Truyện Ở Khu Vườn Nhà Ông Tiện - Chương 42
Tiếng nhạc nhẹ vọng ra ở mấy căn phòng, sen lẫn tiếng cười rúc rích của bé yến vởi cái nhung, chắc mấy đứa đang lăn qua lăn lại trên nệm, chơi trò kê tai vào bụng chị tiết để nge tiếng tim thai đứa nhỏ đang đập trên bụng chị. Mấy ngày nay tôi đã vô tình nhìn thấy, khi hỏi cái nhung
Mấy người chơi trò gì thế..
Hiii ,..chuyện con gái anh hỏi làm gì
Ánh điện hắt ra từ mấy căn phòng xây sát mép bờ ao, mờ ảo, tan ra trên không gian khu vườn, bức tranh , bức tranh làng quê khi có bàn tay con người tái tạo, đổi thay, khu vườn về đêm giờ lung linh như khu vườn cổ bên nước nhật
Boong….boong…booong……………..
Nhịp chuông, ôi tiếng ngân của quả chuông từ ngôi nhà thờ từ đường chị tiết vong ra,lẫn vào tiếng nhạc tụng kinh từ chiếc máy thu âm phát ra từ căn nhà ..tôi nhìn sang bên ấy. ánh điện từ ngôi nhà tám mái, kiểu gác lâu hắt ra từ khoảng gũa hai mái nhà …không còn, không còn ngôi nhà rêu phong sụp đổ, mái ngói phủ đầy lá tre…ngiêng ngiêng góc tường cỏ mọc
Ghế đá cạnh bờ ao mát lạnh, tôi dừng gót chân, ngắm nhìn khu vườn về đêm..thanh thản
ồ vậy là đã 20h tối rồi
như có tiếng bố tôi ngày xưa..ông vẫn thế, giờ này trong căn nhà ông Tiện, anh Hùng, bố tôi cùng ông fuđa đang vừa tửu nhập, ngôn xuất, tay rê rê trên bàn cờ tướng . thú vui của ba người mỗi khi gặp nhau… mà cũng thật kỳ lạ họ hợp nhau về thú vui uống rượu ..lâng lâng, hạ thủ bên bàn cờ.có đêm gần 3h sáng mới tàn cuộc
bố tôi vẫn thế, nhưng ông cũng đã già, nhớ lại ngày xưa . khi ông đứng ngoài sân hỏi
mấy giờ rồi con
tôi bảo..20h rồi bố ạ
ông gắt lại, sao không nói là 8h tối
bố này…một ngày là 24h , bây giờ là 20h mới đúng chứ
các anh cứ vẽ chuyện, cứ gọi là 8h sáng hay 8h giờ tối cho nó thuần việt không được hay sao
tôi cười cầm hòa, lảng đi, chay sang sân nhà chị liên cho yên chuyện..giờ …cũng 8h tối…chị liên đang lưu lạc nơi nào, giá mà giờ này có chị, được chứng kiến những gì diễn ra tại khu vườn này, từ sáng đến giờ ..chắc chị cũng nhẹ lòng về một cái kết, cái kết của một câu chuyện ròng rã hơn bốn mươi năm , cái kết của một con người khi về già, chị đã góp sức nâng niu tắm rửa sớm hôm, bón từng bát cháo mong bà vượt qua nỗi cô đơn và cơn bạo bệnh…bà Tiết
ờ nhỉ, à mà không phải..quê tôi có tục lệ lấy tên con cả để gọi thông thường hàng ngày chứ tên thật của bà là thu Huệ……..cái tên thật đẹp và người ấy đã cả đời gắn bó bên cạnh bờ ao khu vườn……
thả hồn..phiêu du ánh mắt khép hờ qua kẽ lá trời đêm, lạo xạo bước chân ai đang bước trên con đường bê tông nho nhỏ chạy quanh bờ ao..tiếng chân đến gần..tôi mở mắt
con chó đực to, lông đen tuyền chạy đến sát chân tôi khịt mũi hít hơi, tôi xoa lên đầu nó..rung đuôi nó dụi nhẹ đầu vào chân tôi
anh khải..anh đi tuần vườn à
ừ tôi đi dạo một vòng, chú ngồi hóng mát hả
vâng ạ, em ra đây ngồi hóng mát chút
anh ngồi xuống đây ngỉ chân một chút đi , tôi móc bao thuốc mời anh,
à , anh khải ..em nge anh hợp đồng trông coi vườn cho 3 căn nhà ..anh thấy có phù hợp không
được chú ạ, tôi cũng mừng vì một công đôi việc, vả lại tôi thấy mấy khoảnh vườn này giờ quá đẹp, nó cũng cho tôi tâm trạng ấm áp như tôi đang có một gia tài, hàng ngày tôi được chăm sóc, tưới tắm, nó cũng làm tôi quên đi cái tâm trạng nhớ góc chợ, bến xe. Gầm cầu, cái nơi mà miếng cơm manh áo tranh giành , chỉ tích tắc không vừa lòng người ta sẵn sang thượng cẳng chân, hạ cẳng tay…tôi vừa chăm sóc ông già vợ vừa có thêm thu nhập
vậy mẹ em với mấy người thỏa thuận thế nào
à….mỗi tháng tôi nhận được 1,5 triệu, được trồng chuối lá cây trái ngắn ngày trên nhũng khoảng đất trống của ba khu vườn nhà chú, nhà cô tiết và nhà anh hùng
anh thấy vậy đươc không
đươc chứ ..tôi an tâm lắm
anh này, em nge chị hạnh ký kết giấy ờ yêu cầu anh bảo toàn tài sản trong căn nhà thờ hả
đúng rồi chú
cô hạnh là dân làm ăn thẳng thắn và xòng phẳng lắm, thống kê từng món đồ trong nhà thờ cúng. Tôi coi hết giá cả, áng chừng cũng gần cả tỷ chú ạ…nguyên quả chuông đồng cũng gần 300 triệu chú ạ
anh..liệu có an toàn không
chắc chắn chú ạ..
