[Truyện dịch] Người muỗi - Chương 17
Thời gian rốt cuộc cũng dần trôi về đến ngày thứ bảy.
Sáng sớm, ở trong một căn hộ.
“Ừm….” Trên một cái giường đôi lớn giữa phòng ngủ, một người đàn bà xinh đẹp đang ngủ say, trong giấc mơ bất chợt như đang gặp phải cái gì đó, khẽ cau mày, giữa cổ họng phát ra rên rỉ thoang thoảng như có như không. Nàng lười biếng trở mình, xoa xoa cặp mắt ngái ngủ, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ treo trên vách tường – bây giờ mới vừa đến năm giờ sáng, lúc này chính là lúc cần ngủ ngon giữ gìn nhan sắc tốt nhất. Người đàn bà đẹp bị đánh thức giữa giấc ngủ, cảm thấy hơi bực dọc, thò tay vào trong chăn cấu một cái, cái chăn vốn xốc xếch chợt hơi rung rung khẽ, rồi tự nhiên lồi phồng lên – hóa ra trong chăn này, ngoài người đàn bà đẹp ấy, còn có người khác nữa.
“Con muốn chết phải không, mới sáng sớm thế này đã làm mẹ thức giấc!”
Lúc này, một cái đầu nho nhỏ từ trong chăn ló ra ngoài, nhìn người đàn bà mỹ miều ấy cười nham nhở: “Mẹ, con không ngủ được, mình làm cái nữa đi!”
“Nữa cái đầu quỷ con ấy! Chỉ biết hành hạ mẹ con thôi, tối ngày hôm qua còn chưa nghịch phá đủ hay sao!”
“Không đủ không đủ, vĩnh viễn không đủ!”
“Trời ạ… Thật sợ con luôn đó…Á! Nhẹ một chút nào!”
…
Cặp đôi đang quần thảo mây mưa trên giường ấy hẳn nhiên là một đôi mẹ con. Trên thế gian, mẹ con dâm loạn tuy không phải là số ít, nhưng cái phương pháp đánh thức đặc biệt ấy, trừ Tiểu Minh, sợ rằng trên thế gian chẳng còn người thứ hai. Kể từ khi nó cùng với mẹ nó phá vỡ bức tường luân lý kia, ngày ngày Tiểu Minh đều dùng loại phương pháp này để đánh thức mẹ nó dậy – dĩ nhiên, thời gian Tiểu Minh đánh thức thường thường sẽ sớm hơn khoảng một giờ đồng hồ, sau khi đánh thức dậy ấy à, đương nhiên là làm cái việc có ích cho thân thể ‘thể dục buổi sáng’ rồi!
“Tiểu Minh, đừng có làm rộn nữa đi được không? Hôm nay còn có việc quan trọng đó!”
Nghe vậy, đang định làm một phen nữa, nhưng Tiểu Minh cũng chỉ đành bất đắc dĩ dừng lại động tác, rũ đầu nói: “Vậy được rồi… Có điều mẹ phải cho con chích một mũi nha!”
“Bậy bạ! Hôm nay chúng ta là đi tham gia tang lễ của chồng cô Lương, ở bầu không khí đó, sao có thể làm trò bậy bạ được?”
Tiểu Minh khoanh tay buồn buồn không vui, trong lòng thầm nghĩ, chờ một lát nữa đến chỗ làm tang lễ, con sẽ cho mẹ một mũi kim chí mạng luôn! Làm cho mẹ dù muốn chạy cũng chạy không nổi, đáng đời, hừ hừ!
Rất nhanh, hai người đã sửa sang đầu tóc ăn mặc chỉnh tề. Từ khi bước vào tháng sáu, tiết trời càng ngày càng nóng, đi lại trên phố đã có thể dễ dàng thấy được các cô em nóng bỏng mặc quần 5 phân, cùng váy ngắn ngang bím, lộ cặp giò dài trắng muốt qua lại. Tiểu Minh cũng đã chuyển sang mặc đồng phục hè học sinh quần short áo tay ngắn. Nhưng vì hôm nay là dịp tang lễ trang trọng, Diêm Khiết vẫn phải cho Tiểu Minh mặc một bộ quần dài áo tay dài màu đen nghiêm trang, còn mình thì mặc một chiếc váy đầm màu đen, kết hợp thêm một cái áo khoác mỏng màu đen, vừa trang trọng nhưng cũng không thiếu duyên dáng.
Lúc nhận được lời mời của cô Lương, Diêm Khiết cũng không có suy tính quá nhiều – cô ấy vừa là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Minh, mà thường ngày lại hay quan tâm chăm sóc cho Tiểu Minh rất nhiều, lúc này trong nhà xảy ra biến cố như vậy, về tình về lý, đi đến đó dự đám tang động viên chia buồn với gia đình cũng là điều đương nhiên, vì vậy nên cô cũng đồng ý ngay.
Nhưng đến khi cô biết được đến tham gia tang lễ của Triệu Quân lại chỉ có mấy người lèo tèo, nhất là lấy thân phận học sinh cùng phụ huynh đến tham gia chỉ có hai mẹ con cô mà thôi, Diêm Khiết trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung – hành vi lần này của cô Lương rõ ràng là xem cô cùng với Tiểu Minh có địa vị quan trọng ngang với thân nhân của cô ấy, tình cảm như vậy, liệu có hơi quá?
Diêm Khiết nhìn lại Tiểu Minh đang ở bên cạnh người mình – nó vẫn cái dáng vẻ vô tư lự không quan tâm kia. Diêm Khiết thở dài, trong lòng thầm nhủ: Vẫn là làm trẻ con sướng hơn, có thể cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không phải lo, người lớn nói cái gì thì chính là cái ấy … Haizzz, mình tại sao lại không muốn được như vậy kia chứ?
Trên đường lái xe đi đến nhà cô Lương, Diêm Khiết tinh thần có chút không được tập trung, nhiều lần suýt tí nữa là vượt đèn đỏ hoặc đi quá ngõ, cũng may còn có Tiểu Minh ngồi một bên lên tiếng nhắc nhở, mới có thể đưa hai mẹ con an toàn thuận lợi đến nhà cô Lương. Lúc xuống xe, Diêm Khiết quệt mồ hôi trên trán, nói với Tiểu Minh: “Còn may là trí nhớ của con tốt, nếu không là tới trễ rồi.”
“Không phải là trí nhớ của con tốt, mà là trí nhớ của mẹ không tốt ấy! Lần trước rõ ràng mẹ đưa con tới!”
Nghĩ tới lần trước ở ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy mà mình vẫn còn lén cùng Tiểu Minh trêu đùa dưới gầm bàn cơm (chi tiết xin xem chương 13), trên mặt Diêm Khiết không khỏi dâng lên một áng hồng hà đỏ bừng, cô liếc Tiểu Minh một cái đầy vẻ quyến rũ mời gọi, gắt giọng: “Biết rồi! Chỉ có con có trí nhớ tốt thôi!”
