Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 51
– Trung này, sáng mai tao về Hải Phòng giải quyết công việc riêng. Có thể tao đi cả tuần mới về. Mọi công việc ở cơ quan mày chủ động giải quyết. Có gì thì gọi điện cho tao. Ai hỏi tao đi đâu mày cứ bảo tao đi công tác nhé.
– Rồi, ông cứ đi đi. Mọi việc tôi lo.
– Nhà cửa nhớ trông cẩn thận nhé.
– Có việc gì mà đi lâu vậy.
– Có khi về lần này tao phải ép Thủy cưới đây. Tao không chịu được cảnh này nữa rồi. Bằng mọi giá tao sẽ làm.
– Mày đã nói với bố mẹ chưa.
– Chưa nhưng việc này đã thống nhất từ đầu năm. Vấn đề bây giờ là ở Thủy, mày biết bố mẹ tao rồi sẽ đồng ý thôi.
– Tùy mày, chúc mày sớm có vợ. Tao cũng chuẩn bị chuyển nhà là vừa nhỉ.
Hắn vỗ vai bạn. Cả hai đều cười. Sao tự nhiên hắn thấy vui thế chứ. Hắn vui cứ như là cô đồng ý cưới rồi.
Tối, sau khi ăn xong hắn tắm rửa và lên nhà gấp quần áo vào va li để chuẩn bị về nhà cô. Hắn quyết tâm lần này hắn sẽ về làm mọi cách bắt cô đồng ý. Còn đang mơ mộng về ý tưởng của mình điện thoại rung, hắn nhìn vào số. Không tin vào mắt mình cô gọi cho hắn. Hắn mải móng nghe.
– A lô em à.
– Anh … anh còn giận em không.
– Không không anh không giận em.
Và cô khóc. Cô khóc nhẹ trên máy.
– Em làm sao vậy, anh … anh … đang gấp quần áo mai về với em.
– Em không sao, nghe anh nói em khóc thôi.
– Em đang ở quê à, mai anh về nhé.
– Em mai định lên với anh đây. Em gọi điện báo cho anh biết, mai anh đón em nhé. Em đi sớm chắc 8h sáng là em lên đến Gia Lâm.
– Ừ anh sẽ đón đúng giờ, em lên có việc gì vậy.
– Em lên chơi với anh, không có việc gì cả.
– Vậy còn bố và cái Thu
– Em nhờ chú Hoan rồi, cái Thu gửi sang dì nó mấy hôm.
– Ừ vậy thì tốt quá em lên đây anh có việc cần bàn với em luôn.
– Có gì thì để mai nói chuyện nhé. Thôi em tắt máy đây.
– Ừ không nói chuyện được lúc nữa à.
– Thôi em còn đưa cái Thu sang nhà dì nó. Thôi anh nhé.
– Vậy cũng được mai anh sẽ đón em đúng giờ.
Một buổi tối đầy những trăn trở của hắn, vui có hắn vui lắm, buồn hình như cũng có và cả những câu hỏi đặt ra. Rồi cả những kế hoạch cưới xin hắn sẽ bàn với cô. Hắn không ngủ được hắn lên nhà ngồi và nhớ cô. Hắn cảm thấy cô đơn kinh khủng. Hắn thèm cô bên cạnh lúc này hơn bao giờ hết. Khi cô nói mai cô lên với hắn hắn bâng khuâng lạ thường. Một cảm giác mà hắn có lần đầu tiên hắn có trong đời. Hắn cảm thấy hồi hộp, những kỷ niệm vui buồn tràn về trong hắn lướt qua như làn gió nhẹ. Đến bây giờ ngồi đây hắn cũng không định nghĩa nổi cảm giác của hắn bấy giờ.
Bài hát: Ánh trăng buồn Ca sỹ Cao Thái Sơn trình bày
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=7J1247M_8R
Ngồi nơi đây nhớ một người
Nhìn mây trôi nhớ thương em
Ngồi trong đêm
Hỏi ánh trăng sao trông buồn lẻ loi..?
Nhìn sao đêm tôi mong chờ
Tình khao khát tiếng yêu thương
Lòng thầm mong
Sẽ có em bên em người hỡi…
Ánh trăng ơi sao buồn lẻ loi
Trăng nhớ ai trăng vẫn đợi chờ
Hãy mang em đi vào cơn mơ
Để tim tôi mãi mãi có em
Ánh trăng ơi khi nào có đôi
Tay nắm tay đi suốt cuộc đời
Ánh trăng khuya chờ ai mong ai
Mà sao trăng thao thức suốt đêm
Ánh trăng buồn..!
