[Truyện dịch] Người muỗi - Chương 15
Chương 15
Đêm ấy, hai cô giáo đã có một giấc ngủ rất là ngon lành, cho đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào mới rời giường.
Mà xem lại Tiểu Minh, ngày hôm qua nó bị giày vò cả ngày, buổi tối lại quần quật suốt đêm, vậy mà chẳng những không nhìn ra vẻ mệt mỏi, ngược lại thì ánh mắt lấp lánh, trông càng có vẻ sung sức.
Con muỗi quả nhiên là sinh vật ăn đêm.
Hai cô giáo rửa mặt qua loa một chút, cô Lương xuống bếp làm bữa sáng, cô Đới thì đi đến chỗ Tiểu Minh để kiểm tra tình hình của Triệu Thiến.
Cô bé vẫn chưa tỉnh lại, chuyện này Tiểu Minh đã nhiều lần kiểm tra qua.
Phương pháp xác nhận của nó cũng rất đơn giản – nó chích một mũi ở mu bàn tay của Triệu Thiến để sưng u một khối nhỏ, nếu như Triệu Thiến tỉnh dậy, hoặc chỉ chớm có dấu hiệu tỉnh lại, cô sẽ không chịu được ngứa ngáy mà đưa tay gãi.
Nhưng vào lúc này, Triệu Thiến vẫn chưa có phản ứng nào.
Tiểu Minh vỗ bả vai cô Đới một cái, nói: “Đừng lo lắng, dù chị ấy chưa tỉnh lại, nhưng cũng không có trở nên ác liệt đúng không nào?”
Cô Đới xoay tay nắm chặt tay Tiểu Minh, mỉm cười gật đầu, động tác như đối với tình nhân vậy.
Lúc này, cô Lương xuất hiện ở cửa, nói: “Đi ra ăn chút điểm tâm đi.”
Đêm hôm qua, sau khi cô Lương với Tiểu Minh triền miên xong, thì trời đã gần sáng. Vì vậy đối với việc con gái lúc này vẫn chưa tỉnh, cũng nằm trong dự liệu của cô.
Lúc ăn điểm tâm, ba người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng – cả ba đều sợ nhỡ chẳng may sơ sẩy bại lộ chuyện tối hôm qua, thế là chẳng ai lên tiếng, cứ như thế lặng lẽ ăn xong bữa sáng.
“Nhớ, lúc chị ấy chép miệng, không phải là khát nước, phải cho chị ấy uống mật ong.” Hai cô giáo tối hôm qua đều đã biết, nhưng mà vẫn làm bộ hỏi nguyên nhân, trình độ diễn xuất ‘giống như thật’ khiến Tiểu Minh không nỡ nhìn.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Minh đi ngủ bù. Dù bề ngoài nó không phải quá mệt mỏi, nhưng không có nghĩa là nó không cần ngủ, lấy một cái ví dụ, giống như hai cái bình ắc quy dung lượng khác nhau, dung lượng của Tiểu Minh so với người bình thường là lớn hơn, cho nên sức bền bỉ của nó càng mạnh hơn một chút, nhưng thời gian sạc điện cũng càng lâu hơn một chút. Vì vậy, nó vừa chợp mắt là ngủ đến thẳng buổi tối.
Khi tỉnh lại, Tiểu Minh phát hiện hai cô giáo của mình đang trò chuyện ở phòng ngoài. Thấy Tiểu Minh thức dậy, cả hai cô đều đồng loạt đứng lên đi vào.
Cô Lương hỏi: “Dậy rồi à? Đói bụng không? Các cô có để phần thức ăn đó.”
Cô Đới đưa khăn lông tới, cũng nói: “Tiểu Minh, trước lau mặt một cái đi, người sẽ tỉnh táo hơn đó.”
Tiểu Minh trong lòng buồn bực, hai cô này một xướng một họa, thương lượng xong từ trước hay sao?
Rửa mặt xong ăn thức ăn được các cô để phần – tuy nói là để phần, nhưng sao lượng thức ăn lại lớn thế, hơn nữa rõ ràng là những thứ ngon nhất.
“Hai cô ơi, cái này … cũng quá là nhiều đi, em ăn không hết nổi…”
Cô Đới nói: “Trò đang tuổi lớn, nên ăn nhiều một chút!”
Cô Lương cũng khuyên: “Ăn nhiều một chút mới có sức, buổi tối phải dựa vào trò nữa đó!”
Tiểu Minh nghi ngờ nhìn lướt qua mặt cả hai, hỏi: “Hai cô, hai cô không có việc gì chứ?”
Cả hai đồng loạt lắc đầu: “Không có gì hết!”
Nhất định là có vấn đề!
Sau khi ăn xong, Tiểu Minh đi đến phòng Triệu Thiến, phát hiện cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Chị ấy đã ngủ mê man một ngày một đêm, mình hồi trước cũng đâu có hôn mê lâu như vậy đâu, chị ấy chắc không có chuyện gì chứ nhỉ?
