Tự Truyện Về Tình Dục Của Đàn Bà - Phần 29
Một giấc ngủ sâu và dài khiến tinh thần trở nên sảng khoái, tôi dậy từ rất sớm lang thang ra ban công ngắm nhìn những cánh hồng còn lất phất áng sương, không khí trong khoảnh khắc này thật dễ chịu làm sao, tựa mình bên lang cang đẩy dòng suy nghĩ vào nơi mông lung nào đó, chỉ một lát đã phải dừng những suy tư lại vì câu hỏi vọng đến từ phía sau: Con dậy sớm vậy Lý? Vừa tiến đến gần chú vừa hỏi với nụ cười tươi tỉnh.
– Dạ, chú cũng dậy sớm vậy ạ?
– Uhm… chú vẫn dậy giờ này nhưng ít khi lên đây, hôm qua hai đứa đi chơi mấy giờ mới về?
– Dạ khoảng 11h.
– Uhm, hôm qua chú mới chọn được mấy cây kiểng, con lên sân thượng với chú một lát.
– Dạ được.
Lẽo đẽo theo chân chú lên đến sân thượng, và dừng lại ở hai chậu kiểng vừa mang đến chiều hôm qua, chú xem xét thật tỉ mỉ, mắt vẫn không rời nó tiếp tục mở đầu câu chuyện: Dạo này có thằng Hùng chú mới có thời gian mà làm mấy việc linh tinh, hôm trước chú về dưới nhà, cũng đã bàn bạc với ba mẹ con dưới đó để khi nào Hùng thật vững vàng rồi mới tiến hành lễ cưới cho hai đứa, con thấy thế nào?
– Dạ, con cũng muốn vậy, Anh Hùng giờ đang rất quyết tâm cho công việc, còn con thì vẫn chưa đủ chín chắn lắm đi đến hôn nhân, nên cứ để thêm thời gian nữa đi ạ.
– Chú nở nụ cười thật thánh thiện, nhìn tôi với anh mắt trìu mến tiếp lời: Chỉ cần Hùng đủ vững vàng nữa là đủ rồi con, vì chú tin con đã đủ chính chắn, lâu nay con có gặp chú Lâm chưa.
– Dạ chưa, có chuyện gì không ạ?
– Sang năm con sẽ phải về làm việc cùng ba con vì vậy cũng nên nắm bắt một chút cơ bản, sau này có gì không hiểu hay cần giúp đỡ con cứ liên hệ với Lâm, chú ấy sẽ giúp con.
– Dạ con hiểu rồi ạ?
Hai chú cháu vi vu thêm chút nữa rồi cùng nhau rời khỏi nơi đó và ai vào việc người nấy, chú luôn là vậy, luôn cẩn trọng và cho người khác cảm giác an lòng mỗi khi cận kề bên chú, tình yêu giữa hai chúng tôi được như hôm nay cũng chính nhờ bàn tay huyền diệu của chú chạm vào, nếu nói tôi rất cảm phục chú thì chưa đủ mà phải là bao hàm tất cả những gì mến yêu nhất. Những ngày tiếp theo mọi diễn biến đều bình thường không có gì đáng bàn luận, chỉ đến trước hôm sinh nhật anh vài ngày, sáng sớm tôi nhận được một cuộc điện thoại, nhìn sdt thấy quen quen nhưng không tài nào có thể nhớ nổi là ai:
– Alo…
– Sự im lặng kéo dài khá lâu đầu dây bên kia mới lên tiếng: Cho hỏi đây có phải sdt của Lý không?
– Sdt thì đúng là rất quen nhưng giọng nói này thì hoàn toàn xa lạ, tôi chưa bao giờ được nghe thấy nó một lần nào thì phải: Phải, chị là ai?
– Lại là im lặng, thật lâu sau mới nghe cô ấy lên tiếng với trạng thái ngập ngừng: Tôi… tôi là bạn gái của Hiếu, Lý cho hỏi mấy hôm nay Hiếu có liên lạc gì với Lý không vậy?
