Truyện Sex Cô Giáo Mai Dâm Đãng - Chương 17
Cứ để tôi mặc đồ như thế, Toàn luồn tay vào trong sờ vú và bóp xxx tôi. Tôi thích Toàn gọi tôi bằng em.
– Lúc ãny anh bảo đôi mắt em giống một người. Người tình của anh phải không?
– Cũng gần như thế. Ðó là một nữ tu.
Tôi hơi nhổm người, nhìn vào mắt chàng chăm chú rồi hỏi:
– Một nữ tu? Ni cô phải không?
– Không. Một Dì phước. Lớn hơn anh 11 tuổi.
– Chuyện hấp dẫn à! Sao lâu nay anh không kể cho em nghe với.
– Vì đó là một kỷ niệm buồn. Buồn lắm nên kể lại cũng chẳng ích gì.
– Nhưng em muốn nghe. Kể cho em nghe đi người yêu của em.
– Từ năm anh mới 12 tuổi. Ðừng cười anh nhen!
Dạo đó anh học trường tư của nhà thờ. Dì Marie dạy lớp anh. Hồi đó anh ngây thơ tự hỏi tại sao dì Marie đẹp như thế mà lại đi tu, uổng quá. Cởi áo nhà giòng ra, Dì sẽ được cả vạn người đàn ông chạy theo. Anh phải nói rằng Dì đẹp áo não, sầu mộng. Anh cũng không hiểu tại sao chỉ mới có 12 tuổi mà tim anh đã biết yêu. Anh đã mượn máy chụp hình của bố vào trường xin phép chụp một lô ảnh của Dì, rồi về in ra treo khắp phòng. Chuyện anh làm chẳng ai để ý, vì chẳng ai dám nghĩ cậu bé học trò 12 tuổi này đã táo bạo dám yêu Dì Marie. Năm 13 tuổi, vào buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, anh dã9 diện thật đẹp, xin phép Dì cho anh được chụp chung với Dì một tấm hình. Và anh đã dành tiền để rửa thật lớn thành hai tấm, một cho anh và một anh tặng cho Dì vào buổi chiều 30 Tết tại phòng Dì ở.
Chắc chắn dì Marie dã9 thấy có những gì khác thường ở anh. Giờ ra chơi anh quấn quít bên Dì, phụ lau bảng đen, đổ giỏ rác, hay giặt khăn lau bảng. Ðến giờ tan học anh cũng ở lại quấn quít phụ Dì thu xếp sách vở, sổ điểm mặc dầu chẳng bao giờ Dì nhờ tới anh.
Anh còn mang sổ sách cho Dì đến tận phòng Dì, rồi tìm cách cà rà nói chuyện có khi đến cả 15 phút rồi mới ra về.
Mồng một Tết, bố mẹ bảo anh mang bánh mứt đến tặng Dì. Em có biết gì xảy ra không? Dì Marie quàng vào cổ anh chiếc khăn len màu tím hoa cà do chính Dì đan. Dì nhìn anh với cặp mắt lạ hơn ngày thường, hai tay Dì giữ chặc chiếc khăn quàng, rồi nói nhỏ với anh:
– Mùa lạnh sắp tới. Toàn quàng khăn này cho anh ấm và nhớ tới Dì. Nhớ đừng cho ai biết Dì tặng. Dì tự tay đan đấy. Cho em đó.
Người anh rung lên vì cảm động. Nhìn lên tường chỗ bên trái giường Dì ngủ, anh thấy bức hình anh chụp chung với Dì được đóng khung kiếng treo ở đó. Bất giác Dì hôn lên má anh một cái thật mạnh, rồi Dì đi lại nơi cửa sổ, nhìn ra ngoài trời lúc chiều đang xuống.
