Truyện Ở Khu Vườn Nhà Ông Tiện - Chương 44
Tôi đứng lặng nhìn. Trong lòng u uất vì dấu chân thời gian trồi lên sụp xuống và những iến cố xảy ra tại khu nhà này
Ông thịnh im lặng, sự im lặng nhẫn nhịn, cảm giác như người có lỗi đang đứng chịu hình phạt, tôi không biết ông đang nghĩ gì nhưng chuyện xảy ra hôm qua đâu phải do ông, vì ông mà nên cớ sự này
Chị hạnh hình như vẫn chưa qua cơn xúc động, không biết trong lòng chị đang hạnh phúc vì cuối cùng những giọt máu đào của gia tộc được ghi nhận và đoàn viên, hay chị đang nghĩ về những nỗi niềm khổ đau của cuộc đời bà tiết
Tiếng chị hạnh nhỏ nhẹ….
Nhưng…truyện này đột ngột quá, gia đình em chưa ai chuẩn bị cho tình huống này …xin anh hãy lui ra ngoài cho gia đình em bàn tính, khi nào xong em cho người ra mời anh vào
Ông cả thịnh lí nhí xin phép lui chân ra ngoài, tất cả những người ngồi trong căn nhà không ai nói gì. Khi ông cả thịnh ra tới ngang cây cột nhà , anh hùng hình như vẫn chưa nguôi cơn nộ khí, bản tính của anh va chạm, ngang tàng, anh bước nhanh theo ra sát ông cả thịnh, tiếng anh như gằn gằn…vô phước mời ông anh lui bước
Khi anh hùng bước vào …không gian căn nhà như đặc lại , không ai nói gì …
Tiếng bố tôi nhỏ nhẹ
Cô hạnh nên kêu cô tiết ra đây
Chị hạnh bước vào gian buồng , lát sau chi đi ra, chị bảo chị cháu đang xúc động ..thôi có gì cháu quyết định vây
Mẹ tôi bảo..câu truyện của gia đình cháu bao nhiêu năm nay cô biết, nhưng ở đời mỗi người có uẩn khúc riêng, thôi theo cô chuyện cũ cởi bỏ…chín bỏ làm mười….quyết định thế nào cũng là ý nguyện của chị em cháu…cô thấy họ bước chân qua đây mong muốn cũng chân tình, nhưng cái cách họ làm không khéo chút nào cháu ạ….
Tôi nghe mà cảm nhận sự tinh tế của người lớn tuổi …
Tiếng anh hùng…cô hạnh cho ý kiến đi….
Thôi …em quyết định thế này anh hùng, không phải vì tiền bạc hay quyền lực…chỉ là vì nghĩa, vì tình, cái nghĩa, cái tình của những người cùng huyết thống, các cụ ngày xưa chỉ dạy…dù có nóng giận cũng không chém Nhau đằng lưỡi …sự thể đã thế này…cô chú nhẫn nói giúp vợ chồng thằng nghĩa ở lại chiều về..anh hung kêu giúp em phông ,bàn , ấm chén nước nôi, rạp, trong vòng 1 giờ phải xong xuôi…tất cả những gì bên mình đón tiếp đều do bên nhà mình bày biện…bên nhà anh thịnh chỉ được bưng duy nhất một mâm lễ…và di ảnh của cha em đến để thắp nhang…làm lễ xong..tất cả sang nhà hàng bên phố huyện ăn cơm…bên đó chủ nhà hàng em quyen họ sắp mấy mâm cũng nhanh thôi anh hùng ạ..
Thôi được…tiếng anh hùng oang oang, alo qua điện thoại điện tới nơi thuê phông rạp đám cưới, những lúc như thế này mới thấy cái bản tính mạnh mẽ va chạm cuộc đời của ạnh phát huy tác dụng
Nhanh lên…mày có 1 giờ là phông bạt bàn ghế nghồi cho 50 người phải xong….nghe đây tiền bạc,, giá cả miễn hỏi..xong việc lấy bao nhiêu thì lấy….
Ghóc ao, bờ ao. Khu vườn nhà ông Tiện lại chứng kiến sự biến đổi..đây bước chân của người còn sống đang giải quyết nỗi niềm của những người đã chết, câu truyện của bốn mươi năm trước ..cuộc đời bà tiết sống nơi ghóc ao trở thành đề tài nóng hổi trong làng, văn hóa làng, dù ở góc đất nào ..chỉ sau một đêm nó râm ran lan tỏa….họ bảo rằng …mấy ai nghờ rằng gia đình nhà ấy hôm nay ầm ỹ như vây…người già họ bảo ..thôi đạo lý một giọt máu đào….dù có gì cũng hơn ao nước loãng…..
Tôi thẫn thờ…còn gì nữa ..ghóc ao này chắc gì đã đã im truyện day dứt trong lòng….vì thế hệ hôm qua, thế hệ hôm nay những con người gắn bó với mảnh đất quê hương, mảnh đất của tổ tiên để lại ..tất cả họ vẫn sống và mỗi cuọc đời là một câu truyện …mấy ai nắm chặt bàn tay từ sáng tới chiều
……………………………………………………………………….
Những ngày đông giá rét….khị cơn gió bắc đổ về….ao , bèo tĩnh lặng
Cơn gió bắc mang cái lạnh chợt qua đi, những ngày đông giá nắng hanh hanh buổi trưa le lói. Công trường vào những ngày nước rút phần thi công đã nên hình khối căn nhà, ông phu đa hồi này phải bám ngoài công trường nhiều…ít có thời gian trở về khu vườn thăm con . thằng bé bụ bẫm mang hai dòng máu trở thành tâm điểm của trái tim ông..có lúc ông bảo ..tao đã đi tới hơn 50 quốc gia nhưng VN….lại là nơi tao dừng chân lúc cuối đời
Tôi cười …im lặng….