– Quá bất ngờ khi biết bên kia đầu dậy là ai, và giờ thì mới sực nhớ ra sdt này đã từng nhắn tin cho mình, phải lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh và tiếp lời được: Sao tự nhiên Nhi lại hỏi tôi về Hiếu, tôi và anh ấy chẳng có bất cứ lý do gì để anh ấy liên lạc với tôi cả.
– Nếu thật sự anh ấy có liên lạc với Lý thì xin Lý nói cho tôi biết có được không?
– Nhi không tin thì tùy vậy, tôi không tìm ra được lý do nào để phải nói dối Nhi.
– Vậy nếu anh Hiếu có liên lạc với Lý, Lý vui lòng báo lại với tôi một tiếng nha.
– Tôi nghĩ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu vì vậy Nhi không nên dặn dò làm gì cho mất công.
– Xin lỗi nếu tôi đã phiền đến Lý, tạm biệt Lý.
– Ok, bibi Nhi.
Đã từ lâu Hiếu được chôn vào sâu thẳm tận cõi lòng, nhưng hôm nay cô gái này bắt nó phải trỗi dậy, với thái độ dửng dưng khi nói chuyện với Nhi, nhưng thực ra trong lòng đang thắc mắc nhiều thứ không thể giải vây, không biết vì sao cô ta lại gọi điện, không biết Hiếu sống ra sao và đang gặp phải chuyện gì, rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với Hiếu nhưng không thể mở lời được với người con gái đáng ghét đó. Cô ta đã từng khiến trái tim mình vỡ vụn và hoang mang trong những ngày đầu xa Hiếu, cô ta đã từng khẳng định bản thân với mình, chính những điều đó đã đẩy tôi đi đến quyết định lạnh lùng. Đang phân vân và nghi ngại, bé Liên từ đâu đó chạy đến kêu làm tôi giật bắn người: Chị Lý… Hihi.
– Làm chị hết hồn ah, mai mốt làm ơn kêu nhỏ tiếng chút nha cô.
– Hihi, em kêu nhỏ xíu chắc lại đang tơ tưởng nhớ mong ai nên mới giật mình nè?
– Thôi không đùa nữa, em kêu chị chi vậy?
– Cô kêu chị cô gặp xíu kìa.
– Uhm… cô đang ở đâu vậy em?
– Trong phòng cô á.
– Uhm… tiến thẳng vào bên trong tôi thấy cô đang loay hoay trước màn hình vi tính, lên tiếng khi vừa bước vào: Cô gọi con có gì không ạ?
– Con vào rồi ah, cô định sinh nhật Hùng tổ chức bên ngoài con thấy sao.
– Dạ vậy thì càng vui chứ sao ạ, khỏi mắc công dọn dẹp hihi…
– Chưa gì đã làm biếng rồi… cô cười đáp lời…
– Dạ đâu có, lâu lâu thay đổi không khí mà cô… hi… hi.
– Uhm… Cô thấy có quán bên Độc Lập mới mở thực đơn toàn món lạ, mai cô cháu mình ghé đó đặt bàn rồi mua thử một vài món mới về sẵn nghiên cứu luôn con nha.
– Dạ được…
Rời khỏi phòng cô những suy nghĩ về Hiếu lại tiếp tục được phát huy, giờ đây đối với tôi tình cảm dành cho Hiếu đã thực sự tan biến vào hư không nhưng sự lo lắng về anh thì chắc chắn là không tránh khỏi, trái tim vẫn còn chỗ để suy nghĩ đến anh vì cuộc điện thoại vừa rồi, vẩn vơ nhưng nhất quyết không quan tâm thái quá, tôi biết rằng chỉ cần gọi cho người bạn của Hiếu thôi thì sẽ biết được mọi chuyện đang diễn ra nhưng có lẽ điều đó là không nên, tạm gác nó lại đó khi lòng vẫn còn đau đáu một nỗi niềm mông lung…
5h chiều hôm sinh nhật Hùng, tôi loay hoay bên những cánh hồng do chính tay mình chăm sóc bấy lâu nay, cắt tỉa những cành đã nở và chu đáo cắm vào chiếc bình, bên cạnh là bé Liên líu lo vui vẻ với những câu hỏi ngớ ngẩn trẻ thơ.
