Truyện Ở Khu Vườn Nhà Ông Tiện - Chương 33
Cuộc sống , thời gian vẫn là bất biến , như bánh xe lăn về trước ..chỉ có người ngồi trên ấy ngoảnh lại phía sau .. những ngày vừa qua khu vườn tôi đã ôm trọn vào lòng ..gian nan , hoàn cảnh từng người . hôm nay dần dần hé lộ
Cái nhung trở về trên phố bước vào ngôi trường yêu thích ..dự án của tôi đã đang hối hả thi công ..bao đêm tôi cứ băn khuan day dứt trong lòng ..
làng tôi .
ông thực từ người coi miễu ..hôm nay bước vào làm từ thiện ..
Buổi sáng tôi thẩn thơ trước sân . tưới chậu hoa đang trổ cánh hoa tím ngắt . lan tím . đài lan hé mở , e ấp nhụy vàng
Mẹ tôi tất tả phía sau ..mẹ bảo
– sao hôm nay con không đến cơ quan à
không mẹ ạ . dự án đã vào giai đoạn thi công . phần móng thì con không phải chịu trách nhiệm kỹ thuật nhiều ..vì công ty đã giao bộ phận giám sát khác . chỉ có mần kỹ thuật trang trí . và giám sát phần khi đã hình thành ngôi nhà thì con mới phải tham gia mẹ ạ
– vậy là con còn được rảnh rỗi
– vâng thưa mẹ .
– .khoảng ba hay bốn tháng nữa con mới có việc ..mấy anh không muốn con mất tâm trạng với công trình để đời này , nên chua muốn giao con việc khác ..—
– vậy con có trở về bên ấy không
con cũng đang cân nhắc ..lúc này con chỉ muốn ở gần bên mẹ thôi ..mấy tháng nay con đi lại …lên xuống , trở về làng quê mình .. tự nhiên con không muốn xa quê nữa mẹ ạ
-sao thế con
Tại ….
Tại sao …tại cái gì hả
tại bữa trước con có ngồi nói chuyện rất nhiều với ông thực .. trước đây con cứ ngĩ ông ấy là người điếc lửng ..tai thì ngễnh ngãng ..và con còn thấy ngày xưa ông ấy ăn gian ..bán chuối ở ngoài miễu hai lần ..khách cúng song ..bỏ đi , ông ấy lại mang ra treo lên bán tiếp
thì ai chấp ông ấy làm gì con .. ngày xưa trong chiến tranh ..khi hành quân ở trường sơn . đơn vị ông ấy bị máy bay bỏ bom ..vùi lấp ba ngày mà ông ấy vẫn sống nhờ cái gốc cây che chắn mà thoát chết đấy con ạ vả lại .. ngày xưa khó khăn quá
– – mẹ . mẹ biết không .giờ ông ấy tham gia trong hội khuyến học đấy ..tiền công đức cũa miễu giờ được làm quỹ khuyến học . con thấy có ý ngĩa lắm
– — chết thật , vạy hả con , lâu mẹ không về nên không để ý ..mẹ cũng vô tâm thật .. làm dâu đất làng ..bao năm đi về , mà không biết làng mình giờ thay đổi thế nào
Mẹ ..hôm trước ông thực có nói một câu mà làm con suy ngĩ mãi
– ông ấy bảo sao hả con
hôm trước ông ấy bảo ( ra ngoai học cao .có gì giúp cho phong trào khuyến học của làng , vì làng mình con em ra phố học còn gặp khó khăn về nơi ăn , chốn ở )..mẹ tôi yên lặng
cái yên lặng cố hữu cẩn trọng của người già
hay là
– hay là sao hả con
mẹ khu nhà trọ cho thuê của nhà mình . con ngĩ mình nên dành ra hai phòng ..nếu kê gường tấng lên cũng cho được 8 đứa ở .. người làng dễ hiểu nhau hơn ..có thể bớt đi thu nhập nhưng .hàng năm có gần chục đứa học sinh con em của làng được giúp đỡ ..vì nông thôn dù có thế nào thì thu nhập vẫn còn kém xa phố thị
mẹ tôi nãy giờ yên lặng ngồi xuống bậc thềm ..đôi mắt người già yên lặng ..xa xăm ..chắc có điều gì đang diễn ra trong lòng bà mạnh mẹ
– tiến ..tuần này con về nói với ông thực như thế đi , xem ý ông ấy thế nào
không con ngĩ mẹ nên trở về chơi cùng con và nói thì hay hơn ..vả lại cái vườn nhà mình cũng không giao cho chú toàn nữa vì bán được hoa lợi chú ấy chỉ lo đánh mấy con đề ..con ngĩ giao hết cho ông thực trông coi ..chuối lá thu được bao nhiêu ..ông ấy mang ra miễu bán được rồi gửi vào hòm công đức
………………………………………….====+++++……………….
Tôi trở lại khu vườn ông tiện trong lòng thanh thản ..gốc cây năm xưa . ngôi nhà , góc ao . gần gũi thân thương
Mẹ tôi đã mang mấy thẻ hương ra ngôi miễu của làng …ông thực rất vui ..đáy mắt nhăn nheo ..như có nụ cười .. anh hùng cũng trở về làng . hai ngày khu vườn ..tiếng nói cười, tiếng nói râm ran ..
Hay là ….
Tôi nhìn anh ..ánh nhìn ..tự nhiên e ngại ….không biết anh có hiểu truyện ngày xưa .
Anh kể . cái nhung ngày nào cũng điện thoại về … chắc tới đây thu xếp cho nó về trọ gần nhà mày tiến ạ
……………………………………………………………….