Ông bảo, saomày không có chính kiến gì
Em còn có chính kiến ghì nữa…vì,….
Vì sao
Vì ghóc ao nhà em nó thiêng lắm, ai về đó ở…chả bước chân rời đi được nữa…
ờ….ờ..tao cũng thấy vậy, cứ mỗi khi mệt mỏi…bực tức chuyện gì ở công trường, tao về ghóc ao nhà vợ…hiiiii…ngồi bên bờ ao ấy một lát là thấy nhẹ cái đầu
mà tao thấy cũng lạ tiến ạ
ghì vậy anh…
ở bên ghóc đất nhà bên kia..có căn nhà nhỏ …có một ông già sống cô đơn lắm…
vâng đấy là nhà ông sú chí anh ạ
những ngày đông giá tôi được giao đốc thúc phần phố cảnh khu nhà…những lúc thời tiết quá lạnh tôi phải chạy xuống xí ngiệp thực vật kiểm tra mức độ tiếp cận mùa đông của mấy giống cỏ và đám dây leo..họ trồng đối chứng 3 vùng cỏ với mức độ tưới nước khác nhau, nhưng kì lạ không mảng thực vật nào chết ..giống dây leo vỉ ốc quanh miễu làng hình như có hơi thở của ngôi miễu mang về tận đây vẫn tốt tươi lá dậy,, dây leo xanh ngắt…tin tưởng thành công tôi lại chạy về làng
tĩnh lặng đến vô ngần khu vườn nơi ghóc bờ ao hình như nơi đây thoát ra khỏi mọi va đập của cuộc sống tấp nập thường ngày
tiếng trẻ con bi bô…tiếng cái nhung xì xào cùng chị tiết…tôi rời khỏi ngôi nhà bước qua nhà ông xú chí…
trên chiếc nệm dày, lớp ga trên mặt thâm xỉn như màu cháo lòng..mùi khai nồng nặc bốc lên …căn phòng ông nằm được đóng bằngnhững mảnh ván ép..gió lùa ẩm thẫm..
tôi hỏi..ông ơi…không thấy tiếng ông trả lời..
bước` vào lật tấm chăn phủ kín đầu …
tấm thân ông co ro vì lạnh…tiếng ông nhỏ lắm …e e như tiếng mèo
ai đấy…
cháu đâu ..cháu là thằng tiến đây,,,ông ốm à
ư…ừ…nhỏ dần như tiếng ai trong bãi tha ma đêm vắng
ông đã ăn gì chưa
anh khải đi đâu mà để ông nằm một mình thế này
ư ..ư…nó đi ra ngoài phố từ chiều hôm qua…
thế không ai nấu cho ông ăn à….
Im lặng
..tôi lùa tay xuống dưới..cả một mảng nệm..ông tiểu tiện ướt hết…chết rồi ông bị đói và cảm lạnh mất
Chạy nhanh về nhà..tôi gõ của phòng chị tiết
Chị tiết..nấu nhanh cho ông sú chí bát cháo, ông ấy đang ốm chị ạ, em chạy qua thay quần áo cho ông ấy đây…
Cái nhung nghe tôi nói vậy đặt thằng cu bống xuống nệm trong cái cũi..chay theo tôi ra cửa..
Tôi ngoảnh lại..cười cười..ai cho theo
Chả là mấy bữa nay con bé làm bộ,,,..giận tôi
Nhung vô phòng lấy cái chiếu, cái nệm nhỏ , cái chăn ra…ông ấy tiểu hết ra chăn đệm rùi
Tôi lấy nhanh bình thủy nước nóng…bước qua..lau rửa, thay đồ…chị tiết im lặng đút cho ông từng thìa cháo…cái nhung ngân ngân giọt nước mắt…
Tôi hỏi..bé khóc à
Vâng..em vô tâm quá về đây từ sáng hôm qua mà chả để ý gì..may nay có anh về…không thì ông ấy chết rét
Thôi bé về bên trông thằng cu bống đi…bế cho nhiều vào …sau này mau quen tay, biết đâu có thằng cu thì…hiiii
Con bévênh mặt liếc xéo….không mượn phải lo xa…
Chị tiết lạu mặt cho ông trùm khăn kin đầu…
Ba ngày sau ông xú chí ngồi dậy được, những ngày ông ốm, là những ngày góc bờ ao tĩnh lặng xới đảo cái goc khu vườn còn lại về phận, số một con người..tỷ tê tôi hỏi
Sao không thấy anh sang về thăm ông…
Ông không trả lời…chỉ thấy đáy mắt ông có giọt nước mắt , rấn rấn ướt nhẹ bờ mi…hình như ông khóc, nhưng nước mắt đã cạn vì nỗi niềm, nỗi niệm của người con trai buộc ông phải bán căn nhà để đươc ra phố thị…
Ông , giờ anh sang ở đâu..vẫn ở ngoài phố chứ..
Phố nào…nó bán luôn căn nhà chung cư rồi giờ về quê vợ ở dựng căn nhà nhỏ nơi góc đất bà thông gia cho…mang theo bàn thờ mẹ nó về bên ấy…khi lập cái bàn nhang để thờ mẹ nó…cái di ảnh bà nhà tôi được đưa lên…người nhà bà thông gia bảo, đất có thổ công sông có hà bá..sao lại mảng ảnh thờ bà thông gia về lập ở nơi này…tôi nghe kể lại mà lòng như xát muối….
Không biết mấy kiếp sau gia đình tôi mới ngóc đầu dậy được…………..
(Còn tiếp)…