Khi đến được nhà cô Lương, Triệu Thiến với cô Đới đã ở đó chờ từ lâu. Diêm Khiết cùng với mọi người hàn huyên một phen, rồi mọi người mới đi lên xe đi đến nơi đặt quan tài.
Linh đường được đặt ở một nơi khá vắng vẻ ngoại ô phía Bắc thành phố, Diêm Khiết lái xe quẹo trái rẽ phải, cũng phải lái đến hơn một giờ, mới đến được. Diện tích phòng tang lễ cũng không lớn lắm, di thể của Triệu Quân cứ như thế nằm trơ trọi giữa phòng tang lễ – toàn bộ phần dưới thân thể của hắn đã bị vỡ thành một đám thịt vụn, lúc này không biết ai tìm từ đâu ra một cái ma nơ canh cho mặc đồ vào rồi ghép lại, từ bên ngoài nhìn vào thật đúng là không dễ phát hiện ra – ít nhất là Diêm Khiết thật không phát hiện ra.
Bởi vì không có mời người chủ trì tang lễ, nghi thức điếu nghiễn diễn ra không mấy chặt chẽ đúng lưu trình, nếu như Diêm Khiết cùng Tiểu Minh đến sớm, vậy thì vào điếu nghiễn sớm. Cô Lương cùng Triệu Thiến xúc cảnh sinh tình, không khỏi buồn đau cất tiếng khóc. Tiểu Minh cảm giác được tình cảm ruột thịt máu xương giữa ba người nhà họ, nên cũng thu hồi vẻ cợt nhả nghịch ngợm thường ngày, tiến lên rất cung kính vái chào ba cái, Diêm Khiết thấy Tiểu Minh làm như thế, cũng vái chào theo.
Thời gian trôi qua thêm một lúc, lại lục tục có người đi đến nơi tham gia điếu nghiễn – bọn họ đa phần là thân thích của cô Lương cùng với đám chiến hữu đồng nghiệp trước đây của Triệu Quân. Khi Diêm Khiết cùng với những người này cào hỏi, hơi có chút lúng túng không biết nói thế nào về mình, bèn quyết định giới thiệu mình là bạn của cô Lương. Người đi đến điếu nghiễn thấy vậy, lại cho rằng vợ chồng cô Lương cùng Diêm Khiết là bạn bè thân thiết lâu năm, thế là cũng khuyên bảo cô chớ đau buồn, làm Diêm Khiết dở khóc dở cười.
Chỉ một lát sau, Diêm Khiết liền chịu không nổi bầu không khí ngột ngạt trong đó, bèn lôi Tiểu Minh ra khỏi khu tang lễ.
Khu ngoại ô phía bắc thành phố Nam Giao núi non trập trùng, so với vẻ xanh tươi ở Tây Giao, vẻ ồn ã chốn Đông Giao, cùng nét hoang sơ nơi Nam Giao, nơi này càng có nét u ắng, tiêu điều, cũng vì vậy mà nhà tang lễ, cùng với nghĩa trang của thành phố Hồng Khê đa phần được đặt ở ngoại ô phía Bắc. Cũng chính bởi vì như vậy, dù là người dân gốc ở Hồng Khê bao nhiêu năm, ngày thường cũng rất ít khi tới khu vực này, cho nên đối với Diêm Khiết cùng với Tiểu Minh, nơi này chỗ nào cũng đều toát lên vẻ xa lạ.
Hai người dọc theo đường núi, cứ như vậy đi mãi lên trên, không biết từ khi nào đã đi càng lúc càng xa. Không lâu sau, bọn họ đã đến một đài quan sát ở lưng chừng núi – địa thế vùng ngoại ô phía Bắc khá cao, đứng ở chỗ này có thể quan sát bao quát hết cả thành phố Hồng Khê một cách dễ dàng. Diêm Khiết đi đến rìa lan can đài quan sát, hai tay chống lên lan can, ngẩng đầu nhìn xa xa, không thể không đối cảnh đẹp trước mắt khen ngợi không ngừng: “Nơi này cảnh thật là đẹp! Trước kia sao mình lại không biết có một chỗ như thế này kia chứ?”
Tiểu Minh không đáp lời của mẹ – trên thực tế, nó căn bản không nghe được mẹ nó đang nói cái gì. Vào lúc này, đầy trong đầu của nó chỉ là đang băn khoăn tính toán xem chuẩn bị chích vào chỗ nào trên người mẹ nó thôi!
Diêm Khiết một mình say mê thưởng thức, thậm chí nhắm mắt lại, giang rộng hai cánh tay, tưởng tượng mình đang ở khung cảnh núi rừng yên tĩnh này chao lượn, rong chơi.
Tiểu Minh từ đằng sau lưng ôm lấy mẹ mình, hai bàn tai luồn qua nách một trái một phải chộp lấy hai cái vú tròn căng trước ngực mẹ, vừa nắn bóp vừa nói: “Mẹ ơi, mẹ xem mẹ con mình có giống đôi nam nữ nhân vật chính trong phim ‘Titanic’ không nào?”
Diêm Khiết phì một tiếng bật cười, cô nghiêng đầu hôn lên trán nó một cái, nói: “Nếu như mẹ giống như diễn viên nữ trong phim đó rơi vào nước biển lạnh căm căm ấy, con có cứu mẹ không nào?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Vậy nếu như … mẹ với cô Lương cùng lúc rơi vào trong biển, vậy thì con sẽ cứu ai?”
“Hả? Cái này… sao tự nhiên mẹ lại hỏi thế?”
Nhìn vẻ bối rối của Tiểu Minh, Diêm Khiết bật cười khanh khách, nói: “Mẹ trêu con chơi tí thôi! Xem con giật mình kìa!”
Não Tiểu Minh đột nhiên giống như đứng máy vậy – trêu … trêu mình chơi sao? Mẹ ơi, từ lúc nào mà mẹ lại trở nên nghịch ngợm như vậy chứ? Sau này chúng ta còn có thể khoái trá chơi đùa với nhau không nữa hả!
Diêm Khiết đột nhiên ôm chầm lấy Tiểu Minh, thần thần bí bí ghé sát bên tai nói với nó: “Tiểu Minh, để mẹ nói cho con nghe một bí mật, nhưng con không được nói cho người khác đâu đó nha!”
“Bí mật gì?”
“Mẹ cảm thấy … cô Lương của con ấy … hình như có chút ý đồ với con đó …”
Mùi hương dịu dàng thoang thoảng khẽ đưa, từng chữ từng câu phà lên lỗ tai của Tiểu Minh, tê tê, lý ra sẽ thoải mái lắm. Nhưng nội dung câu nói của mẹ nó lại khiến Tiểu Minh như rơi vào trong hầm băng – mẹ nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của nó với cô Lương đã bị mẹ phát hiện ra?
