Nội dung truyện
Ông thực là người bị điếc là bà con họ xa nhà chị , lỡ dại miệng bảo chị đang sống trên mảnh đất thành hoàng của làng đã dựng ngôi nhà lá đầu tiên , chả biết ai đúng , ai sai , nhưng cái ngã ba đầu cổng nơi đám con trai hay tụ tập tự nhiên yên ắng cả tuần không có ma nào tới
Chị liên buổi tối là đóng cổng , hình như chị có gì u uất , lặng buồn . người mà chị cảm thấy thân thiết chia sẻ buồn vui chỉ còn có tôi , đôi khi là chị tiết
Buổi trưa đầu tháng bảy , sắp đến ngày lễ vu lan cũng là ngày giỗ bà tiện . tôi sang chị đang sắt cải , phơi ra cái nong ngiêng theo cạnh bờ thềm , chị bảo làm thêm mấy món cải chua , mấy ông uống rượu đắng mồm thích ắn lắm
Ông tiện đung đưa trên cái võng ở ngoài vườn chuối , song việc chị ra ngồi cạnh bên tôi , cắt thêm tằu lá chuối trải ra trên nền đất dưới gốc cậy vối cạnh bờ ao , bóng nắng gữa trưa dịu lại nhờ hơi ẩm từ mặt ao xanh biếc đám bèo
Chơi dánh chuyền đi tiến
Nhưng làm gì có que chuyền mà đánh
Có chị vẩn cất trong nhà lâu lắm rồi không dùng tới , tiến kiếm quả gì làm quả cốt đi
Nhìn lên cây bười , lẫn trong tán lá có quả bưởi kẹ chỉ to hơn quả bóng bàn , bịch . hòn đá ném lên , tôi tung quả bưởi trong lòng bàn tay , mùi da bưởi hăng hăng thơm dịu
. tùng xoà
Chị liên chơi trước , thế ngồi đối diện chị từ từ dang rộng chân ra , chị kéo nhẹ ống quần lên , đề rải lớp que chuyền lên phần chân trắng ngần từ đầu gối xuống cổ chân trắng bóng . tung lên quả cốt , mắt chị dõi theo tung hứng nhịp nhàng , bàn tay phải chị uyển chuyển như lướt trên phím đàn , rải que , từng nhịp lần lượt chị chơi đến bảy lượt vẫn chưa làm rơi quả cốt
Bên hàng tóc mai chị lấp lánh vài giọt mồ hôi , nhìn chị say mê , hình như thời còn bé chị chơi đánh chuyền nhiêu , giờ nhìn chị chơi tôi ngĩ không bao giờ thắng được
Mải mê nhìn chị , quả cốt tung lên hạ xuống không ngừng . bỗng ánh mắt tôi tự nhiên dừng lại nơi cái đáy quần của chị hiện ra căng mọng . lồi lên . khát khao như mời gọi thằng con trai dậy thì gữa buổi trưa hè bên bờ ao tĩnh lặng