. sáng nay chỉ còn mình tôi ở lại . mẹ tôi lên xe anh hùng về trên phố …khu vườn lại chìm vào tĩnh lặng dịu êm …tiếng loa phát thanh thông báo tin tức về tấm lòng …về nơi ở trọ cho con em đi học trên phố của làng …tiếng loa vang xa ..len vào bờ ao , trượt qua ..lao xao ngọn chuối
Tôi đang men theo bờ ao sang khoảng sân nhà chị tiết ..tiếng chuông điện thoại ….
Cái tiên …..
Lâu rồi gọi lại …
ồ ..em đang ở đâu thế
e đang ở nhà
sao không trên trương mà ở nhà
hôm nay được ngỉ mà .. thứ bảy anh quên rồi à
chết anh quên mất …lú lẫn qua
lấy vợ đi ….để lâu anh lú lẫn thật đó
haiza …ai lấy đâu mà có
thôi đi ….anh mà không có ai lấy ..hay là vẫn còn …
còn gì hả hả em
còn tưởng tượng …bao giờ cho đến ngày xưa
– có đâu em . anh chỉ tưởng tượng bao giờ cho đến ngày nay thôi .. nhưng trả lời con bé tôi như không thoát khỏi lưỡi dao của nó đang như muốn lách vào ..nạy ra …rơi hết những gì ngày xưa sót lại
chấm chẳng ..con bé hỏi dồn cuối cùng tôi cũng nói ..
-tôi đang ở khu vườn nhà ông tiện . khu vườn kỷ niểm của ngày xưa
cả ngày hôm ấy tôi không ngĩ ngợi được điều gì . con bé hồn nhiên mạnh mẽ ..lấn át hết lan đi tất cả ..những ngày tháng qua phố phường ..sôi động đã làm cô bé vốn dĩ tự nhiên , giờ chủ động , nói năng sắc sảo . nhưng cũng không làm mất sự hồn nhiên …con gái chân chất của làng . cuốn đi mê muội ….khuất chìm chị liên khỏa lên xóa nhòa chị tiết
ừ . phải rồi . ngoảnh lại sau lưng ..tít xa , chỉ còn lờ mờ đám bụi ….như chiếc xe vẫn trôi dài trên con đường thẳng tắp .. văng vẳng xa xưa ..chỉ còn khoảng lặng mờ sương ..
chiều muộn …bóng tối lờ mờ .
bâng khuâng thả bước ..tôi lặng đi ngồi dưới đài sen nhìn ngắm mặt ao xanh trong , đang dần vào tím thẫm
bước chân ai phía sau nhè nhẹ ..lào xào đám lá
anh ..sao không ra ăn cơm . không nge điện thoại ..giờ lại ngồi đây
ồ tiên đấy hả , anh chưa thấy đói
con bé tự nhiên ngồi xuống …đài sen chìm tối ..cách ngăn khoảng rộng khu vườn ..bên ngoài còn lớp tường cao ..nơi đây ..chỉ cần một tiếng chuông ngân ..sẽ thành một cõi niết bàn …cho người trần tục đắm chìm vào tâm thức
– không ngoảnh mặt sang tôi hình dung ra con bé ..đang nhìn …đang ngắm ..một bóng hình ..kể từ cái đêm ..tôi cùng con bé gữa đồng ..tôi muốn tránh xa ..bỏ tình . tưởng như tình đã bay xa ..đời không là thế …cái khoảng cách xa …bước chân càng chạy vội
em học thế nào rồi
– vẫn vạy anh ..giờ em học cao đẳng đã sau nay liên thong luôn lên đại học
tôi chọt đứng lên bước lại khoảng sân . chiếc xe con bé . chống ngiêng , im lìm ngay cạnh cổng
– anh ăn cơm chưa
– chưa ..nãy giờ không thấy đói ..lát nữa làm gói mì tôm là được ..
sao anh không ra ngoài quán cơm anh chị em ăn
anh ngại
– ngại cái gì
ngại sau này không trả được
anh ngĩ vậy thật à
…..im lặng …bao trùm ..không gian chập chờn ..tức ngực ..như sắpcó giông bão tràn qua
– tôi bước ra hè sân ..men theo bờ gạch ..
anh đi đâu đấy
– anh sang nhà chị tiết thắp đèn
có ai ở bên đó đâu ..mà thắp
thì cứ thắp lên cho ..căn nhà ấm cúng ..mà có ánh điện ngoài sân nhà chị tiết , ban đêm nhìn khu vườn đẹp lắm
– em hồi nhỏ có vào đây mãi ..chỉ thấy khu vườn âm u quá ..giờ không có anh thì
thì sao
– có mà em bỏ chạy mất
tôi bước lăm phăm
anh ơi ..đợi em với
khu vườn tĩnh lặng ..tôi nhắm mắt bước chân quen thuộc ..chỗ cao . chỗ thấp ..bụi chuối gập gềnh
cái tiên hơi thở bập bùng ..lõm bõm bước theo ..mênh mang khu vườn thật rộng ..thì thầm hơi thở . thoảng đây trong gió trời đêm ..hương thầm . con gái .. con gái …li ti dội nhẹ ..buổi đêm năm xưa ..tôi cùng chị liên chập chờn săn tìm cảm giác
hè sân đây rồi .. nhô lên bờ gạch ..tối mờ dừng lại ..vội bước cái tiên ập nhẹ vào lưng ..tĩnh lặng , bước chân ..tôi nhẹ đặt chân lên mặt sân tối thẫm …
anh ơi ..sao tối thế ……………………