Diêm Khiết không có lưu ý đến vẻ hốt hoảng của Tiểu Minh, nói tiếp: “Con còn nhỏ, có thể không để ý đến mấy thứ này. Con có biết đám tang lần này, những người cô Lương mời đến là những ai không?”
Tiểu Minh lắc đầu một cái, có chút không rõ nguyên do.
Diêm Khiết lại nói tiếp: “Không tính đến người thân của chồng cũ cô Lương, riêng về phía cô Lương mời, trừ người nhà thân thiết của cô, cũng chỉ còn lại có mẹ con mình mà thôi. Con biết chuyện này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là … ở trong lòng của cô Lương, đã coi con như một người thân trong gia đình vậy. Đấy chính là lý do tại sao cô ấy không mời những học sinh khác, mà chỉ mời có mỗi mình con mà thôi! Còn mẹ đây, chỉ là nể mặt con nên mới mời thêm mà thôi.”
“Không… Không thể nào.” Tiểu Minh trong lòng rung động – hóa ra địa vị của mình ở trong lòng cô Lương đã cao đến như thế! Nếu như mẹ không nói ra, chính bản thân mình còn chưa nhận ra được!
Nói đến đây, Diêm Khiết hơi ngừng lại một chút, rồi mang chút nghiêm túc mà nói: “Tiểu Minh, cô Lương so với mẹ còn lớn hơn mấy tuổi, nếu như là trước kia, mẹ là tuyệt không bao giờ để cho cô ấy lại gần con nữa, nhưng mà bây giờ, mẹ lại bất chợt hiểu được cô ấy – cô ấy mất đi người chồng, mà mẹ đây cũng không còn chồng – như vậy, trong lòng của cô ấy, chắc cũng cô độc như mẹ thôi? Nếu như mẹ cũng đã trở thành người đàn bà của con rồi, thì những người phụ nữ khác có ý với con, thì lại có gì mà ngạc nhiên đâu?” Nói tới đây, Diêm Khiết đột nhiên nhoẻn miệng cười hất hất đầu, rù rì nói: “Mẹ đây lại đang nói cái gì kia chứ… Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của con cơ mà, làm sao lại có thể…”
Tại sao lại không thể kia chứ! Mẹ sao không nói tiếp xem nào! Có thể chơi 4P (tức chơi tay tư) hay không là nghe xem mẹ nói tiếp đó!
Vậy mà Diêm Khiết lại không thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Minh, mà lại lấy ra gậy chụp ảnh hướng về phía cảnh đẹp dưới chân núi bắt đầu tự sướng (đối với những người phụ nữ hướng tới cái đẹp bản thân, gậy chụp hình là một trong những dụng cụ thiết thân không thể thiếu khi ở nhà cũng như đi ra ngoài), hoàn toàn gạt Tiểu Minh qua một bên.
Nỗi oán niệm cực lớn khiến cho Tiểu Minh bắt đầu nổi lên ý đồ ‘tà ác’, nó lặng lẽ vươn một cây kim dài ra, thừa dịp mẹ đang xoay lưng về phía nó để chụp hình tự sướng, nhắm ngay mông của mẹ, hùng hục cắm ngập vào.
Thân thể của Diêm Khiết run bắn lên thấy rõ, cây gậy selfie trong tay suýt chút nữa cầm không vững rơi xuống dưới chân núi. Diêm Khiết vội vàng siết thật chặt tay nắm gậy chụp hình, quay đầu lại trừng mắt với Tiểu Minh một cái, quát khẽ: “Lại ngứa mông có phải không? Mau mau giải trừ đi… Á, sao tự nhiên con lại vén váy mẹ lên!”
Tiểu Minh hoàn toàn không để ý đến việc mẹ mình đang ‘nổi trận lôi đình’, nó nắm chặt lấy gấu váy của mẹ, đem chiếc váy đầm màu đen kéo tuột lên đến giữa eo – cái váy này là bó sát người, một khi đã bị kéo qua hông, muốn kéo lại trở xuống thì không phải là một việc dễ dàng như vậy, càng không cần phải nói Diêm Khiết lúc này chỉ còn dư lại có mỗi một cánh tay có thể sử dụng (một cái tay khác đang cầm gậy chụp hình nhất định không buông).
Bởi vì vải váy có độ đàn hồi rất tốt, nên có thể hoàn hảo bọc lấy để tôn lên vẻ căng tròn săn chắc hai múi mông của Diêm Khiết. Vì để không cho vệt quần lót hiện ra cho người khác thấy, nên sáng hôm nay cô cố tình chọn mặc một cái quần lót lọt khe ren lụa, bây giờ không có váy trùm lên che, toàn bộ cái mông liền hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, từng cơn từng cơn gió núi mát lành gần như không bị ngăn trở lướt qua khe đít cô, giống như một bàn tay vô hình, đang mơn trớn cái động thịt đang sưng vù ngứa ngáy do bị Tiểu Minh chích của cô.
Diêm Khiết gương mặt ngay lập tức liền đỏ bừng – làm thế nào cô cũng không ngờ, Tiểu Minh lại dám vén váy của cô lên khi đang ở ngoài! Tuy nói bây giờ xung quanh bốn bề vắng lặng, nhưng nơi này dù sao đi nữa cũng không phải là khu vực lẩn khuất riêng tư gì, lúc nào cũng có thể có người đi qua! Hơn nữa ở đằng kia chính là linh đường người chồng quá cố của cô Lương, lúc vừa rồi đi phúng điếu còn có không ít người đến gặp cô nói chuyện chào hỏi, lỡ chẳng may trong đó có ai vô tình đi ngang qua nơi này … Vậy hậu quả là gì Diêm Khiết cũng không dám nghĩ!
Thế mà Diêm Khiết rốt cuộc lại vẫn là đánh giá thấp lá gan của Tiểu Minh – đang trong lúc cô còn đang suy nghĩ lộn xộn, chợt cảm thấy quần lót của mình bị ai đó kéo lệch qua một bên, rồi ngay sau đó một khúc gậy thịt nóng bỏng rẫy từ giữa hai chân của cô tiến vào trong, đè lên cái hang thần bí đã sưng múp, ướt nhẹp mà mát lạnh của mình.
“A! Đừng làm vậy ở chỗ này…!”
Đạn đã lên nòng, sao có thể không bắn được? Vào lúc này, bất kỳ một sự chống cự trốn tránh nào đều là vô ích mà phí công. Cái eo Tiểu Minh dùng sức hẩy lên một cái, liền đem dương vật đâm lút cán vào bím của mẹ ruột nó. Diêm Khiết chỉ kịp ưm một tiếng, vội vàng đưa tay bịt thật chặt miệng lại, cố kìm nén tiếng rên rỉ đang phát ra từ trong cổ họng. Thân thể của cô cũng đồng thời giãy giụa kịch liệt, giống như là tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Minh.