Dù yêu Dì lắm, trí óc anh thơ ngây của anh không thể nào dự đoán những gì vừa xảy ra cách đó một phút. Anh hụt hang chới với, không hiểu Dì Marie làm thế nghĩa là gì. Anh không dám vội kết luận, hay Dì yêu mình cũng nên? Không, trăm lần không, vạn lần không. Vì Dì là nữ tu và cũng là cô giáo của anh. Anh đứng như trời trồng, nhìn lưng Dì từ phía sau. Cả căn phòng im lặng. Chỉ có tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ reo trên bàn.
– Toàn mang tấm hình treo lên tường về đốt giùm Dì đi.
Dì nói với anh trong khi mặt Dì vẫn hướng ra cửa sổ. Giọng Dì hơi vỡ ra đầy cảm động vào những chữ cuối câu nói. Anh vẫn đứng như chết tại chỗ. Lòng hoang mang kinh khủng. Trí óc non nớt của anh chưa thể hiểu câu nói vừa rồi của Dì. Tay anh ôm chiếc khăn quàng len màu tím hoa cà áp sát lên ngực, rồi lên mặt, vì lòng cứ ngỡ Dì không muốn treo nó ở trong phòng thật. Không nghe anh trả lời, mà cũng không thấy anh cử động, Dì nói:
– Dì nói thế, Toàn có nghe? không?
Dì quay phắt lại nhìn anh, kịp thấy anh đang áp chiếc khăn len vào mũi mà hôn. Dì vẫn đứng đó, phóng cặp mắt đẹp thần sầu nhìn anh thương hại. Lòng anh lại thảng thốt lo sợ Dì sẽ đuổi anh ra khỏi phòng sau khi đã dí tấm hình vào tay anh.
Nhưng không! Tất cả trở về im lặng. Sự im lặng nặng nề ghê sợ, vì không biết cái gì xảy ra sau đó. Dì vẫn đứng đó cách anh hơn hai thước, vẫn đôi mắt của giai nhân tuyệt sắc, nhìn chăm chú về anh, nhưng không sắc và không nghiêm trang như trong lớp học, mà dịu hiền nhân từ, độ lượng cộng với chút thương yêu. Có lẽ vì thấy anh tội tình đang thân thương ôm chiếc khăn quàng mới tinh mà hôn như đoá hoa. Anh thuộc loại to con nên mới 13 tuổi mà trong như đã 15, 16. Anh cao bằng Dì chứ không ít, mà dáng dấp thì thật lá quỷnh, nhà quê, nếu không muốn nói là ngáo. Lạ một điều là đôi chân anh không nhúc nhích được. Và đôi bàn tay cũng cầm khư khư hai đầu khăng quàng len của Dì mà chịu trận. Mắt anh ngơ ngác. Có lẽ vì cử chỉ tội tình đó, Dì Marie đã tiến đến anh một bước. Rồi đứng lại. Hình như Dì muốn làm một cử động nào đó, mà sao Dì không dám. Có cái gì vô hình chận đứng Dì lại, không cho Dì tiến xa hơn.
Anh nhìn gương mặt nhân ái của Dì, nhất là đôi mắt như cặp nam châm, thu hút hết hồn anh, làm đôi chân anh càng như tê liệt. Cái đẹp chứ không phải uy nghiêm của đôi mắt Dì rõ ràng đang thôi miên anh. Dì bước vòng qua, lại khoá nhẹ cửa. Từ phút đó anh yên lòng là mình sẽ không bị đuổi về, chứ không biết đó là cử chỉ cố ý của Dì không muốn ai vào bất tử.
Hai tay anh vẫn áp cái chéo khăn lên trên mũi ma hôn. Dì khoá xong cửa, quay lại nhìn anh im lặng và đứng đó. Hình như trí óc Dì đang suy nghĩ lung lắm, nên đôi chân mày nhíu lại, gương mặt thì hiện rõ lo âu.
– Lúc Toàn vào đây có ai thấy không?
– Em không để ý.
