuộc sống này không có phải chi đâu chị, giờ thì em đang nghĩ, có lẽ chuyện này xảy ra cũng tốt, có lẽ đây sẽ là thử thách cuối cùng đối với tình yêu giữa em và anh Hùng chi ạ, tình yêu mà không có lòng tin thì sẽ giống như là tự đào hố chôn nó vào lòng đất sâu thẳm vậy, giờ thì em thấy rất thoải mái với ý nghĩ này, em đã thể hiện lòng tin và sự tha thứ với anh ấy qua cục diện giữa anh ấy và Hiền, giờ đây đã đến lúc anh Hùng thể hiện lại nó rồi… em hy vọng rằng Hùng sẽ cảm nhận được tình yêu em dành cho Hùng mà suy xét chuyện này dưới góc nhìn đúng mức…
– Đây mới đúng là Lý mà chị biết, rất rõ ràng và dứt khoát, giờ thì cứ để mọi chuyện cho Hùng giải quyết đi bé, em đừng suy nghĩ nữa, chị tin là anh Hùng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh mất những gì mà anh ấy đang có chỉ vì hờn ghen với Hiếu…
Tiếng chuông điện thoại reo vang lam cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và chị, nhanh tay với lấy nó thật nhanh xem có phải là Hùng gọi không, tim đánh trống mạnh mẽ vì cảm giác hồi hộp trực trào, nhưng tôi đã thất vọng, vì đó không phải là cuộc gọi từ Hùng mà là từ Nhi, bạn gái của Hiếu…
Ngao ngán với người con gái này, tôi tắt ngang như khẳng định là mình không muốn bị làm phiền vào lúc này, hơi mất lịch sự nhưng tôi không thể làm khác được vì những cảm xúc chán trườn ẩn hiện rõ nét về Hiếu và Nhi xuất hiện trong tâm trí… nhìn sang chị, ánh mắt như hỏi tôi về chuyện vừa xảy ra, chưa kịp trả lời thi điện thoại lại tiếp tục reo, lại là cô ta, quăng nó sang một bên không thèm để ý tôi giải đáp nghi vấn của chị ngay thời điểm đó trước khi chị lên tiếng hỏi: Là Nhi, bạn gái của Hiếu đó chị…
– Sao em không nghe máy đi… mà sao nó lại gọi em vào giờ này nhỉ?
– Em nghĩ chắc là có ai đó đã nói với Nhi về cuộc gặp gỡ giữa em và Hiếu hôm nay, vì trong bàn hôm nay có một người con gái là bạn của Nhi…
– Ra là vậy, chị có cảm giác hình như em không thích con bé này, phải chăng nó là người yêu của Hiếu nên em có ác cảm… hay còn lý do gì khác?
– Chị nghĩ em ích kỷ vậy sao chứ, em không bao giờ làm vậy chỉ vì cô bé đó là người yêu của Hiếu đâu, chỉ là vì cô bé đó rất đáng ghét… còn vì sao đáng ghét em sẽ nói sau nhé! Những cuộc gọi đã kết thúc, thay vào đó là máy báo tin nhắn đến… Chị chờ em xíu, em xem tin nhắn cái…
Một tin nhắn là của Nhi với nội dung cực kỳ khiêu khích:
– Tại sao chị không dám nghe điện thoại của tôi chứ, chị đã nói là không gặp anh Hiếu cơ mà, nhưng tôi lại được biết chị đang ở cùng anh ấy, tôi đã từng rất tôn trọng chị, nhưng hôm nay chị làm tôi thấy chị thật đáng coi thường…
Cái lạnh của bóng đêm lúc này không thể xua tan được sự nóng giận dường như muốn bốc hỏa sau tin nhắn mà tôi vừa xem, cô gắng kiềm chế không để chị phải suy nghĩ tôi nhẹ nhàng lên tiếng chấm dứt cuộc trò chuyện giữa tôi và chị: Thôi chị ngủ sớm đi, khuya rồi, em muốn ra ngoài yên tĩnh một lát sẽ vào ngay, chị ngủ ngon nhé!
– Uhm… em cũng vào ngủ sớm nha bé, đừng thức khuya không tốt đâu…
– Dạ… Bước thật nhanh ra ngoài như muốn phát điên lên vì lời nói của cô bé đó, tôi lập tức gọi lại không cần suy nghĩ, một bản nhạc chờ vang lên khá lâu đầu dây bên kia mới lên tiếng…
– Tôi nghe đây… giọng nói như chủ cả vang làm gia tăng thêm cảm xúc cho những tức giận được thể tuôn trào: Nhi nghĩ mình là ai hả, sao lại có thể ăn nói một cách thái quá như vậy chứ…
– Tôi có nói gì thái quá sao, tôi thấy chị mới là người không biết lý lẽ đó…
– Tôi không muốn cãi nhau với Nhi trong lúc này, tôi chỉ muốn nói để Nhi hiểu, dù cho Nhi có tôn trọng tôi hay coi thường tôi thì cũng không làm tôi mập thêm hay ốm đi đâu vì Nhi không xứng đáng để tôi phải bận tâm trong lối suy nghĩ của mình, nói vậy Nhi hiểu rồi chứ…
– Chị… chị…
– Tôi thế nào, tôi hy vọng là từ đây về sau Nhi đừng bao giờ làm phiền đến tôi nữa dù với bất cứ lý do gì, tôi không muốn sdt của Nhi xuất hiện ở máy tôi thêm bất cứ lần nào nữa, hy vọng là Nhi làm được, giờ thì tôi cúp máy đây, tôi nghĩ mình không có chuyện gì để nói với Nhi cả.
– Nhưng tôi có chuyện muốn nói với chị, chị tưởng tôi muốn xuất hiện trong điện thoại chị lắm sao, chỉ là vì người tôi yêu nên tôi mới phải làm vậy, chị không thấy mình quá đáng lắm sao khi nói dối tôi về chuyện anh Hiếu…
– Tôi không thấy mình quá đáng chút nào cả, vì sự thật là tôi không gặp và không biết chút gì về Hiếu cho đến tối hôm nay, đáng ra tôi không có trách nhiệm phải báo cáo với Nhi trong chuyện này nhưng là vì tôi đang thương hại cho lối suy nghĩ vô căn cứ của Nhi nên mới nói ra, giờ thì tôi không muốn nói thêm gì nữa, nếu Nhi muốn tìm Hiếu, Nhi có thể gọi cho Hiếu hoặc anh Bình, hoặc đến số… phòng 201 Nhi sẽ gặp Hiếu, tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu đó, và một lời khuyên dành cho Nhi, tôi nghĩ là Nhi không nên đến vì có thể sáng mai Hiếu sẽ về… Sự xuất hiện của Nhi không chừng sẽ làm cho mọi chuyện thay đổi đó…