hàng ngày tôi sang đây ở chung với cha vợ..trồng cấy cây cối trong khu vườn. ban đêm tôi thắp điện nhang đèn cho mấy căn nhà thờ, cô hạnh bảo nếu làm tốt thì còn có thưởng thêm, từ ngày tôi về đây mấy thằng ngiện không dám lảng vảng tới đây nữa, đời tôi đi giang hồ từ 12 tuổi . bền xe gầm chợ là nhà..bao phen oanh liệt , giờ cũng chồn chân rồi chú ạ
anh này, sao anh lại làm rể ông Sú chí vậy, anh đâu phải người ở đây
à, ..chả là ngày cậu Sang ra phố làm ăn tôi có theo cậu về chơi..hợp mắt bén duyên tôi thành người trong nhà
tôi thầm ngĩ ..vậy là ông Sú chí không phải cô đơn một mình rồi
a khải dợm đứng lên..cất tiếng…thôi chú ngồi đi, anh đi đánh đảo một vòng
vâng ạ , anh đi đi
tôi nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn đêm, loang lổ, sáng tối dọc theo khu bờ tường cao hơn 2m chạy ôm vòng suốt khu đất nhà tôi nhà chị tiết , bóng anh, bóng con chó mực hiện ra khi ánh đèn chiếu vào đôi mắt , xanh lét, thăm thẳm…ồ ..khu vườn đã ấm bước chân người
lại tiếng bước chân ai..tôi không mở mắt
ù….òa…
cái yến đứng sau lưng gế đá, tôi không mở mắt
nó ngồi xuống, ngoảnh ngang,,chạm tay lên má tôi…tiếng nó cười rúc rich..chú chơi xấu nha…giả vờ ngủ
tôi cất tiếng nhỏ nhẹ…cô nhung đâu rồi
hii..cô vẫn đang nằm chuyện trò với Bá Tiết….
hii , mấy đứa xoa bụng bá tiết thấy thích không…
aiza…chú nhìn thấy à
ừ..thì có gì đâu, tối nào bên phòng 3 người chả cười rinh rich, cãi nhau, trai hay gái
hii..nhưng mà người thích nhất là mẹ cháu đấy chú ạ…mẹ cháu bảo nhà này hiếm người trai hay gái cũng được, nhưng mà bác fu lại thích con trai chú ạ..
con bé ngiêng người ngả nhẹ đầu vào vai tôi, tính nó vẫn thế, nũng nịu, trẻ con, tự nhiên như bạn bè..
chú này…hình như mai cô nhung đi rồi đấy
ừ….
Chú không muốn cô nhung ở đây hết hè à
Có chứ, ở đây thanh tịnh, không khí trong lành…nhưng ngày kia chú cũng phải lên công trường rồi
Còn cháu thế nào..bao giờ thì chuyển trường
À cháu chơi ở đây mấy bữa, rồi cũng mẹ cháu bay vào trong ấy chia tay hàng xóm và mấy bạn cháu..chứ học bạ của cháu thì cô giáo đã giúp lấy và chuyển theo bưu điện ra rồi chú ạ
Cháu có thích ra ngoài này không
Có chú ạ..ra đây lâu lâu cháu được về đây chơi thích lắm
Con bé tì mạnh..sợi tóc bay bay quanh cổ, mùi con gái dậy thì thoang thoảng đâu đây như mùi thị khu vườn
Tôi yên lặng ngĩ ngợi ..lẳng nge tiêng chuông buông dài ..binh….boong………….
9h đêm rồi , mối giờ chuông đổ 1 nhịp..gióng rả, ngân vang
Cái yến bảo ..chú này con trai bác thịnh đẹp trai nhỉ…
ừ…nhưng mà sao con gái cứ thích đẹp trai thế
thích chứ..thế chú có thích người yêu đẹp gái không…
cũng….
