Truyện Ở Khu Vườn Nhà Ông Tiện - Chương 43
Chú tiến…..
Tôi nói vọng ra, gì thế yến
Chú sang đi, sang nhà cháu đi
Tôi đẩy đứa bé về phí anh rể bước ra sân..nhìn mắt con bé nhăn nhó,lo âu vì điều gì
Chú sang đi, ngoài cổng nhà cháu có ai kiếm, hỏi mẹ cháu với bá tiết, anh ấy nói nhanh lắm, cháu nge chả hiểu gì
Tôi bước nhanh theo con bé vừa đi, vừa hỏi, mà anh ấy nói gì, con bé bảo cháu chả rõ nói là con ông thịnh nào đó
Vượt qua khúc quanh bờ rào giáp ranh gữa nhà tôi với nhà chị tiết, men theo con đường nhỏ, con đường ngày xưa, bên tay trái ngôi nhà từ đường nguy nga đẹp đẽ trong ấy vẫn đều đều tiếng mọi người đọc theo tiếng tụng của sư thầy, tiếng vọng trầm buồn, khắc khoải nỗi lòng , qua khoảng sân, tôi nhìn ra cổng, khép hờ, bên ngoài bóng người thanh niên cao lớn, trạc ngoài 20 sắc diên tự tin, hiện lên vầng trán cao thanh tú
Ngâp ngừng tôi hỏi, cậu muốn hỏi gì
Em chào anh, em lả Tường con ông cả Thịnh người trên làng thượng
Câu hỏi ai
Em muốn hỏi cô tiết , cô hạnh
Nhà tôi đang có việc và cũng không quen ai trên làng thượng cả, xin lỗi , cậu thông cảm
Không anh ơi…nhìn cậu ấy nhăn nhó, biệu lộ sự thất vọng, hình như có điều khó nói,
Anh ơi anh đợi em một chút
Câu ấy bước ra cách khỏi cánh cổng vài mét. Điện thoại cho ai đó , tôi nge rành rọt…bố bố vào đây mà nói, con không nói được đâu
Cậu ấy lại bước vào , đối diện , cách ngăn, trong ngoài..khẩn khoản
Anh ơi…anh đợi một lát bố em vào thưa chuyện
Khoảng 7 phút sau, chiếc xe nhỏ 4 chỗ tiến vào, người đàn ông vạm vỡ tuổi chắc khoảng 6o
Tiếng ông nhỏ nhẹ ..chào cậu
Cái yến nhìn hai người không chớp, hình như con bé cũng linh tính điều gì
Tôi đáp lời, thưa..anh cần gì ạ
Tôi muốn gặp cô tiết
Chị tôi đang có việc
Không khí căng thẳng, khoảng cách vô hình, tâm trang hai người bên ngoài đang rối bời , bởi nút thắt hoàn cảnh, nút thắt cuộc đời hơn 40 năm không phải tự nhiên mà họ có cơ hội gỡ ra
Cậu ..cậu làm ơn,.. nói giùm tôi muốn gặp cô tiết thưa chuyện
Thái độ ông cầu khẩn , điềm đạm, nhũn nhặn trong ứng xứ làm tôi thật khó lòng, ngĩ nhanh, tôi tính quay vào gọi chị tiết ra..nhưng ..phía sau bậc bờ thềm cách chỗ tôi đứng khoảng 20m ..chị hạnh đang đứng chùi nước mắt
Tôi bước lại nói nhỏ với chị
Chi bước ra, khuôn mặt không biểu cảm gì..cánh cổng mở ra..khuôn mặt chị mắt mở to, tái dại…cúi đầu vịn vào cánh cổng , cái yến chạy nhanh tới đỡ mẹ… Tôi cũng không hiểu cha con ông thịnh đã nói với chị câu gì..tất cả đều lặng đi…nặng nề…
Tôi đứng gần chị…vịn nhẹ bờ vai
Chị ..chị có sao không
Em mời họ sang nhà anh hùng đi, trong nhà cũng sắp cúng xong rồi
Bên nhà anh hùng bố tôi cùng anh hùng đang công, thủ trên bàn cờ
Tôi bước vào, bố tôi ngước lên, ai thế con
Con cũng không rõ, chị hạnh bảo con mời cha con chú ấy qua đây vì bên nhà đang cúng
Anh hùng cất nhanh bàn cờ..nhã nhặn… mời ông anh ngồi
Không..tôi chưa dám