Nhưng thật không may, chỗ bọn họ đang đứng lại là rìa vách đá, Diêm Khiết không có chỗ nào có thể tránh né, cảm giác xấu hổ không chịu nổi. Vậy mà lúc này cái cảm giác đáng chết từ bím của cô đã bắt đầu từng đợt từng đợt trào tới, Diêm Khiết dần dần nhận được cảm giác sướng khoái, sức chống cự của cô cũng càng lúc càng yếu đi…
Mà hai tay Tiểu Minh lúc này cũng không có ở không: Nó vòng tay qua nách mẹ nó kéo dây thắt lưng váy, ngay lập tức chiếc áo ngực ren màu đen liền lộ ra, Tiểu Minh chỉ dùng sức kéo một cái, khoen áo ngực tách một tiếng mà đứt tung, chiếc áo ngực giá tiền không rẻ ấy giống như một chiếc lá khô rơi rụng, phiêu linh xoay mòng là đà rơi xuống phía dưới chân núi.
“Á, trời ơi cái áo ngực của tôi! Mẹ siêu thích cái áo này! Thằng nhóc phá của kia, mẹ cắn chết mày cho chừa! Ưm…” Diêm Khiết quay đầu lại, cặp môi đỏ mọng đã dính vào miệng Tiểu Minh ngốn ngấu ‘cắn’ vào nhau, quấn quít nồng nàn.
Tiểu Minh mút lấy đầu lưỡi trơn mềm của mẹ, không ngừng hẩy mạnh cái hông, từng bước từng bước đưa mẹ mình đi đến tột đỉnh nhân gian…
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Lúc này, ở dưới chân núi, có hai bóng người một già một trẻ đang đi trên một con đường mòn nhỏ.
Đột nhiên, đứa bé chỉ một thứ nằm vắt vẻo trên bụi cỏ, kêu lên hỏi ông già: “Ông ơi, ông ơi! Ông xem kìa, đó là cái gì thế ông?”
Ông cụ nhìn về chỗ bụi rậm hướng ngón tay đứa bé chỉ, ngay sau đó mặt già chợt hơi đỏ lên, nói: “Đó là một món quần áo của phụ nữ, cũng không biết là ai vất ở đó nữa.”
Đứa bé đi lại gần bụi cỏ, nhặt lên cái món ‘quần áo’ trong bui cỏ, để lên người mình so ướm một hồi, hỏi: “Ông nội, cái thứ quần áo này thật là kỳ quái, sao trước giờ con chưa từng thấy cái nào giống như vậy?”
Ông già giật lấy cái ‘quần áo’ trong tay đứa bé, nói: “Ông bảo rồi, đây là đồ của phụ nữ, trẻ con đừng có hỏi lắm nữa!”
Thằng bé có chút buồn buồn không vui, nhưng ngay sau đó ánh mắt của nó chợt sáng lên, lại chỉ về phía một bụi cỏ khác, la lên: “Ông nội nhìn kìa! Đằng kia còn có!”
“Ông nội, cái này là cái gì? Sao chỉ có mấy sợi dây với một miếng vải tam giác, nhìn quái quái?”
Ông già nhìn sang một cái, mặt lại càng đỏ hơn, không vui đáp lời: “Đó là một cái quần lót! Đám trẻ bậy giờ à … thật là càng ngày càng kỳ cục…”
Đứa bé đầy mặt vẻ khó tin, bám riết lấy ông lão hỏi: “Ông nội nói dối! Chỉ có mấy sợi dây như vậy, sao lại có thể là quần lót được? Con ít đọc sách, ông đừng có gạt con à nha!”
Ông lão vỗ đầu đứa bé một cái, nói: “Đây là quần lót của phụ nữ! Cái thằng nhóc ranh con này, biết gì mà nói!”
Ông lão một bên dạy dỗ đứa bé, một bên âm thầm đem cái áo ngực ren màu đen cùng cái quần lót lọt khe thu vào trong túi mân mê, miệng lầm bầm nói: “Mấy cái này còn mới thế, vậy mà ném mất, thật là hoang phí, thôi mình cầm về…”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Lại quay lại chỗ Tiểu Minh lúc này.
Sau khi cái áo ngực bất hạnh ‘tử trận’, đến lượt cái quần lót lọt khe của Diêm Khiết cũng không thể may mắn thoát khỏi số phận – thực ra cô cũng không phải là tiếc hai cái món đồ lót đó, mấu chốt là nếu không có đồ lót, một hồi nữa mình quay về bằng cách nào chứ? Nửa người trên còn dễ xử, chỉ cần cầm áo khoác che đậy một chút là được, nhưng phía dưới … chẳng lẽ mình chỉ còn cách để tênh hênh như vậy mà đi trở về?
Mà lúc này, thủ phạm chính Tiểu Minh vẫn đang ở phía sau cố gắng chơi mẹ mình, làm tình đến lúc cao hứng, nó không ngờ hướng về phía chân núi hú lên một tiếng như sói tru: “Ngao hú….thật! …. Là!… sướng!…aaaaaa…..!”
Diêm Khiết lấy tay véo mạnh Tiểu Minh một cái, quát khẽ: “Con có bị khùng không? Không sợ người ta nghe thấy sao!”
“Sợ cái gì, khi còn bé lúc mẹ dẫn con leo núi đó, không phải mẹ con mình thường nghe người ta kêu như vậy ở trên núi sao?”
“Cái này… Đâu có giống nhau đâu?”
“Có cái gì mà không giống kia chứ? Người ở dưới chân núi làm sao biết được mẹ con mình đang làm cái gì chứ!”
Diêm Khiết vậy mà nhất thời không biết nói lại làm sao.
“Nói không chừng, hồi trước mẹ con mình nghe được những tiếng kêu ấy, chính là khi bọn họ cũng đang làm chuyện này đó thôi, he he he!”
“Chỉ toàn nói hưu nói vượn… Con cho rằng ai cũng phá phách nghịch ngợm như con ấy à!”
Tiểu Minh cười hè hè, lại ngoạc cái mồm rộng ra hướng về phía chân núi hô to: “Thật! … là sướng!….A……!Mẹ ….ơi! Mẹ… có … thoải…mái… không?”
“Còn nói nữa, mẹ sẽ giận thật đó!”
“Mẹ …. Mẹ ….! Mẹ … mau … nói … đi … mà…! Có …. Sướng … hay …. Là …. Không….a…!”
“Trời đất cái thằng quỷ sứ này … thôi thôi, mặc kệ con luôn đó!”
Tiểu Minh thấy mẹ vẫn cứ nhất quyết không chút dao động, bèn tung ra ‘tuyệt chiêu cuối’, mò đến be sườn của mẹ cù léc… Diêm Khiết sợ nhất là bị cù léc, bị nó làm một cái như thế, liền bật cười khanh khách, vẻ tức giận đang cố giả bộ ra cũng tan biến.
“Đi mà mẹ!”
