Truyện Ở Khu Vườn Nhà Ông Tiện - Chương 38
Tiếng ho hụ hụ của ông Tiện tất cả như tái hiện trong tâm tưởng của tôi, bó gọn trong ngôi nhà cổ 3 thế thệ sinh ra lớn lên ở nơi này …chìm đi trong trí nhớ..dĩ vãng đang xa dần, nó chỉ còn trong tâm thức của những người đang sống quay cuồng vì lý do cơm, áo, gạo tiền . để rồi bao lâu nữa vết bụi thời gian, những căn nhà theo tháng năm không còn trụ vững đổ gục xuống nền nhà và mãi mãi chỉ còn mảnh đất, khu vườn . khu vườn nhà ông Tiện
Đêm..đã chuyển sang canh. Tôi giật mình thức giấc vì tiếng xe gắn máy chạy ngang con đường phía sau nhà, mùi khói xăng thơm dịu, nó khống giống những âm thanh của làng quê của ngày xưa, của mỗi buổi sớm mai chỉ có tiếng chân trâu lộc cộc gõ trên đường đá sỏi, tiếng xe bò, xe cải tiến lạo xạo trên đường, giờ đây cũng khoảng đường ấy láng mượt bê tông, buổi sớm mai quê tôi đang hòa nhịp đi lên bắng tiếng xe đi chợ phiên buổi sớm
Lóc choc , tiếng chim chích chòe trên ngọn thị, cây thị, cây hồng mùa đông trút lá, chơ cành đong đưa trên những đầu cành không lá vài cọng kén đong đưa , lũ sâu ngủ đông cũng đợi mùa xuân bung ra cánh bướm dịu dàng, đập rờn bay lượn ở góc ao bèo tô điểm cho mùa xuân, mùa xuân trên khu vườn nhà ông tiện . nhớ lại ngày xưa vào những ngày này bọn trẻ con chúng tôi nôn nao đón chờ bộ áo quấn mẹ may cho ngày tết, mấy hôm trước mẹ tôi bảo năm nay nhà mình ăn tết lớn, mấy năm rồi ngày tết con chẳng có nhà. Tôi nhìn ra ngoài của sổ, qua lớp kính lờ mờ ánh sang rạng đông,bình minh đang lên trên khu vườn đơn sơ mộc mạc. bước ra ngoài sân trên cao phía khu vườn nhà ông Sú Chí ánh sang ban mai đan lên bầu trời gợn mây như hình rẻ quạt
Khu vườn dần dần ló rạng , cảnh sắc thật thanh bình, cái hồn, quê tĩnh lặng thâm trầm . như in vào lòng người, hiện ra trong giấc mơ những tháng năm tôi sống nơi xứ lạ, quê người
Bước vào đầu gường cầm lên cái điện thoại, bật chế độ quay tôi lia máy lên bầu trời , khu vườn lúc rạng đông. bình minh quê tôi, ánh sang đang tỏa xuống khu vườn, gốc đào, góc sân, bể nước ngày xưa tôi cùng chị liên dội nước,
chỉ mấy ngày nữa thôi trên kịa ngọn hồng, ngọn thị cành lá sẽ rợp mát khu vườn, nôn nao tôi nhớ lại mùa hái thị năm xưa ..bỏ chiếc điện thoại vào túi ngực tôi bước theo dọc bờ ao, nước trong leo lẻo,mực nước vơi đi, bậc thềm xuống ao vài cánh bèo xô dạt,
men theo bức tường tôi bước sang căn nhà chị tiết . tàn lụi, ngiêng ngả mái nhà sập xuống kéo theo mảng ngói gócrong rêu. góc buồng chị tiết ngọn tre xòa xuống, lá phủ đấy sân, hoang tàn kỷ niệm, mưa gió cuộc đời…phía bên nhà tôi bối cành cũng chả hơn gì, thời gian đang làm những gì vốn có..cánh cửa đầu hồi phòng tôi ở tróc đinh ngiêng ngiêng sập xệ, không một bóng người, man mác chua sót long người ..