Mẹ con chị hạnh bước vào, khuôn mặt chị đã hồng trở lại , hình như cuộc đời quá quen với nhiều sóng gió. chị đã trở về phong thái tự tin
Bên kia…âm thanh đã tắt. ngoài cổng mẹ tôi đang tiễn sư thầy trở về
Không gian trong nhà anh hùng..trầm lặng..nặng nề, như trước bão, chẳng ai dám nói điều gì..mọi người chờ đợi…
Tiếng chị hạnh nhỏ nhẹ
Yến, con về nhà kêu bá tiết với bà nhẫn qua đây
Lát sau, trên chiếc ghế đôi bố tôi và mẹ ngồi đối diện, chị tiết cùng ông fuđa ngồi lên mép gường
Anh hùng bảo, tiến rót nước
Tôi run run ..tâm trạng như chứng kiến trận đánh nhau của trai làng giành giật chị liên năm xưa
Anh hung oang oang, đứng lên, chỉ tay về trước mặt
Thưa ông anh , đây là ông anh bà chị tôi đã ngoài bảy mươi. Tôi là hùng chủ nhà, kia là vợ chồng chị tiết, mẹ con cô hạnh, tôi không hiểu ông anh là ai…đến nhà chị tôi có việc gì
Tiếng anh hùng, gằn gằn, nằng nặng…dự báo sắp tung ra những lời đao, búa
Ông thịnh…cúi đầu, rồi ngước nhìn bàn thờ ông tiện..lúng túng..thưa, thưa…lập bập..tôi là cả thịnh, bố tôi là cả cường nhà ở trên làng thượng…đây là con trai tôi , cháu tên Tường…
Tôi, …xin thưa với ông anh, bà chị, chú hùng, hai cô, các cháu câu truyện…tôi đến đây..tiếng ông lặp lại lâp bập, giọng điệu run run…
Thật khó cho tôi,…tôi mong mọi người bớt chút thời gian lắng nge
Bố tôi, mẹ tôi đã mất, ông bà thân sinh tôi sinh đươc tôi là cả, kế đến là 3 em cô và 1 chú út…ngày xưa khi chúng tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhiêu..vả lại chuyện của bố mẹ, chúng tôi cũng không dám can thiêp…nhưng tôi biết, cha tôi với dì thu huệ đã nên duyên tình ái với nhau..chuyện ngày xưa, tôi không dám bảo ai có lỗi, nhưng mẹ tôi cũng rất đau khổ, bố mẹ tôi mất đi, tưởng rằng mọi chuyện đi vào quên lãng , nhưng gần đây tôi có sửa lại chiếc gường gỗ mít ngày xưa cha tôi nằm ..chúng tôi thấy chiếc hộp này trong hộc đầu gường đóng đinh kín
Ông thịnh đặt lên bàn chiếc hộp sơn mài vuông vức mỗi bề khoảng 30cm..run run mở ra, bên trong có 1 cuốn sổ đã úa vàng, từng sấp tiền ngày xưa, từng tờ tiền màu đỏ 10 đồng còn rất mới
Xin phép ông bà và các cô cho tôi đọc đôi đoạn…
Làng thượng,..ngày, tháng, năm 19…
Anh tiện kính mến
Vậy là đã lâu tôi không được xuống chơi và gặp anh, tôi nhớ anh lắm, nhớ lại những ngày tôi cùng anh đi dân công tây bắc, những trận sốt rét rừng không quật ngã tôi và anh,.. cùng lời hẹn ước ngày trở về chúng ta là bạn tốt của nhau mãi mãi, tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi thu xếp mua đất cất nhà cho thu huệ, giờ này tôi rất buồn, đời trai chinh chiến không quật ngã tôi , nhưng giờ đứng trước sự thể khó khăn này tôi thật khó xử, vợ tôi đã biết truyện, bà đập đầu vào tường bắt tôi phải thề, không được đi lại với cô thu huệ, bà ấy đã đánh cô thu huệ gữa chợ..tôi không biết bênh ai, bỏ ai lúc này..bên nào cũng là con, bên nào tôi cũng yêu thương như người vợ………..