– Bé Liên, lát chị cắm xong, em đem qua quán gửi ở quầy trước và dặn họ đặt vào giữa bàn khi sắp xếp nha.
– Dạ, em sẽ đi liền, ủa mà chị, hơn 5h rồi mà anh Hùng chưa về nữa, vậy mấy giờ mình mới đi.
– Hơn 5h rồi á, em chạy vào phòng lấy dùm chị cái điện thoại đi, chị gọi xem khi nào ảnh về.
– Dạ…
Chỉ một thoáng nó đã xuất hiện và cười toe toét đưa chiếc điện thoại đến tay tôi, chưa kịp gọi Hùng thì đã lại tiếp nhận thêm bất ngờ nữa, có đến 3 cuộc gọi nhỡ của bé Ty, em gái Hiếu, tim tôi bắt đầu mang cảm giác bấn loạn, bé Ty và tôi trước giờ chưa hề xảy ra mâu thuẫn gì, ngay cả khi chia tay với Hiếu rồi chị em vẫn thường hỏi thăm nhau khi rảnh rỗi, nhưng chỉ trên tinh thần của hai chị em thôi, theo thỏa thuận sẽ không bao giờ được nhắc đến Hiếu, là vậy, nếu không có cuộc gọi của Nhi mấy hôm trước thì tôi sẽ không hoang mang như hiện tại, bấm gọi lại ngay sau phút suy tư, chỉ một đoạn nhạc chờ vang lên thì tiếng bé đã vang lên gấp gáp: Nãy giờ em gọi chị hoài không được, em tưởng chị ghét em nên không nghe máy chứ?
– Em nói gì vậy Ty, nãy giờ chị không cầm máy, có chuyện gì hả em?
– Em xin lỗi đã hứa sẽ không được nhắc đến anh Hiếu nhưng chuyện này quan trọng quá chị, mấy nay anh Hiếu có gọi cho chị không chị?
– Không, có chuyện gì xảy ra hả Ty, cách đây 3 ngày Nhi có gọi cho chị cũng hỏi chuyện này, nói chị nghe xem chuyện gì đã xảy ra hả?
– Tôi cảm nhận được sự lo lắng trong từng lời nói của Ty, có lẽ bản thân em cũng đang rất bấn loạn nên mới gọi điện cho tôi thế này, sự im lặng của em dừng lại khá lâu, cuối cùng cũng lên tiếng bằng giọng nói âu lo: Anh Hiếu đi đâu hơn tuần nay không thấy về nhà chị ạ, cả nhà đang lo lắng lắm, nhất là mẹ.
– Tôi bắt đầu thấy hốt hoảng theo từng lời nói của bé Ty, Hiếu chưa bao giờ dám rời khỏi nhà quá 2 ngày, nhưng hôm nay sao anh lại có thể, lý do gì đã khiến Hiếu phải làm vậy, tôi bắt đầu lắp bắp và hỏi dồn: Em đã gọi cho mấy anh hay đi với Hiếu chưa, mà chuyện gì đã xảy khiến Hiếu lại làm vậy, Hiếu có mở điện thoại không?
– Dạ, em đã liên lạc hết rồi mà không có, điện thoại anh Hiếu khóa từ hôm đi luôn rồi chị, hình như bên tiệm xảy ra trục trặc gì đó, lại thêm bố với anh Hiếu dạo này cứ tranh cãi hoài, em nghĩ vì vậy mà anh Hiếu mới đi, mấy hôm nay nhìn mẹ thương lắm chị, không biết anh Hiếu nghĩ gì mà lại như vậy nữa.