Cũng có chứ gì…chú này….lấp lửng hoài
Mà yến này..tôi chợt im lặng
Chú bảo gì
Chuyện sáng nay cháu thấy thế nào
Cháu ..cháu còn nhỏ…cháu chưa ngĩ được nhiều ..nhưng cháu thương bà ngoại cháu lắm, lúc mẹ cháu có bát ăn bát để thì bà cháu lại mất rồi..bá tiết đến giờ vẫn khăng khăng chưa chịu cho gia đình nhà bác thịnh bước vào..nhưng mẹ cháu thì lại đồng ý..nên bá tiết có vẻ giận mẹ cháu từ sáng đến giờ…lâu lâu nước mắt cứ ứa ra..hồi nãy trong phòng vẫn sụt sùi đấy chú ạ…
Chú thì thế nào….
Tôi im lặng ..thả hồn theo không gian tháng năm của khu vườn.
.tôi ư…tôi chỉ cảm nhận ..cảm nhận tình người, cái tình, cái lý trong yêu đương,.. tình ái đôi khi nó không thể rạch ròi, mong manh sợi chỉ tơ hồng, kéo dài từ đầu mày tới cuối con mắt của nhau, để rồi người ta ngả lòng..hiến dâng tấm thân cho bản tình ca ái tình…dục tình rung lên bất tận
Chú….chú lại ngủ à…
Không …
tôi đâu có ngủ…tôi chỉ im lặng ngĩ về cuộc đời bà tiết,…à không, cuộc đời bà thu Huệ..lại một cuộc đời gắn bó với khu vườn vì nhà bà giáp cạnh bờ ao, ôi chỉ một cái góc ao thôi, chỉ một mảnh vườn quê thôi, mà biết bao câu chuyện…nó như bão giập, sóng nhồi, cuộc đời mỗi người, cuộc đời ngắn ngủi của chi Liên, cuộc đời bà thu Huệ lại là một câu chuyện quanh khu vườn nhà ông Tiện
Buổi sáng hôm nay…hình như bao biến cố bên mảnh vườn nhà ông tiện chuyển hết sang mành vườn nhà chị tiết ..nó dồn dâp mạnh mẽ phá tan mọi ẩn dấu suốt bao nhiêu năm …nó như người ta đang cầm cây cuốc bổ vào từng thước đất phủ lấp theo lớp bụi thời gian..qua bao tháng năm tất cả như chìm đi trong im lặng, giờ vỡ ra tất cả òa lên khóe miệng, rơi theo từng giọt nước mắt, uất ức, khổ đau… bày ra tất cả cuộc đời chị Tiết, cuộc đời chị Hạnh những đứa con chưa một lần đươc gọi hai tiếng cha ơi…và nỗi lòng ông cả Cường khi anh con trai đọc lên vải dòng nhật ký
Tất cả…có lẽ tất cả cũng tại tôi..
ừ…tại chuyến đi bất chợt như một định mệnh của tôi vào dịp gần tết cách đây hơn 2 năm vào thăm gia đình chị hạnh, chị tiết ở vùng đất miền đông phương nam…
Tất cả cũng chỉ là những câu hỏi vô tình trong nhà chị hạnh…và ánh mắt khó hiểu ngại ngừng của chị tiết
Ngày ấy..sau bữa cơm chiều chị tiết thủng thẳng thắp mấy nén nhang lên trang thờ bà tiết..nhìn lên tấm ảnh trắng đen chụp bà hồi còn khỏe mạnh..tôi như vẫn thấy bà hiện ra ,trong những tháng ngày năm xưa ở khu vườn..
Khi chị tiết vừa bước xuống tôi vô tình hỏi
Chị sao trên bàn thờ không thấy hình cha chị
Câu hỏi vô tình …lúc đó chị hạnh đứng ngay sau lưng tôi..
Ánh mắt hai chị thật ngại ngùng..chị tiết đứng hình như pho tượng ..chị cúi đầu bước nhẹ ra sân.
.tiếng chị hạnh nhỏ nhẹ…
Tiến..chuyện dài lắm em ạ….
Và sáng nay…cũng khoảng 8h ..khi tôi đang chơi cùng đứa cháu con chị gái trong nhà.anh rể có vẻ như đang sắp đặt lại mấy món đồ, gói gém chuẩn bị cho chuyến đi về ngoài nhà tôi ở thành phố, ngày mai anh chi đặt vé bay vào miền trung
Bên kia tôi vẫn lăng nge âm thanh..tiêng chuông, tiếng mõ…
Bên nhà chị tiết..mẹ tôi cùng chị gái tôi , chị hạnh, chị tiết..à có cả ông fuđa cùng mấy bà hàng xóm và mấy người bên ngoại nhà chị hạnh, đang bái vọng trên nền nhà..tiêng tụng kinh của sư cả âm vang, nhịp vội vã như thể người đã khuất đang hiện về ..bài kinh bái vọng…tất cả trầm mặc cung kính trong ánh sáng lung linh..huyền ảo..hình như tiếng vọng bài kinh đang làm cho tâm hồn người còn sống và người đã khuất đang cùng bay về miền cực lạc..vô hồn, phiêu lãng…
Bỗng tiếng cái yến từ ngoài sân gọi vọng vào
Chú tiến ơi..
(Còn tiếp )