Làng thượng ngày, tháng, năm 19….
Anh tiện mấy năm nay tôi cũng yếu đi nhiêu…mấy năm nay tôi để dành ít tiền, mong muốn xuống anh chơi ,nhờ anh chuyển cho cô ấy , phụ giúp nuôi con, số tiền này cũng mua được khoảng 30 tấn lúa giúp bà ấy sửa lại mái nhà, giúp con tôi chút tiền ăn học…nhưng tôi không sao đi xuống anh đươc, bà ấy không rời tôi một bước, ..tôi sợ bà ấy đập đầu vào tường lần nữa…tôi buồn lắm, anh tiện ơi…
Làng thượng ngày, tháng, năm 19….
Tôi nhẩm nhanh ..dòng lưu bút của ông cả cường được ông thịnh đọc lần cuối này so với dòng lưu bút đọc lần đầu đã 14 năm
Anh tiện..tôi lúc này đã yếu lắm rồi…chắc cũng gần đất xa trời, tôi chỉ biết gửi vào đây vàì dòng tiễn biệt ..chúc anh về với tổ tiên sau tôi..mình sẽ gặp nhau ở dưới đó, khi chúng ta cùng về với ông bà……………..
……………………………
Tiếng ông cả thịnh như ngẹn lại, bất chợt ông quỳ xuống nền nhà, chắp tay cung kính, ông ngước mắt lên bàn thờ ông tiện, vái lạy ..tiếng ông nấc lên ..Bác tiện ơi ……
Tất cả như chìm đắm…trong ngẹn ngào, bên kia gường chị tiết, tiết khóc vỡ òa, sụt sùi…chị hạnh hai chân run run..tôi phải đỡ nhanh bờ vai chị
Anh hùng đứng lên đỡ ông cả thịnh dậy, anh bước tới bàn thờ đốt nhanh nén nhang,..run run dắt ông thịnh tới bàn thờ.rồi anh đứng ra sát mép cột..ông thịnh nấc lên trán tì vào bàn nhang không nói lên lời..mẹ tôi mắt dưng dưng ngấn lệ, tôi và chị hạnh tựa người vào cây cột…bất chợt trong tôi bừng lên câu hỏi ..
ái tình ..ái tình là gì mà sao người ta khổ vậy..nó là một thứ mong manh.. không vị , không mùi…có phải vết chân năm xưa của ông cả cường vẫn in trên nền nhà ông tiện ..giờ chuyện ông, chuyện tôi…truyện khu vườn nhà ông tiện, vẫn còn phảng phất nơi này..nhìn anh con trai ông cả thịnh, đứa cháu nội tên tường. nét phong quang, lãng tử, rạng rỡ truyền lại trên vầng trán người cháu, người con, chắc ông cả cường ngày xưa cũng là đàn ông lãng tử …đàn ông lãng tử, đẹp trái, trái tim ướt át, lãng mạn, mênh mông,..khó bước qua được cửa ải ái tình…và giờ đây chứng kiến dòng lưu bút trái tim tan vỡ,…của người quá cố, tôi cũng không dám ngĩ gì ..chỉ chợt thốt lên…ôi cuộc đời đàn ông .đàn ông, thời nào cũng thế..
anh hùng mời ông cả thịnh ngồi xuống ..chắp tay trên gối , đôi mắt ông vẫn còn ứa lệ ngẹn ngào…
như có sức mạnh vô hình..ông bật đứng lên , bước tới nơi chị hạnh vẫn dựa vào cây cột..ngập ngừng ông buông tay ra..cô…cô..
chị hạnh ập vào vai ông…nước mắt thẫm đẫm vai, người anh lần đầu được gặp …nhìn cảnh này, trái tim mọi người như ngẹn lại, châu về hiệp phố, máu chảy ruột mềm
không…tiếng chị tiết bật cất lên, chị xô nhanh ông fuđa..chạy vào buồng chị liên ngày xưa ngủ..