– Chị hiểu rồi, chắc là Hiếu đi cho thoải mái rồi về ngay thôi, em đừng quá lo lắng, để chị thử gọi điện cho anh Bình hỏi xem sao (Bạn thân nhất của Hiếu), có gì chị sẽ gọi cho em biết nha, giờ thì chị có việc phải đi rồi.
– Dạ… cảm ơn chị…
– Uhm… chào bé…
Kết thúc cuộc gọi nhưng trong lòng vẫn còn mặc lấy cảm giác bất an, con bé Liên từ nãy giờ cứ ngồi thừ người ra nhìn tôi chăm chăm, có lẽ vì những cảm xúc từ khi nói chuyện với bé Ty cho đến giờ được thể hiện quá rõ qua nét mặt và giọng nói của tôi khiến nó như vậy, hít thở thật sâu, tôi nhìn nó cười cười và hỏi: Em làm gì nhìn chị ghê vậy…
– Bộ có chuyện gì hả chị, anh Hùng về rồi kìa, thấy chị nghe điện thoại nên ảnh vào phòng luôn rồi…
– Vậy hả, sao chị không thấy, thôi em đem cái này qua bên quán trước đi, chị về phòng đây…
Bỏ đi thật nhanh vào trong, được vài bước chân đã thấy anh xuất hiện ngay trước mặt:
– Nãy em nói chuyện với ai mà có vẻ căng thẳng vậy?
– Dạ không có gì, sao anh chưa chuẩn bị đi, gần 6h rồi đó, tôi lãng sang chuyện khác thật nhanh vì nếu nhắc đến bé Ty thế nào Hùng cũng sẽ hỏi tiếp, và như vậy sẽ khiến Hùng không vui.
– Uh, anh ra coi em đã xong chưa, thôi em vào chuẩn bị đi, rồi lát anh nói cái này…
– Dạ được…
Tất cả mọi người rời khỏi nhà vào 7h tối, đến nơi không khí trở nên vui nhộn và náo nhiệt hẳn lên, nhưng trong lòng tôi thì ngổn ngang bao thứ về Hiếu, ngồi bên Hùng cố gắng xua tan chúng khỏi tâm trí nhưng không tài nào có thể làm được, dẫu sao Hiếu cũng là người đàn ông mà tôi từng yêu tha thiết, người đàn ông đã lấy đi tất cả những gì đầu tiên nhất của người con gái tên Lý, tuy tình cảm đã không còn chút gì đọng lại nhưng ít ra nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn mong Hiếu mãi mãi hạnh phúc.
– Em… Tiếng Hùng gọi đưa tôi trở về thực tại.
– Hôm nay em sao vậy, từ lúc chiều đến giờ anh thấy em sao sao đó nha, có chuyện gì nói anh nghe coi nào.
– Dạ đâu có, em có sao đâu à.
– Thiệt không?
– Thiệt mà… ah nãy anh nói có chuyện muốn nói với em mà?
– Uhm… 2 ngày tới anh có việc quan trọng cần giải quyết, xong việc rồi mình đi chơi luôn được không em?
– Dạ được chứ… hihi… công việc là trên hết mà anh…
– Hùng trả lời câu nói của tôi bằng cái ôm nhẹ nhàng và nụ hôn phớt qua trên đôi bờ má, trước bao nhiêu cặp mắt của mọi người trong nhà tôi có cảm giác mặt mình đỏ bừng lên vì ngại nhưng Hùng vẫn cứ tỉnh bơ, không biết phải làm gì tôi đẩy anh ra và mắng yêu nhẹ nhàng: Anh này… ở đây có bố mẹ mà…
– Có sao đâu… Hihi.