Bước sang phía hang rào nhà ông Sú Chí ..ô kìa . góc đất gần sát bờ rào nhà ông tiện mới mọc lên căn nhà 3 gian mộc mạc tường gạch ..sân nhỏ, cô đơn ..lạ nhỉ . chỉ mấy tháng tôi không trở về nhà nơi này mọc lên căn nhà mới ..khoảng đất bên kia căn nhà cũ của ông chỉ còn trơ nền và mấy góc tường vỡ vụn
Tôi đang ngỡ ngàng như muốn hỏi….nhà ông sú chí đâu rồi
Lạch cạch cánh cửa mở ra, hình ành của ông già , khổ , nhăn nheo, vết mòn thời gian hắn lên khuôn mặt, bao năm rồi tôi gặp lại , à….cũng gần chục năm rồi
Cháu chào ông ạ
Anh là…….
Cháu là thằng tiến con bà ..
Cha bố anh, đi đâu , dễ đến chục năm bây giờ ông mới thấy
Nhớ là ngày xưa , cũng là hàng xóm nhưng nhà tôi và nhà ông tiện ít khi qua lại nhà ông, mấy đứa con ông hình như cũng đi đâu biệt xứ
Cháu gồi chơi, ông vơ hai cái ghế nhỏ mời tôi ngồi
Ông ơi sao nhà kia không ở ông lại cất nhà qua góc đất này
Khuôn mặt nhăn nheo vì năm tháng tuổi già , đáy mắt ông đùng đục, lờ mờ nhìn ra xa xăm nhìn ông hằn lên những nếp nhăn…bất giác nơi đáy mắt ông gỉ ra giọt nước ..
tôi bất động, im lặng chả dám nói gì
Lát sau ông bảo . nhà tôi bạc phước rồi cháu ạ
Hình như bao nhiêu dồn nén, chất chứa trong lòng nay bật ra trong tâm thức..ông khóc cho số phận, khóc cho uẩn khúc éo le
Ông ơi , sao ông lại nói vậy, mấy anh chị đâu . sao ông lại ở một mình
Nhà tôi không có phước, không được như bên nhà anh Tiện, anh ấy chết đi căn nhà, mảnh đất bên ấy vẫn còn , anh Hùng thật là hiếu thảo đi là ăn xa biết tích cóp về tu bổ căn nhà
Thằng con tôi là thì làm ngược lại , nó bỏ đi bao nhiêu năm đùng đùng trở về bắt tôi bán căn nhà xưa rồi cháu ạ, cái ông chủ mua cả đất cả nhà xong chỉ dỡ căn nhà về làm nhà du lịch, căn nhà của ông nội tôi toàn là ghỗ mít già ..trời đày tôi rồi cháu ạ. Tưởng nó làm lên vương tướng công trạng gì, ra ngoài làm phu khuân vác cửu vạn trên cái bến xe . không mang đươc gì về tu bổ cho tổ tiên thì thôi , nó mang về cho tôi nỗi uất hận, đời tôi như sắp gần đất xa trời, nhìn căn nhà tổ tiên bị người ta đỡ mang đi ..lòng như đứt từng khúc ruột ..tưởng nó làm gì hóa ra gom tiền cái chung cư, căn nhà cao chót vót trên đỉnh lầu mười, tôi lên ở được mấy ngày , nhỏ bé như cái chuồng chim, nhà chật , đông người, nóng như cái lò thiêu, ra đụng , vào chạm sao tôi ở được ..
Tôi quay về đây ông chủ mua đất thương tình cho tôi dựng căn nhà nhỏ ở góc đất này , để tôi chờ chết, tổ tiên chưa muốn mang đi. Cảnh đời,.cảnh tôi là vậy đấy cháu ạ
Tôi nhìn ông não nề trong ngịch cảnh ..cay nơi đáy mắt, tuổi ông như sắp gần đất, xa trời , muốn giúp ông nhưng không dám mở lời , những người như ông, thế hệ ngày xưa, chữ ngĩa, cái tình, không thể mang tiền ra mua được
Bần thần tôi hỏi ..ông ơi sao ngày xưa gữa nhà ông và nhà ông tiện…
Ý cháu muốn hỏi hai nhà không qua lại phải không..