Rồi bất giác Dì mở cửa ra, đưa mắt nhìn suốt hành lang một lát, rồi Dì lại khoá cửa lần nữa. Lần này Dì tiến lại phía anh, rất chậm, và sát hơn, cầm đôi tay anh đang ôm chéo khăn. Anh nghe mùi thơm, không phải nước hoa của da thịt Dì, với bộ áo chùng đen Dì đang mặc. Người anh lại rung lên dữ dội. Không phải mình anh mà cả đôi tay Dì cũng thế. Rồi không biết cái gì khiến anh táo bạo, nâng đôi bàn tay Dì lên dùng mũi hôn thật lâu như đã hôn cái khăn quàng Dì tặng. Anh sướng ngất ngây. Hôn anh xong anh áp má mình vào hai lòng bàn tay của Dì thật lâu. Hình như anh có lạm dụng việc không phản ứng của Dì để làm thế. Bởi trí óc bé con của anh nghĩ rằng, nếu không hôn đôi bàn tay Dì hôm nay sẽ chẳng bao giờ anh có cơ hội ngàn vàng nào khác. Anh cao bằng Dì, nên lúc hôn tay, anh nhìn thẳng, thật gần đôi mắt ngọc của Dì. Lúc đó anh mới nhận biết Dì cũng ríu ríu mơ màng có chút hạnh phúc ẩn hiện đâu đó trên khuôn mặt chữ điền, trắng trẻo. Vì đứng rất gần, anh chú ý cặp lông nheo cong vuốt tự nhiên, và hai lòng đen to pha màu nâu đậm. Khiến nó như hai viên đá quý. Anh bảo rất gần, nghĩa là anh cách mặt Dì có vài phân và cũng có nghĩa cái hôn nếu được phép có thể xảy ra bất cứ lúc nào? rất táo bạo, cuồng nhiệt nồng nàn?
– Em thấy có đứa trẻ con nào có sự phát triển tình dục quá sớm vào tuổi 13 như anh không?
Tôi bảo Toàn:
– Có. Trẻ hơn là đằng khác. Mười hai tuổi. Ðó là người tình đầu đời của em tên Ðạm. Nhưng chuyện của anh nghe thú vị hơn. Kể tiếp đi. Hấp dẫn quá. Anh đang làm em đang lãng mạn chứ không phải nứng như mọi khi.
– Bàn tay Dì ấm quá, nó vẫn áp sát vào má anh. Anh hôn tay Dì lần nữa, lần này bằng môi cũng thật lâu? Tự nhiên anh nghe mái tóc phía sau của mình có bàn tay thứ hai của Dì đan vào, gần như đẩy mặt anh sát hơn vào Dì. Và, Mai ơi. Thần tiên cực lạc. Vào đúng lúc anh ngẩn môi lên rời nụ hôn khỏi tay Dì, thì môi Dì bất thình lình đặt sát môi anh. Anh buông chiếc khăn hai tay níu Dì xuống, ngất ngây, choáng ngợp, nồng nàn, và gì gì đó nữa, anh không đủ ngôn ngữ để diễn tả được nỗi hạnh phúc tuyệt vời lúc đó.
Ngoài kia chiều đang xuống, hình như nhanh lắm, vì khắp sân chơi không còn một giọt nắng. Ðúng là chiều mồng một Tết. Chỉ có mấy con chim bồ câu đậu ủ rủ ở trên cành phượng, chuẩn bị đi ngủ khi mặt trời khuất bóng. Chiếc hôn trong này thì chậm và dài, kéo theo những hơi thở thơm tho rất gần rất miên man. Có thể như thế sao?
Nó huyền hoặc như chuyện thần tiên. Nó hoang đường như giấc mơ biến thành sự thật. Và có phải sự xếp đặt lạ lùng của trái tim thằng bé 13 tuổi đã đặt vào môi hôn của Dì phước Maire? Làm sao, và cái gì dã9 khiến anh biết hôn môi lúc đó? Cả Dì phước nữa. Bao năm tu khắc khổ ở nhà giòng, cái gì, làm sao chợt một phút đã trở về nguyên hình một cô gái bình thường, biết rung động, biết hôn môi.