Buổi tiệc tàn khi đồng hồ điểm 10h, cô chú về trước còn lại chúng tôi kéo đi tăng 2 cùng với một vài người bạn của Hùng mới vừa đến, điểm dừng là quán Karaoke gần đó, lúc này Hung đã ngà ngà say, còn chị Yến vẫn đang chăm chú dõi theo tôi ngay từ lúc bước chân về nhà cho đến giờ phút này, có lẽ chị đã đoán biết tôi đang có chuyện gì đó ưu phiền, vừa đặt chân vào phòng, điện thoại có tin nhắn: Em có thể gặp anh một chút không Lý? Tôi run lên từng hồi khi thấy sdt của Hiếu, trong bóng tối của phòng có lẽ phải để ý kỹ lắm mới thấy được sắc mặt tôi đang từ từ thay đổi, và bản thân tôi như có luồn sức mạnh mang tên mâu thuẫn nào đó xuất hiện, có găng điềm tĩnh không trả lời, nhưng 20′ sau lại có tin đến: Anh đang ở quán rất gần nhà cô, anh chỉ muốn gặp em một chút thôi, chỉ một chút thôi Lý… địa chỉ là… mong là em sẽ không từ chối anh, tôi vẫn chọn biện pháp im lặng, và rồi tin nhắn thứ 3 đến khiến tôi không làm chủ được cảm xúc nữa: Em không thấy lạ vì địa chỉ anh đưa là một quán nhậu sao Lý, em đến đi có được không? Giờ tôi mới để ý đến địa chỉ anh gửi qua, suốt khoảng thời gian yêu nhau, tôi chưa bao giờ thấy anh nhậu, có chẳng chỉ là nhấp nháp đôi chút trong các dịp lễ quan trọng.
Mọi thứ xung quanh như đang bay bổng, những dòng nhạc cực kỳ sôi động trong lúc này không khiến tôi có bất kỳ cảm giác nào ngoài những suy nghĩ về Hiếu, miên man nhìn chăm chú tin nhắn thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai khiến tôi bừng tỉnh, quay người lại và nhìn chăm chú tôi như có thêm sức mạnh và chỗ dựa trong lúc này vì người đứng bên cạnh tôi lúc này là chị Yến: Chị…
– Ra ngoài với chị một lát.
– Dạ…
– Em sao vậy, có chuyện gì sao bé… tôi tóm gọn những gì đang diễn ra để chị hiểu, chị gật gật đầu và điềm đạm nói:
– Em có còn chút tình cảm nào với Hiếu không?
– Sao chị lại hỏi vậy, tất nhiên là không, nhưng dù sao Hiếu cũng là người đàn ông để lại trong em nhiều ký ức nhất.
– Chị hỏi vậy để biết em có nên đi gặp Hiếu không?
– Em không hiểu ý chị.
– Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên của em, chị sợ em không kìm nén được cảm xúc và phạm phải sai lầm nếu như còn chút tình cảm với Hiếu, còn bây giờ thì em đi gặp Hiếu đi nếu em thấy cần thiết, để lỡ như có chuyện gì đó xảy ra có hối hận cũng không kịp đâu bé.
– Em hiểu ý chị rồi… vậy anh Hùng chị lo dùm em nha, chị cố gắng tìm lý do nào chính đáng nói với ảnh giúp em, em sẽ giải thích với ảnh chuyện này vào ngày mai…
– Chị biết rồi, em mặc áo khoác vào đi, ngoài trời lạnh lắm đó…
– Dạ… len lỏi vào lại phòng tìm chiếc áo khoác, dường như Hùng không để ý đến sự vắng mặt của tôi thì phải, đến gần bên anh, ôm anh thật chặt và hôn lên đôi bờ má ấy một nụ hôn thật lâu mặc bao ánh mắt đang hướng về mình, anh cũng đáp trả tôi lại bằng nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán. Trong không khí đông đúc này, với hơi men nhẹ nhẹ đang làm tỏa vì vậy sự vắng mặt của tôi sẽ không làm Hùng chú ý, bước hẳn ra cửa cùng chị Yến sau cái cụng ly thật kêu cùng mọi người, trong lúc chờ Taxi chị cầm lấy tay tôi hỏi nhỏ: Tối nay em sẽ về chứ? Anh mắt như chờ đợi sự khẳng định chị hỏi.