“Ôi được rồi được rồi… Sợ con luôn đó!” Thật ra trong lòng Diêm Khiết đã nhấp nhổm háo hức lắm, chẳng qua là vì thể diện, làm bộ như không muốn mà thôi. Lúc này cũng lấy đó làm cớ, bắt chước kiểu Tiểu Minh lúc nãy, vươn cổ hô to: “Con … trai….! Mẹ … mẹ …. Cũng … rất … sướng ….. aaaaaaaa……!”
“Vậy …. Sau …. Này … ngày …. Ngày… như vậy …. Sướng …. Có …. Được …. Hay …. Không …..!”
“Được …. A….! Mẹ…. mẹ …. Chiều …. Con … hết…..!”
“Ngao hú……..!”
“Ê a……………..!”
…
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
“Ông nội, họ đang kêu cái gì thế?”
Ông lão ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua kẽ lá chỉ nhìn thấy hai bóng người nhỏ như con kiến loáng thoáng đằng xa xa, đáp: “Haizzzz …. Người thành phố bây giờ thiệt là, leo cái núi thôi có gì đâu mà làm quá như vậy….”
Đứa bé nheo mắt nhìn theo hướng nhìn của ông lão, trong lòng đầy vẻ khâm phục mà hướng tới: “Người thành phố thật biết hưởng thụ!”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Đến khi quay trở lại linh đường, Tiểu Minh với mẹ nó cũng đã sắp hư nhược.
Lúc này, những người đến phúng điếu cũng đã về gần hết, trong linh đường chỉ còn dư lại cô Lương, Triệu Thiến cùng cô Đới mấy người mà thôi. Thấy hai mẹ con Tiểu Minh, cô Đới kinh ngạc hỏi: “Hai người vừa đi đâu về thế? Làm sao trông mệt mỏi như vậy?”
Tiểu Minh thuận miệng nói láo: “Em với mẹ đi theo hướng chân núi, đi mãi đi mãi, cuối cùng đi quá xa…”
Lúc này, cô Lương cùng Triệu Thiến cũng đi tới, nói với Tiểu Minh cùng mẹ của nó: “Chuyện bên này của chỗ tôi coi như là xong hết cả rồi, những việc còn lại tôi cũng sắp xếp xong xuôi cả, chúng ta trở về đi thôi.” Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Cô Lương lại nói với Triệu Thiến: “Thiến Thiến, con đưa điện thoại mẹ mượn dùng một chút, điện thoại của mẹ hết pin rồi.”
Triệu Thiến sờ vào túi, ‘a’ một tiếng, nói: “Điện thoại của con để quên trong túi xách bên trong mất rồi, để con vào lấy.”
Diêm Khiết đứng bên cạnh nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, dùng của tôi là được rồi.” Sau đó liền lấy điện thoại ra đưa cho cô Lương.
Cô Lương cầm lấy điện thoại di động, thấy hình nền trên màn hình khóa là hình Diêm Khiết cùng Tiểu Minh ôm nhau chụp chung, cười nói: “Tình cảm hai mẹ con chị thật là tốt, tôi bây giờ có muốn ôm Thiến Thiến con bé cũng không thích.”
Triệu Thiến đứng bên cạnh làm nũng: “Làm gì có đâu!”
Vừa nghĩ đến con trai mình, gương mặt của Diêm Khiết liền lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nói: “Tiểu Minh nó còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ biết chê bai mẹ.”
Tiểu Minh nghiêm mặt nói: “Con cả đời cũng sẽ không bao giờ chê mẹ.”
“Được rồi được rồi, mẹ con hai người làm mắc ói quá!”
“Đúng thế, không biết quan hệ có khi còn tưởng hai người là tình nhân đó!”
“Trời ạ mấy người đừng có dài dòng nữa, pass khóa màn hình là cái gì thế?”
“Pass là MINH.”
“A, hiểu!”
“Không cần phải nói, cái này MINH, chính là MINH trong Tiểu Minh đúng không?”
“Thôi thôi tôi không nói lại mấy người, không nói nữa đâu!”
“Ha ha ha…” Sau khi cô Lương bấm xong chữ thứ 4 trong password, điện thoại di động đã được mở khóa thành công, ngay sau đó chợt có một tab báo ‘bộ nhớ thẻ không đủ’.
“À, bộ nhớ thẻ bị đầy à? Nhìn kiểu này làm sao mà dùng được, để tôi xóa giúp chị mấy tấm hình nhé…” Lời còn chưa dứt, một đoạn clip đã phát ầm ầm ra: “Mẹ….mẹ ơi….! Mẹ… có…. Sướng …. Hay không…. Hả mẹ….?”
“Con ….trai ….! Mẹ ….mẹ….sướng ….lắm ….aaa….! Con …thì sao….?”
“Con ……cũng …..sướng …..lắm….!”
…
Cô Lương, Triệu Thiến cùng cô Đới ba người miệng cũng đều há ra thành hình chữ O, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Diêm Khiết cùng với Tiểu Minh. Mà Diêm Khiết mặt cũng xanh biếc, nhất định là mới lúc nãy ở giữa sườn núi cùng với Tiểu Minh làm chuyện ấy, mình vẫn đang cầm gậy tự sướng, không cẩn thận nên quay cả những hình ảnh ấy vào! Làm sao đây? Làm sao đây? Phen này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch … Lúc này Diêm Khiết chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng dù có chui xuống thì cũng có thể được gì đâu?
Cô Lương lúng túng khiến tay chân luống cuống, một tay của cô cầm điện thoại muốn đưa lại muốn thôi, xoay trở thân mình không biết làm sao, ấp úng nói: “Thật… thật xin lỗi… Tôi… vừa rồi… không phải…không phải… cố ý…. Nó … tự nhiên … lại ra… như thế…. Hiện ra….”
Diêm Khiết ngơ ngác lấy lại chiếc điện thoại, khóe môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc một lời cũng chẳng phát ra.
Cuối cùng vẫn là cô Đới một phen hòa giải, nói: “Chúng ta… hay là nhanh nhanh trở về đi thôi! Một hồi trời tối…. đường núi lúc đấy lại không dễ đi!”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Ở trên đường trở về, mọi người không ai nói một lời, bên trong xe yên lặng đến đáng sợ.
Mà kẻ đầu têu Tiểu Minh lại lẳng lặng co rúc người ngồi chỗ ghế cạnh tài xế, không khí trong xe lúc này như đang đọng lại – cả đời này nó cũng chưa từng trải qua cảnh tượng lúng túng này! Chút nữa mình phải làm sao đây? Trong lòng nó hoàn toàn không có một chút tính toán…
Tạm thời sửa sang lại tình hình hiện tại là như thế này: Đầu tiên, Tiểu Minh với bốn người phụ nữ trong xe (Diêm, Lương, Đới, Triệu) đều đã từng xảy ra quan hệ. Tiếp đó, chuyện với Diêm, Lương Đới Triệu cũng đều đã biết hết, nhưng Diêm lại không biết chuyện của Lương, Đới, Triệu. Tiếp theo, trừ chuyện với Diêm ra, Lương và Đới cũng biết chuyện của nhau, nhưng lại không có biết chuyện của Triệu. Cuối cùng, Triệu biết chuyện của ba người Diêm, Đới, Lương, mà Diêm Đới Lương lại không hề hay biết chút gì về chuyện của Triệu.