Vâng ạ
Hết rồi, hết từ ngày anh tiện ốm..cả hơn chục năm rồi cháu ạ
Đấy ..cháu nhìn ra cây mít cụt ngọn nhà anh tiện ấy , cả cây mít đổ sát hang rào nhà tôi nữa…bao nhiêu năm rồi nó vẫn không chết cháu ạ
Ông nói vậy..là sao ạ
Chuyện lâu lắm rồi…cháu ạ, để ông nhớ đã ..
À…
Năm ấy là ngày kháng pháp, năm nào ông chả nhớ nữa, lúc ấy xóm mình có đơn vị bộ đội ở đây huấn luyện chuẩn bị đánh tây bắc, à…sắp điện biên phủ cháu ạ
Chả biết nó có mật thám thế nào, buồi sáng mới khoảng 9 giờ trung đội đang một hai xếp hàng gữa sân nhà ông….thì tiếng cánh quạt máy bay rít lên như tiếng xé vải, hai chiếc hellcat bổ nhào cắt bom, chưa đầy 5 phút sau vòng lại bắn đạn rào rào , chiếc Đa cô ta , từ đâu hiện ra cắt 4 quả bom dọc theo xóm ra tận cánh đồng rau ..khói lửa mịt mù , lửa cháy ngut2 ngụt đống rơm nhà tôi, lan sang chuồng trâu hai con trâu mẹ không hịp sỏng chuồng cháy vàng như như lợn quay cháu ạ
một quả trúng thân cây mít ở dưới gốc có hầm anh Tiện , may có cành mít cản, không thì anh tiện chả sống nồi đến sau này , một quả rơi xuống góc ao bùn đất, cá mú văng hết cả lên vườn, một quả đánh trúng gốc mít nhà tôi, thân cây đổ ngiêng sang góc vườn nhà anh tiện,
tiếc cây mít mật , tôi mang cái cối đá ra kê than cây mít lại không cho nó đổ..tiếc cho cái cây trong vườn bị bọm rơi đạn lạc.. địch họa tai ương ..nhưng không hiểu sao anh tiện mang dao ra chặt hết ngọn cây mít đổ qua vườn .. tiếc của, thương cái than cây đã bị bom rơi đạn lạc..tôi và anh tiện cãi nhau…thật chả ra làm sao, mạng sống con người chả tiếc , chả quý lại quý cái cây cháu ạ
Tôi à lên vỡ lẽ..thảo nào năm xưa ông tiện đã bảo cái cây cũng quý như mạng sống con người , chỉ vì trận bom mà hai nhà bất hòa , không thèm qua lại với nhau
Cháu ạ, cây mít nhà tôi bị trận bom năm ấy ..bom phạt, thân nứt toác đổ ngiêng vậy mà chống lên dựa theo hàng rào , vài năm rễ mọc trở lại mỗi năm cũng bung ra lộc mới chồi non và đơm trái xúc xỉu trên cành , cái ông chủ đất mới mua tính chặt bớt cành đưa xe đánh bầu về thành phố , …tôi xin giữ lại khi nào tôi chết ông ấy sẽ mang đi .
.ông cười ..bảo.vâng cháu nge ông và thuận lòng nhứ thế
Ông ơi sao ông không ở với anh hay chị nào…ông tuổi cao rồi ,, đêm hôm..nhỡ có chuyện gì..
Ông im lặng…thật lâu
Cháu còn nhớ nhà bà minh không.