Những làn gió lạnh đầu đông thổi làm hắn rùng mình. Cũng chả ngồi mãi được hắn vào phòng nằm ngủ. Hắn trằn trọc gần 3h sáng mới thiếp đi. Đồng hồ chưa báo thức mới có hơn 6h sáng hắn đã dậy, vội vàng đi vệ sinh và xuống nhà chuẩn bị đi đón cô. Thời gian lúc đó với hắn sao chậm như rùa. Hắn hồi hộp như những ngày đầu mới yêu. Đi đi lại lại trong nhà, hút thuốc. Sốt ruột, rất sốt ruột là tâm trạng của hắn. Mãi rồi không chịu được hắn lên xe đi khỏi nhà sang bến Gia Lâm đợi cô. Nhưng thời gian vẫn cứ là nó. Hắn có sốt ruột thì nó chả nhanh hơn. Hắn càng đi nhanh thì hắn càng đợi lâu. Sang đến nơi hỏi mấy bác xe ôm thì xe cô vẫn đi vẫn chưa lên đến nơi. Lại đợi, mà đợi bây giờ với hắn không xá gì. Miễn gặp được cô. Hắn thấy mình cứ làm sao, cứ lẩm nhẩm mấy câu định nói với cô. Đêm qua hắn nghĩ mọi tình hướng cô nói thế nào thì hắn đã có câu trả lời miễn sao cô vui. Cô vui là niềm hạnh phúc của hắn.
Rồi cuối cùng cái xe mong đợi cũng xuất hiện. Hắn luống ca luống cuống đề xe để đi lại gần. Hắn đã nhìn thấy cô đang lấy túi và chuẩn bị xuống xe. Người yêu hắn kia. Cô có vẻ gầy đi nhiều. Trong lòng hắn trào lên một niềm thương cảm. Nước mắt chực tuôn ra. Người yêu của hắn trước mặt kia rồi, cô tiều tuy đi nhiều. Chắc cô quá vất vả và suy nghĩ nhiều. Hắn đưa tay vẫy vẫy cô. Vẻ mặt của hắn lúc này là vui mà có nước mắt. Vui vì gặp cô, nước mắt vì thương cô. Và cô cũng nhìn thấy hắn. Cô sững người khi thấy vẻ mặt của hắn. Không giám nhìn cô mím môi quay đi chỗ khác và từ từ xuống xe. Tiến lại gần hắn mắt đã đỏ hoe. Hắn cũng vậy.
– Em … em … anh đợi …. Em nãy giờ.
– Dạ … em … em … biết.
– Em … có mệt không.
Và hắn đã chảy nước mắt. Hai hàng lệ đã chảy dài trên má hắn. Hắn đã không thể ghìm được cảm xúc của mình nữa. Cô đây, người mà hắn nhớ thương suốt cả tháng qua đây. Bao nhiêu giận hờn bay hết chỉ còn lại là nỗi niềm thương cảm. Và cô cũng vậy, hai hàng lệ cũng chảy dài trên đôi mà phong trần. Người con gái mang cả hoạn nạn gia đình trên vai làm sao mà có thể tươi trẻ được sao mà chả phong trần. Chưa làm vợ chưa có con mà phải làm công việc của người mẹ. Chăm cháu nhỏ, cha già bệnh tật rồi cuộc sống cơm áo gạo tiền đã làm cho cô phong trần đi nhiều quá. Hai mắt nhìn nhau không chớp mắt. Cô bần thần không nói, cô nghẹn ngào hắn biết. Tiến lại gần cô, hắn cầm tay cô và lấy chiếc túi khỏi tay cô. Dắt cô về phía xe vì bao nhiêu người đang nhìn hai đứa. Họ không hiểu sao có hai người cứ nhìn nhau mà nước mắt chảy dài.
– Em …. lên xe anh chở.
Cô làm theo như cái máy.
– Em …. có mệt không.
Hắn hỏi lại cô, cô không trả lời mà chỉ lắc đầu.
– Em ngồi cẩn thận chưa, anh đi nhé.
– Vâng ….
Cô nghẹn ngào nói và gục đầu vào lưng hắn. Hắn chở cô đi trong im lặng. Lúc nãy muốn nói rất nhiều mà sao bây giờ không nói lên lời. Cô vẫn thế vẫn gục đầu vào vai hắn và nghẹn ngào khóc nhẹ. Phải đến tận khi xe đi qua cầu Chương Dương, những làn gió đông lạnh lẽo thổi từ sông lên làm hắn tỉnh lại.
– Em, em đã ăn gì chưa.
– Dạ … em chưa ….
– Anh đưa em đi ăn nhé, anh cũng chưa ăn.
– Vâng.
– Anh đưa em đi ăn miến lươn nhé, em thích ăn nhất món này nhỉ.
– Vâng tùy anh.
__________________