Tóm lại, ở bốn người phụ nữ này, nếu xếp theo việc nắm giữ nhiều thông tin nhất, thì Triệu đứng đầu, tiếp theo là Lương Đới, cuối cùng là Diêm. Mà xếp theo sự công khai thông tin thì Diêm cao nhất, Lương Đới tiếp sau, Triệu cuối cùng. (Đệt, con tác chém một hồi dịch giả hiểu được chết luôn.)
Ừm, như vậy đại khái mọi chuyện đã khá mạch lạc … Cái này còn gọi là mạch lạc cái con khỉ gì kia chứ!
Đang trong lúc Tiểu Minh còn đang chìm vào trong suy nghĩ lung tung của nó, xe đã chậm rãi tiến đến trước cửa nhà cô Lương.
Tất cả mọi người đều rất có ăn ý, ai cũng không hề có ý định rời đi trước hết cả, đều lũ lượt kéo vào trong nhà cô Lương, ở quanh bàn ăn ngồi xuống thành một vòng tròn, không khí ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Cô Lương đầu tiên mở miệng: “Thiến Thiến à, con về phòng nghỉ trước đi, mẹ với hai cô đây muốn nói chuyện với nhau một chút.”
Tiểu Minh cũng muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng đã bị cô Lương gằn giọng gọi lại: “Trò đi đâu đó? Ngồi xuống đây ngay cho cô!”
Cứ việc cô Lương đã là tình nhân của Tiểu Minh, nhưng cái uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm cũng không phải là thứ mà Tiểu Minh dám tùy tiện khiêu chiến. Nó lẩy bà lẩy bẩy trở lại chỗ cũ ngồi xuống, cùng mẹ nó liếc nhìn nhau một cái – giờ cũng phát hiện mẹ nó cũng rất giống một đứa bé vừa mắc lỗi, co cóng chờ cô giáo xử phạt.
Cô Lương hơi trấn tĩnh cảm xúc lại một chút, bắt đầu cẩn thận châm chước câu cú từ ngữ – cô đã dạy học 20 năm, đã nói chuyện với học sinh cùng phụ huynh không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa từng xử lý qua cục diện nào như ở trước mắt! Giờ khác này, cô có một loại cảm giác rằng bấy nhiêu năm đi dạy cũng uổng công vô ích.
Đúng lúc này, Diêm Khiết mở miệng trước: “Cô Lương, cô Đới. Cám ơn hai cô đã quan tâm chăm sóc cho Tiểu Minh từ trước đến giờ! Lần này lỗi hoàn toàn là do tôi, tôi là người làm mẹ mà không làm hết trách nhiệm của người mẹ, tôi xin được gửi lời xin lỗi đến hai cô! Phát sinh ra loại chuyện này, mẹ con tôi cũng không còn có mặt mũi nào nhìn mặt hai cô, thứ hai tôi sẽ đích thân đến trường để làm thủ tục đổi trường cho Tiểu Minh, tôi chỉ hi vọng là, hai cô có thể giữ bí mật giúp tôi chuyện này… Danh dự của tôi cũng chẳng đáng gì, nhưng Tiểu Minh nó vẫn còn là trẻ con thôi!”
Cô Lương nắm chặt lấy tay Diêm Khiết, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào: “Mẹ của Tiểu Minh ơi, chị đừng nói nữa… Cần phải xin lỗi chính là chúng tôi! Thật ra, chúng tôi… hai chúng tôi… cũng đã… cùng Tiểu Minh… phát sinh … phát sinh chuyện đó rồi…”
Nghe vậy, vốn Diêm Khiết đang đắm chìm trong hối tiếc cùng tự trách chợt trợn tròn cặp mắt, run giọng hỏi: “Cô… cô nói cái gì?!”
“Chuyện không phải như chị nghĩ đâu! Xin chị nghe tôi giải thích…” Tiếp đó cô Lương với cô Đới bèn cô một câu tôi một câu tiếp nhau nói, đem chuyện hai người cùng Tiểu Minh phát sinh quan hệ từ đầu đến đuôi, từ lúc Tiểu Minh ở khu công viên rừng Nam Giao bị muỗi cắn bắt đầu, cho đến lúc hai người ở phòng y tế trường học thay nhau ‘bôi thuốc’ cho nó, rồi đến sự kiện xảy ra ở phòng thay quần áo cửa hàng OQUINO, rồi việc vụng trộm ở trong phòng ngủ của Triệu Thiến, cùng với những lần song phi diễn ra hàng ngày dạo gần đây ở phòng y tế cũng tất tần tật nói hết cho Diêm Khiết nghe, trong đó không ít chi tiết đến cả hai cô Lương Đới trước đó cũng không rõ ràng lắm.
“Tóm lại… chuyện chính là như vậy đó.”
Cú shock tâm lý cực lớn đánh vào khiến Diêm Khiết cả một lúc lâu sau cũng không thể phục hồi lại tinh thần. Mãi lâu sau, cô mới rên rỉ ra một câu: “Không ngờ là cả ba người chúng ta đây, lại vì có một con muỗi nho nhỏ, lại thành người tình của Tiểu Minh cả…”
“Ai bảo không phải chứ.”
“Cái này có lẽ là ý trời!”
Cả ba người đột nhiên đều trầm mặc lại, trong phòng chỉ còn dư lại tiếng đồng hồ treo tường tích tích tắc tắc kêu.
“Không bằng, chúng ta uống chút rượu đi?”
Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý, cô Lương vào phòng bếp lấy ra chai rượu vang cùng với ba ly rượu, Tiểu Minh thấy vậy đứng bên la hét: “Còn của em đâu, em thì sao?”
Cả ba nàng cùng kêu: “Trò/con ngồi yên một bên nhìn!”
Lúc này, Triệu Thiến không biết từ lúc nào cũng bước đến bên cạnh bàn ăn, trong tay cầm theo hai ly rượu. Cô rót đầy rượu vào trong một cái ly đưa cho Tiểu Minh, sau đó đem cái ly kia cũng rót đầy.
“Các người đều đã cùng nó làm những thứ ấy rồi, còn coi nó là trẻ con sao?” Dứt lời, cô ngửa cổ đem ly rượu trong tay uống cạn.
“Nói đúng lắm!” Tiểu Minh nghe Triệu Thiến nói như thế, hào khí nổi lên, ngửa đầu đem ly rượu Triệu Thiến vừa đưa cho mình uống một hơi cạn sạch. Rượu cay nồng làm nó sặc sụa ứa hết cả nước mắt ra, nhưng nó lại không thèm để ý chút nào, vươn tay cầm lấy chai rượu rót đầy ly mình.