tôi cùng cái yến, ông fuđa chạy theo..chị hạnh đổ ập trên gường , vai rung lên,,tay chị đập nhanh xuông gối..
không..không.. vì trận đòn ấy mà mẹ tôi dẫn đến mắt lòa..
tôi thật xúc động
giờ tôi đã hiểu rằng ngày xưa cứ mỗi khi trái gió, trở giời, bà tiết lại kêu đău bên thái dương nước mắt bà chảy ra đầm đìa và khỏang 3 ngày sau bà không nhìn rõ đường để đi lại
tôi nhìn khoảng buồng năm xưa chị liên từng ở..khổ đau, sung sướng bất chợt hiện ra..ông fuđa bập bẹ vài cau tiếng việt..em..em..thôi..thôi..đừng quá xúc động kẻo ảnh hưởng tới con…
tôi bước ra ngoài..chị hạnh thẫn thờ..tôi dìu chị ngồi xuống gường,,chị ngoảnh ngang thì thầm vào tai tôi bảo..
tiến câu hỏi năm xưa em hỏi..giờ em đã biết rồi
giờ chị định thế nào…
chị cũng chưa biết nữa..người chết cũng đã chết rồi, người sống phải cởi bỏ thù hằn…máu chảy tới đâu, ruồi bâu tới đó ..
chị lại chúi nước mắt
tiếng ông cả thịnh trầm đều bên bàn nước
thưa ông anh bà chị, thưa các chú, các cô, …nhã nhặn , nhẹ nhàng..
tôi tới đây không phải mang theo thù oán. Chỉ mong được thực hiện tâm nguyện của cha tôi và cũng là cha của hai cô..và cũng chả mong xin xỏ nhờ vả điều gì vì kinh tế gia đình chúng tôi bên đó cũng không đến nỗi nào..các con các cháu cũng có gần chục đưa làm kinh doanh và làm quan hàng tỉnh, huyện..
ngoài kia chúng tôi đang chờ khoảng 50 người 7 chiếc xe đến hôm nay đều là xe của nhà , chúng tôi đã chuẩn bị mâm cúng, bàn, ghế, đồ lễ, phông rạp đầy đủ..nếu được 2 cô đồng ý ..xin cho phép chúng tôi được thắp mâm cúng giỗ trước bàn thờ dì thu huệ, để cha tôi được mãn nguyện nơi chin suối, và các em cô tôi ..xin thay mặt hương hồn của mẹ ..nói một lời xin lỗi nếu dì thu huệ hiển linh…….
Khuôn mặt..tất cả mọi người cứ ngẩn ra..không ai chuẩn bị cho câu chuyện này…không khí trong nhà như đậm lại..tâm trạng hoang mạng như có trận động đất nơi này….
Tiếng bố tôi trầm buồn..vậy 2 cô tính thế nào..cô hạnh…
Cái yến lặng lẽ nép bên cạnh mẹ, cạnh tôi……trong kia, tiếng sụt soẹt vẫn chưa ngoai…chỉ tội cho ông fuđa..tiếng việt chưa thạo ..vụng về bên chị tiết
Chị hạnh nhỏ nhẹ..tiến, em ngĩ thế nào…
Tôi nhỏ nhẹ..thôi chị ạ..duyên nợ…từ đây xin cởi bỏ…cho hương hồn các cụ gặp nhau
Cái yến cấu vào tay tôi…chú muốn bà ngoại cháu giống ông táo à……..
Chị hạnh đứng lên..
Thưa anh…
Chị em ..chị em vẫn còn xúc động..em đi ra khỏi nhà từ năm em 16 tuổi..lăn lộn với đời..chị tiết sống với mẹ nhiêu những năm tháng cuối đời..mong anh thông cảm…những ngày cuối đời mẹ sống vất vả vì bệnh tật mỗi khi trái gió trở trời…
Anh đã có lòng..thì chúng em xin nhận….nhưng……….
(Còn nữa )