– Điều đó là chắc chắn rồi chị, giờ đây dù cho có đến 10 Hiếu cũng không thể khiến em phạm phải sai lầm với Hùng đâu vì em rất yêu anh ấy, chị đừng lo lắng và suy nghĩ nữa nha.
– Chị biết rồi, thôi em đi đi, xe tới rồi kìa…
– Dạ…
Từ nơi tôi đang định vị đến nơi Hiếu chỉ chừng vài Km ngắn ngủi, nhưng tôi có cảm giác xa không thể xa hơn được nữa, thấp thỏm như người ngồi trên đống lửa, đồng thời những cảm xúc trào dâng khiến lồng ngực cứ nghẹn dần theo từng suy nghĩ, Taxi đã dừng trước một quán nhậu quen thuộc, nơi mà tôi và chị Yến thường ghé qua vào những lúc buồn phiền, nhìn một lượt xung quanh, đã thấy Hiếu, anh ngồi cùng bàn với 3 cô gái và Bình, đúng như tôi nghĩ Bình đã nói dối bé Ty, tim đập mạnh hơn bình thường và chân không thể nhấc nổi tôi đứng hẳn lại, phải mất vài phút sau mới có thể bình tĩnh được, nhưng những bước đi vẫn còn rất khó khăn, định thần sẽ quay ra ngay khi thấy những cô gái kia nhưng không được, tôi phải vào trong, đã đến đây thì không thể ra về như thế này được, Lúc này đây Bình đã thấy tôi và đứng hẳn dậy bước ra chào: Em đến rồi à?
– Dạ… anh và mọi người nhậu lâu chưa?
– Anh mới đến cách đây 20′ thôi.
– Còn những cô gái kia, là bạn anh hay là bạn Hiếu…
– Trong đó có một người bạn gái anh, một người là bạn học của anh và Hiếu, người còn lại anh mới gặp hôm nay thôi.
– Em hiểu rồi, Theo chân Bình, tôi gật đầu chào một lượt những người trong bàn, giờ thì Hiếu mới nhìn thấy tôi, anh đứng hẳn dậy trong trạng thái ngất ngưởng bởi hơi men đã thấm sâu vào cơ thể, cầm lấy tay tôi kéo mạnh và đặt tôi ngồi cạnh anh, những cặp mắt hiếu kỳ của các cô gái trong bàn không làm Hiếu dừng lại hành động của mình trong lúc này và Hiếu cũng không giải thích gì về tôi với những người xung quanh, lần đầu tiên tôi thấy anh hành động dứt khoát như hiện tại, không phản kháng tôi đặt mình xuống ghế buông câu hỏi bâng quơ: Có cần xỉn đến mức này không anh?
– Anh không có sỉn, anh đang rất tỉnh táo mà em.
Một cô gái trong bàn có vẻ như không hài lòng lắm về sự xuất hiện của tôi trong lúc này, nâng lý lên như khiêu khích cô lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Hiếu: Em nghe mọi người hay nhắc đến chị Lý, hôm nay mới được gặp, em mời chị một ly nha, chắc chị sẽ không từ chối chứ?
– Được… bạn tên gì?
– Em tên Vân… em uống trước nhé!
– Uhm… Một vài cái cụng ly nữa giữa những người phụ nữ, tôi không thể nói gì với Hiếu khi tồn tại trong đám đông này, chỉ có thể hỏi thăm qua loa một vài vấn đề vu vơ thường trực, tôi có cảm giác không khí nặng nề đang bao phủ giữa cái không gian này, ngồi một thoáng đưa mắt đảo qua chiếc điện thoại, đã là 11h, Hiếu lúc này vẫn chưa tỏ thái độ hay bất cứ phản ứng nào về vấn đề chất chứa sâu thẳm trong lòng mình, nháy mắt với Bình, chỉ ra ngoài, và tôi ra trước, Bình hiểu ý và bước theo sau bỏ những con ma men ngồi lại đó.