Sau khi uống liên tiếp ba ly, đầu Tiểu Minh đã có chút choáng váng. Nó loạng choạng ngồi dậy, nghiêng ngửa đứng lên ghế, nhìn xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua bốn người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn, sau đó nói gằn từng chữ một: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là chồng của tất cả mọi người ở đây.”
Lời nói dõng dạc này của nó làm cả bốn người phụ nữ nghe mà chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó, lấy Diêm, Lương, Đới ba người cầm đầu quân đoàn ‘gia trưởng’ đã bắt đầu dùng chiến thuật pháo liên châu thuyết giáo: “Ái chà thằng oắt này … Ai cho con/trò uống nhiều rượu như vậy!”
“Trò xem trò một chút xem, đứng còn chưa vững, sao lại còn trèo lên cao như vậy làm cái gì hả, biết nguy hiểm không?”
“Đúng thế đúng thế, đừng có nghịch nữa, mau xuống đi…”
…
Tiểu Minh hậm hực không thôi, mình khó khăn lắm mới mượn hơi rượu mà anh hùng hào khí một lần, kết quả là mẹ với các cô hoàn toàn không xem ra gì là sao? Mà hình nhưng mấy người nhầm trọng tâm rồi kìa? Chẳng lẽ trọng tâm không phải là nội dung câu vừa rồi mình nói hay sao? Mình nói luôn là ‘tất cả mọi người’ kia mà! Mấy người chẳng lẽ không phải nên đối với cái cụm từ này bày tỏ nghi vấn sao? Lại cứ lo lắng một người biến dị sau khi say rượu có thể đứng vững hay không là muốn làm cái trò gì! Mình dầu gì cũng là một người biến dị, chẳng lẽ còn có thể…
Những suy nghĩ trong đầu của nó còn chưa kịp tan, thân hình của Tiểu Minh đã văng ngay xuống đất – dĩ nhiên không phải là nó bị say mà ngã xuống, mà là bị người khác từ đằng sau lưng cho một cước vào mông mới từ trên ghế rớt xuống. Người đá nó không phải là ai khác, chính là Triệu Thiến nãy giờ vẫn đang ngồi bên cạnh!
“Sao chị lại đá tôi?”
“Ai cho cậu nói năng bậy bạ!”
“Tôi nói năng bậy bạ cái gì chứ?”
“Còn dám trả treo hả?” Triệu Thiến giận đến đỏ bừng cả mặt, giơ ly rượu trên tay lên, lại ngửa cổ uống sạch – đây đã là ly rượu thứ hai trong hôm nay.
“Thiến Thiến, đừng uống nhiều rượu như vậy!”
“Thôi kệ đi chị, hôm nay là ngày đặc biệt, để cho nó uống một chút đi.”
“Đúng vậy đó, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật mà, dù là nó có uống quá chén cũng không hề gì cả!”
“Uống!”
“Dô!”
…
Tất cả mọi người đều mang tâm sự riêng trong lòng, rượu cứ cạn rồi lại đầy, đầy rồi lại vơi. Chỉ không lâu sau, tất cả mọi người đều say mèm.
“Chị Lương, em mời chị một ly!” Diêm Khiết bưng ly rượu lảo đảo đi đến bên cạnh cô Lương, nhưng lại bị cô Lương cản lại.
“Mẹ Tiểu Minh à, tôi tuy rằng tuổi tác có lớn hơn chị một tí, nhưng chị là mẹ của Tiểu Minh, tôi lại là người tình Tiểu Minh, làm sao có chuyện người lớn mời con cháu rượu? Nên là tôi mời chị!”
“Làm vậy sao được! Chị là cô giáo của Tiểu Minh, lại còn lớn tuổi hơn em, đúng là em mời chị!”
Cô Đới ngồi bên cạnh nhìn không nổi, cắt đứt hai người nói: “Cả hai chị cũng đừng có giành tới giành lui làm gì, như em thấy, nếu như tất cả mọi người đều đã là người tình của Tiểu Minh cả, vậy hôm nay chúng ta đều xem như chị em cả, không kể vai vế lớn nhỏ, hai chị thấy sao?”
“Tốt!”
“Cứ thế mà làm!”
“Nào, chị Lương, em Duyệt Tâm, chúng ta cạn ly!”
“Cạn!”
“Dô!”
…
“Khoan chờ một chút! Còn có em Thiến Thiến nữa kìa!”
“Đúng! Em Thiến Thiến, đến cạn với các chị một ly này!”
“Hả? Vậy không phải em phải gọi mẹ em là chị hay sao?”
“Con bé con chết tiệt! Nói bậy bạ cái gì đó!”
…
Tiểu Minh cũng không có gia nhập phen chúc rượu tưng bừng của bốn cô nàng kia, mà là bưng ly rượu ngồi sang một bên, lẳng lặng thưởng thức vẻ say rượu của các nàng, lắng nghe những lời thổ lộ lúc say của bọn họ – hóa ra hai cô Lương Đới sớm đã biết chuyện Triệu Thiến với mình, chẳng qua là cứ im lặng không có nói toạc ra mà thôi. Mà thời điểm nào họ biết, làm sao mà biết, như câu cô Lương nói, không có cô con gái nào mất trinh mà có thể giấu diếm được ánh mắt của mẹ cả, từ ánh mắt, đến vẻ mặt, hay cử động của tứ chi, hành vi, cô Lương đã sớm nắm biết hết tất cả.
Có thể rõ ràng nhận ra được, không một người phụ nữ nào muốn chia sẻ người yêu của mình với kẻ khác, mà tất cả các nàng đều cũng như vậy. Nhưng may thay, các nàng trừ cái thân phận là ‘người tình của Tiểu Minh’ ra, còn là thân nhân của nó, là mẹ, là cô giáo, là ruột thịt, nên thay vì tìm cách bảo vệ quyền lợi của mình, họ càng hy vọng Tiểu Minh có được hạnh phúc lớn nhất, đây cũng là điều mấu chốt khiến bọn họ có thể tạm thời sống chung hài hòa với nhau.
Đang lúc Tiểu Minh vừa nhâm nhi rượu vừa cảm khái, bên kia đã cụng rượu vào giai đoạn gay cấn, tâm tình của mọi người dần dần mất khống chế, bắt đầu nói năng loạn xạ.
“Chị Lương, hai em, mọi người nói xem cuộc đời tôi có phải là rất thất bại hay không… Không những chồng ngoại tình, bây giờ đến thằng con duy nhất cũng ngoại tình …”
“Em Diêm à, như em thì đã là gì chứ, chị đây đến cả chồng cũng chết toi…”
“Trời ơi hai chị, nếu để em nói, thì hai chị cũng chưa là gì so với em. Vốn là em có thể tốt nghiệp trường Y tốt nhất cả nước, rồi trở thành một bác sĩ chân chính, nhưng lại bởi vì gã bạn trai cũ đốn mạt hãm hại, khiến xảy ra vụ scandal ‘BJ’, nên giờ em chỉ đành làm một giáo viên y tế trung học… Vậy còn chưa hết, sau này em lại gặp phải tên Lưu Minh Khải kia, không những hại chết chồng chị Lương, còn làm hại cả Thiến Thiến với Tiểu Minh nữa… Hai chị bảo, hai chị làm sao so được với em kia chứ?”
