Truyện Ở Khu Vườn Nhà Ông Tiện - Chương 17
mưa xuân thấm đẫm trên tằu lá chuối , tồi ngồi nơi bàn học nhìn ra . khu vườn thu vào tầm mắt . mặt ao không có nắng đám bèo như đang lụi dần , cánh bèo nhỏ lại , lưa thưa kết thành từng mảng nhỏ hờ hững tĩnh lặng rong ruổi tản mát trên khắp mặt ao
bên kia cây thị năm nay trổ hoa sớm lắm . hoa buồn , rơi xuống không có chị liên ra nhặt , cây hồng đã khép tán lá xanh rì , đám hoa hồng nở đúng ngày cúng chị
trăm ngày . ừ nhỉ , đã trăm ngày chị liên ra mộ …
ông tiện đã trở về nhà , anh hùng khóc hết những giọt nước mắt , thương cha . khuôn mặt anh hằn lên những nỗi niềm . sao nhà cao cửa rộng mà cha không chịu ở . nhưng hình như cuộc sống ồn ào nơi phố thị , nó đã cuốn anh theo . đã làm anh không còn thời gian ngĩ về tâm sự của những người già …
ở đó
phố thị không dành riêng cho họ . những người đã gắn liền với mảnh đất làng quê
bởi lẽ , khu vườn , căn nhà đã là mắu thịt , nhắm mắt ông tiện đi lại chẳng đụng cây nào . lối đi theo dấu bàn chân , như bước chân con trâu bỏ ở ngoài đồng chiều đến nhớ chuồng bầy trâu tự tìm về nơi ngủ qua đêm mà không phải ai chăn dắt
trời cao , đất dầy
trời không chịu đất
đất phải chịu trời
ba tháng trôi qua .khu vườn anh hùng giao cho chị tiết trông coi , gánh bùn đổ gốc , chiều chị thắp nhang . bán những buồng chuối đã già . ngày ông tiện về , chị tiết run run đặt lên bàn mớ tiền đã bán qua bao ngày chợ
ông tiện thì bảo , chắu cất tiền đi . tiền ông giữ để làm gì .
anh hùng gọi tôi và chị tiết ra vườn , run run đôi tay , ngấn lệ . anh hùng nắm tay chị tiết
bà bên nhà cũng đã mất rồi . thầy em nhớ nhà nhất quyết không chịu ở ngoài phố với vợ chồng em , giờ em đang rất bí …hay là
chị tiết mỉm cười , không có gì đâu chú cứ về ngoài đó đi ở đây có tôi và tiến chăm sóc ông cũng được
rút ra cọc tiền , ấn cả số tiền bán chuối vào tay chị tiết , anh bảo
chị ráng giúp em cứ hai ba bữa em lại trở về .
chị ạ . đã mấy đêm nay thầy em không chợp mắt , đêm nào thầy em cũng khóc vì thương vì nhớ cái liên . ngày kia là ngày giỗ nó rồi . tiến giúp anh hùng nhé
cái sân che rạp . ông tiện sắc diện đã có vẻ hồng lên
, mới biết tình ngưòi , hiếu đạo , truyền thống , không khí làng quê như đã tiêm vào người ông một liều thuốc bổ ..
mấy ngày làng quê ào lên câu truyện . cái nhân , cái đức , cái tâm , cái thiện cái ác ở đời . người ta bảo rằng gieo lên cái ác có trời làm chứng . thằng thiện gữa phiên toà xét xử kể ra tất tật nỗi niềm tranh đoạt tình cảm chị liên , cái buổi chạy xe nó đã cố tình đâm vào chị để không còn ai tranh giành với nó . phiên toà đình lại , khép vào cái tội cố ý giết người
dưới sân phiên toà ***g lên trong tim bao người vẫn mang mảnh tình tan vỡ , khát khao ước mong muôn thuở đàn ông đi tìm cái đẹp . đàn ông yêu bằng đôi mắt , chị liên chân chất ngọt ngào như hạt lúa củ khoai , ứ nhựa căng hồng , cái đẹp chưa một lần lấm bụi …
…………………………………..++++++…………………………………..
Buổi sáng anh hùng lấy xe chở ông thầy ra mộ . tôi cùng chị tiết gánh mâm cỗ cũng đi tắt qua gữa cánh đồng . lúa chiêm bén rễ xanh rì . lá non , cơn gió lướt qua sóng lúa dập dớn theo cơn gió thổi
Khu mộ nằm ở gò cao , nhấp nhô không hàng không lối , chị liên nằm đây ..
Mộ chị , cỏ đã lên xanh
Tiếng ông thầy cúng lầm rầm đôi lúc xịt xoà chắc ông đang đọc vào đoạn kinh mà thầy đường tăng rơi xuông mặt sông ướt kinh mất chữ
Chị tiết anh hùng quỳ trên đám cỏ , tôi lân la quanh bờ mộ . nhổ cỏ , trồng lên những nhánh hoa mười giờ , chỉ mấy ngảy thôi thứ hoa dân dã đậm nét quê này sẽ sáng nở , chiều tàn thắp lên mộ chị những bông hoa mầu tím nhạt .như lời nhắn gửi hoa này em tặng chị gữa nơi hoang lạnh xa cách ngàn trùng
Tôi rút từ trong cặp sách ra mấy vòng hoa thị đã héo thâm thâm . vòng hoa trắng năm nay không còn có chị để đeo lên cổ khi hoa rụng xuống trắng vườn thành vòng tròn theo tán cây rụng xuống
. chị đi để lại bao nhiêu thương nhớ cho người ở lại . bên kia đầu mộ ông tìây đang đóng xuống cái ống tre bên trong có một lá bùa . tiếng ông trầm buồn . thôi xử nữ từ nay không được về quấy quả
Cái cọc lút dần xuống nền ngôi mộ . chị liên không còn được trở về nhà . kiếp người , mấy ai vượt qua những gì trời định
Anh hùng chở ông thầy về trước . tôi cùng chị tiết đợi nén nhang tàn . tiếng chị cất lên
Tiến hình như còn đang giấu chị …………..
Tôi nhìn bờ vai chị tiết , hình như gánh nặng cuộc đời không làm mất đi vẻ đẹp đời thường . khu vườn , góc vườn từ nay chỉ còn cái gạch nối đường thẳng sang hướng chị thôi . xuân đến lại đi đậu trên tóc chị
Xuân năm nay , chắc mùa hồng trĩu quả ……………