Có bà minh là vợ ông Bào phải không ông
Đấy đấy..số tôi còn hơn bà ấy đấy cháu ạ
Ông nói sao ạ
Chẳng là..tôi vẫn còn được ngồi trên mảnh đất tổ tiên , con gái tôi vẫn nấu nướng bưng sang ngày hai bữa ..chứ bà minh ấy giờ phiêu dạt ở phương trời nào . gia đình bà ấy ngày xưa gia thế đề huề , ông Bào là quan hàng đầu ở huyện , về ngỉ hưu , chỉ có xuất lương hưu con cái, chồng vợ bất hòa .cảnh già ông không chịu nổi, ông lên đầu xóm ở với đứa con nuôi, bà ấy ở lại một mình , mắt mờ chống gậy sờ sịt khắp nhà vừa rồi đứa con phiêu dạt ở mãi con tum ra bán hết đất rồi. gần chín chục tuổi ..xa quê , xa cả tổ tiên ..nge đâu vừa rồi có người trong làng gé thăm bà ấy lăn lộn khóc đòi về quê nge tội lắm..về…về đâu, nhà thì đã bán mất rồi ..số phận con người đôi khi cũng do trời định
Chia tay ông Sú chí…chia tay một người còn hiện diện ở mảnh đất, còn quanh quẩn với những khu vườn
Buổi nói truyện với ông gieo vào trong tôi bao câu hỏi , nỗi đau về số phận của mỗi con người ,
Thay đổi, thời gian thay đổi , ly nông, ly hương ra phố mấy ai còn nhớ tới quê hương , mấy ai nhớ tới mảnh đất tổ tiên để mà ám ảnh..bật lên ý tưởng giữ gìn , cái nơi chôn rau,..cái nơi chứa đựng tuổi thơ ..mỗi người đều chắt chiu giũ gìn trong tâm tưởng
với tôi còn cả mối tình, mối tình chị liên , mối tình một lần làm chồng, làm vợ ,chị liên năm xưa giờ chỉ còn tấm bia lạnh lùng gắn trên ngôi mộ . thế hệ tiếp theo , cái Nhung hiện ra thay cho dì nó từ dáng tới hình
tôi lội lại ngôi nhà .. ông fu đa và anh bái đã vệ sinh xong ..nhâm nhi ấm trà ..lặng lẽ giục nhau , chuyến xe trở về công trường lấy lội
buổi chiều ..mưa phùn rơi lắc rắc..ông fu đa bảo tiến ..mày đi kiếm mồi đi bữa nay tao muốn nhậu
rượu..ngàn xưa là nơi bày tỏ tâm trạng của mỗi con người ..ông bảo tao muốn xin lỗi ..
tôi nhìn ông tỏ vẻ ngạc nhiên
cũng vì em tao …bấy lâu nay tao quay lén mày ..đây cái camera tao gắn thay cúc áo ..em tao nó bảo muốn luôn được muốn nhìn thấy hình bóng của mày ..nó gửi máy sang ..lâu lâu tao gửi qua emal cho nó đoạn phim quay được..nó cũng vì yêu mày thôi tiến ạ ..và tao cũng vì họ mạc trong nhà..nhưng mấy hôm nay về quê mày ,,tao ngĩ chắc chả bao giờ mày quay về bên kia với nó
chết…tôi bật dậy , vậy là risa.osaki vẫn lặng thầm theo dấu chân tôi ..từ ngày về đây theo cái công trình này tôi ít hỏi thăm bởi lý do bận bịu ..nhưng trong tôi thì hiểu ..khu vườn kỷ niệm vẫn còn mang nặng trong lòng
tiến tao thấy ..mày sống nặng tình ..lần này mày nên làm một vòng ..đi hết những kỷ niệm trắc ẩn trong lòng ..rồi quyết định
tôi bảo em cũng muốn vậy , muốn vào nam thăm chị tiết, nhưng công trường thế này mà cũng sắp tết rồi
ôi dào mày lo gì ..tao giao cho mày chỉnh xửa cái bản vẽ..phướng án trồng giống cỏ mới , đảm bảo về lý thuyết và thục tế là mùa đông không chết khô cây..giải pháp nước tưới thế nào ..cho mày hơn một tuần làm đến đâu emal bản vẽ ra đây tao góp ý
đời thanh niên có gì mà lưỡng lự mày..tôi thật khâm phục ông ấy dám vác ba lô đi phượt gần 4o nước và ông ấy tích lũy hàng ngàn bức ảnh công trình khắp nơi và hình thành lên phong cách kiến trúc rất riêng ..
vậy em đi nha
đi đi ngày mai không tao đổi ý..
đặt vé..ngày mai không biết phương nam chị tiết thế nào
còn tiếp………………..