Ngất ngây, say mềm, quyện sát, cắn nhau, nút nhau, nước miếng trong môi nhau. Rồi anh nghe dưới kia bộ phan sinh lý của mình cương cứng. Ốc trâu đồng loạt nổi lên khắp da thịt anh. Mắt mờ sương khói. Thần dục vọng Dìm anh xuống vực sâu khi vừa hôn vừa nhìn đôi mắt vàng ngọc của Dì ríu lại mơ màng. Có hơn năm phút, chiếc hôn nồng cháy.
– Không được. Toàn hãy giúp Dì đừng sa chước cám dỗ. Hai tay Dì buông nhẹ anh ra và nói thề với đôi môi ướt mềm nước miếng. Mắt Dì không nhìn anh nữa, mà gắn đâu đó ở những viên gạch bông màu xanh dương. Tay Dì lần chuỗi, miệng lâm râm như cầu nguyện.
Anh có rất nhiều điều muốn nói mà môi mở không ra lời. Tay anh cũng muốn làm động tác táo bạo khác, người đã có sự kiện của đấng thần linh nào đó to lớn và uy quyền hơn tình yêu. Có thể vì đấng đó, Dì sẽ chẳng bao giờ ôm hôn anh như cách đây một phút. Anh thấy rõ có sự lo ra nào đó trong giáng điệu cầu nguyện của Dì. Vì tay Dì có lần chuỗi, miệng cố khan lâm râm, mà mắt thì nhìn lên khung hình có anh và Dì chụp chung.
Chuông nhà thờ đỗ báo hiệu đã đến giờ cầu nguyện chung của các nữ tu. Dì giã từ anh rồi chạy vội vã một cách không cần thiết về phía trái hành lang. Anh đứng đó nhìn theo bâng khuyân, luyến tiếc, và linh cảm rằng mình đã vừa đánh mất một điều gì to lớn lắm.
Ðúng như thế, chiều hôm sau anh trở lại, gõ cửa. Không có tiếng Dì trả lời. Anh đứng đó ngoài hành lang lâu cả tiếng đồng hồ, chờ đợi, rồi cuối cùng đành phải đi về, lòng áo não, đau đớn. Những chiều kế tiếp cũng chẳng khá gì hơn, trong khi người anh xẹp xuống như một cánh hoa héo. Nghỉ Tết xong đi học lại, Dì Marie đã được một bà giáo thường thay thế. Lý do không ai biết, ngoại trừ Sơ Bề Trên. Và từ đó anh chằng còn có cơ hội gặp lại Dì được nữa?
Anh vẫn phải lớn lên một cách thui thủi, tàn tật trong quả tim. Ngày nào anh cũng chạy qua hành lang nơi Dì ở, sau giờ học và chờ đợi. Nhưng hình bóng Dì vĩnh viễn không còn nữa. Mười bốn tuổi đời anh mang vết thương của một người lớn thất tình, lòng đau, sống với chính mình mà không thể và không dám thổ lộ với bất cứ ai.
Ðêm nay, dưới ánh trăng Trung Thu với em, nhìn mắt em, vì nghĩ là đang ôm dì Marie. Hôm ở trong rừng Hẹn Hò cũng thế. Anh đụ em mà miệng thì luôn gọi thầm tên Dì Marie. Xin em đừng giận. Anh phải cám ơn em cho anh sống nốt dư hương của mối tình bất hủ. Mối tình không chết được ở tim anh. Ðau một điều là anh tuyệt nhiên không biết việc gì đã xảy ra. Bây giờ lớn lên mà hồn anh vẫn theo Dì. Và chợt hiểu, không biết có đúng hay không, rằng phần sống tâm linh của Dì mạnh hơn, đã lôi kéo Dì lại nơi nào đó để tiếp tục sống với chiếc áo chùng đen với chuỗi tràng hạt và những lời cầu nguyện v.v? Anh mong tên Toàn của anh cũng chẳng bao giờ phai nhạt ở Dì.