“Thôi thôi, mấy chị mấy mẹ ơi, mấy người đừng có than vãn kể lể nữa, em chẳng những bố thì chết, mà mẹ của mình còn cặp kè trai gái với một thằng nhãi THCS nhỏ hơn đến 30 tuổi, mà ngay cả chính em cũng dính lẹo với thằng nhóc nhỏ hơn em 5 tuổi ấy. Không chỉ có vậy, em còn bị ong mật biến dị chích, giờ còn chưa biết sẽ sinh ra loại biến dị gì đây nữa nè, nhỡ chẳng may lại mọc ra 6 cái chân nữa, thì em có còn nên sống trên đời này không?!”
Mọi người trầm mặc một hồi, cô Đới dẫn đầu nâng ly: “Kính Thiến Thiến!” (Sax, nghĩ đúng con bé khổ nhất hội.)
“Vì Thiến Thiến!”
…
“Nếu như để em nói, người chúng ta nên kính rượu nhất chính là Tiểu Minh!”
“Không sai, là Tiểu Minh khiến cho chị biết hóa ra làm đàn bà lại có thể sung sướng như thế!”
“Cái gì khác em không dám nói, nhưng ít ra, Tiểu Minh không phải là một đứa xấu xa!”
“Nó gieo họa hết cả đám mỹ nữ lớn nhỏ chúng ta, mà còn không phải là xấu xa?
“Cặn bã thì cũng có chút cặn bã, nhưng ít ra tình cảm của nó đối với chúng ta là thật!”
“Không sai, thật ra chuyện ba nó ngoại tình tôi biết từ lâu rồi, hồi đó tôi còn ngây thơ cho là lão ấy vẫn còn có tình cảm với tôi, kết quả đổi lấy chỉ có là khổ đau cùng thất vọng… Nhưng bây giờ, tôi tin tưởng Tiểu Minh có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta! Có thể mang lại sung sướng cho tất cả chúng ta!”
“Dù sao thì trên cái thế giới này cũng không có người biến dị nào khác nữa, em không sống cùng với nó thì sống với ai?”
"Kính Tiểu Minh!"
"Kính Tiểu Minh!"
…
Hành vi bất thình lình này làm Tiểu Minh có chút mừng rỡ xen bất an, nó chậm rãi bưng ly rượu lên, nói với các nàng: “Thật ra, người nên nói cảm ơn chính là tôi!”
“Nếu như không có mẹ, con căn bản sẽ không thể có mặt trên cõi đời này, nên ly thứ nhất, con kính mẹ!”
Diêm Khiết bưng ly rượu lên, mỉm cười uống một hơi cạn.
“Ly thứ hai, em muốn mời hai cô giáo. Ban đầu nếu như không phải có các cô tận tình chăm sóc, em có thể không thể sống nổi! Cảm ơn hai cô đã vô tư dâng hiến!”
Cô Lương cùng cô Đới nhìn nhau mỉm cười, cùng nâng ly uống cạn.
“Ly thứ 3, em muốn mời Thiến Thiến! Lưu Minh Khải từng nói, tỷ lệ biến dị thành công nhỏ đến không đáng kể, vì vậy hai chúng ta có thể chính là đồng loại với nhau duy nhất trên thế gian này… Cho dù qua giai đoạn biến dị ấy đã được một thời gian dài, nhưng đến nay em vẫn đang cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể mình, chạy chồm, em không biết tương lai của chúng ta sẽ biến thành ra thế nào, nhưng em cam đoạn với chị, em sẽ đi cùng chị đến tận cuối đường!”
Một phen lời nói khiến Triệu Thiến nghe mà nước mắt rưng rưng, cô một hơi uống cạn rượu trong ly, sau đó ôm lấy Tiểu Minh bắt đầu hôn đắm đuối, hoàn toàn không để ý xung quanh còn có mẹ với các chị em của mình…
Mà kỳ quái là, nhóm cô Lương lúc này lại không cảm thấy có bất kỳ một chút lúng túng nào, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời, giống như người mẹ nhìn con gái lúc bước lên xe hoa vậy.
Diêm Khiết cũng len lén lau sạch nước mắt trên khóe mi, nói với mọi người: “Tôi đề nghị: Tối nay tất cả chúng ta cùng làm với Tiểu Minh một phen tưng bừng, thế nào?”
Cô Lương nhất thời mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, mà cô Đới ở bên cạnh thời là hăm hở mong đợi, Triệu Thiến có chút mơ hồ, một hồi nhìn về phía mẹ, một hồi lại nhìn về phía Tiểu Minh, cuối cùng giậm chân một cái, xấu hổ chạy về phòng trốn.
“Vậy chúng ta bắt đầu từ ai đây nhỉ?”
“Hay là từ chị Lương bắt đầu đi, dù sao chị ấy lớn nhất!”
“Không không, hay là từ em Khiết bắt đầu mới đúng, dù sao em ấy cũng là mẹ Tiểu Minh mà!”
“Để tôi nói, hay là nhường cho em Đới mở màn là hay nhất, nhìn mắt em ấy đang hừng hực mong chờ kìa!”
“Em đâu có!”
“Thế, Thiến Thiến thì sao?”
Tiếng Triệu Thiến từ trong phòng ngủ truyền ra: “Em còn không có chịu à nha!”
Ba nàng nhìn nhau cười hì hì nói: “Ha ha! Cái này không còn phụ thuộc vào em nữa rồi cưng à! Quyết định, sẽ bắt đầu từ em!” Dứt lời, cả ba nàng đồng loạt tràn vào trong phòng Triệu Thiến!
“Mấy người chơi cái trò gì thế! Không phải là đã nói bắt đầu từ chị Đới sao? Kìa kìa đừng cởi đồ người ta mà!”
“Tiểu Minh! Còn chờ ngoài đó làm cái gì chứ! Mau vào đây nhanh!”
Lúc này, Tiểu Minh đã là bùi ngùi không thôi – nó không ngờ tới, điều mơ ước 1 rồng 4 phượng của mình, vậy mà hôm nay đã lơ tơ mơ đạt thành! Hơn nữa còn do chính mẹ mình đề nghị!”
Nó hít thở sâu mấy hơi liên tục, để hơi bình phục một chút sự kích động của mình, sau đó liền nhanh chóng cởi tuột hết quần áo trên người mình ra, sau đó hét lớn một tiếng: “Các vợ yêu! Ta tới rồi đây!”
????
????