Lúc này, từ sau lưng một luồng gió thơm ập tới, ngay sau đó, hai mắt Tiểu Minh liền bị một đôi bàn tay trắn nõn che kín, đồng thời sau lưng truyền tới cảm giác bị hai quả cầu thịt đè lên, bên tai vang lên tiếng nói nghịch ngợm: “Đoán xem cô là ai nào?”
Tiểu Minh không cần đoán, mùi hoa lài đã nói lên tất cả – người đứng phía sau lưng chính là cô Đới.
“Cô Đới, sao cô lại ra đây? Không phải đang ở trong bếp cùng cô Lương sao?”
“Thôi đi, chán chết… cô Lương nói ở đó không cần cô, cô mới ra đây thăm trò yêu của cô nè!”
Tiểu Minh vẫn còn đang suy tư việc của Triệu Thiến, không khỏi lẩm bẩm: “Sao chị ấy vẫn chưa tỉnh nhỉ?”
Cô Đới chu miệng, mang chút ghen tức nói: “Ai mà biết.”
“Nhưng mà …Ư ưm…”Tiểu Minh còn định nói thêm gì nữa, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã bị hai cánh môi nóng bỏng đè chặt lại, một đầu lưỡi bướng bỉnh nghịch ngợm chui vào miệng, càn rỡ tấn công cái lưỡi của mình.
“Ư uhm …ưm…” Cái hôn lần này kéo thật dài, dài đến mấy chục giây. Cuối cùng, hai đôi môi cũng rời ra, Tiểu Minh thở hồng hộc, cái hôn vừa rồi thiếu chút nữa làm nó nghẹt thở.
Tiểu Minh hoảng hốt cuống cuồng nói: “Cô Đới, cô không sợ cô Lương nhìn thấy sao!”
Cô Đới nghịch ngợm liếm môi một cái nói: “Sợ cái gì, cô blowjob cho trò còn bị cô ấy thấy rồi, còn sợ thấy hôn nhau sao?”
Tiểu Minh ngẫm nghĩ một chút: “Cái này kể cũng đúng…”
“Có điều cái ‘bờ lâu dốp’ này rốt cuộc nó là cái gì chứ? Tại sao cô không cho em hỏi người khác?”
Cô Đới cười rất kỳ dị, hỏi: “Trò thật sự muốn biết?” Tiểu Minh gật đầu một cái.
Cô Đới liền lấy điện thoại di động ra, vào một trang web tìm kiếm, bấm nhanh vài từ khóa, rồi bấm search. Chỉ chớp mắt, vô số trang web cùng hình ảnh đã bị tìm ra. Cô Đới tìm rất nhanh, đã thấy thứ cô muốn tìm.
Một lát sau, cô Đới đưa di động cho Tiểu Minh – đây là một đoạn clip ngắn, chất lượng hình ảnh không quá rõ, lại chẳng có âm thanh. Giữa màn hình là một gã đàn ông cao lớn, không lộ mặt, lúc này đang hoàn toàn trần truồng, để lộ ra cây hàng khủng dưới hang, mà kích thước chẳng thua kém hàng của Tiểu Minh bao nhiêu. Trước người hắn là một cô gái trẻ tuổi đang quỳ một chân, hai tay bị trói ngoặt ra sau, tóc xõa, không nhìn thấy rõ tướng mạo.
Mới vô đã chơi cột chặt sao hả trời! Màn này vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Tiểu Minh. Đây chính là phim heo Nhật trong truyền thuyết đây sao?
Cô Đới chơi rành ghê, không ngờ lướt di động một cái liền tìm ra một bộ, mình trước giờ còn chưa xem qua bộ nào đó!
Lúc này, cô gái há to miệng, đem cây hàng khổng lồ dưới háng tên kia ngậm vào.
Một màn này, Tiểu Minh đã không thể quen thuộc hơn được nữa – cô Đới thường xuyên ngậm cho nó ở phòng y tế, hóa ra đây chính là cái gọi là ‘bờ lâu dốp’!
Nhưng clip vẫn chưa hết, sau khi cô gái ngậm hết một phần ba, khúc còn lại miệng của cô quả thật không thể nào chứa thêm được nữa, bèn định nhả ra. Nhưng đúng lúc này, gã kia đột nhiên dùng sức ôm lấy đầu cô gái, dùng sức ưỡn hông về phía trước, vậy mà đem cả cây dương vật kia nhét hết vào trong! Cổ họng cô gái dùng mắt thường cũng có thể thấy phồng hẳn lên – gã kia không ngờ đem dương vật cắm vào trong thực quản của cô gái!
Màn này khiến cho Tiểu Minh có chút buồn nôn, thầm mắng bọn Nhật Bổn thật biến thái – ngậm dương vật vốn là chuyện tuyệt vời biết bao nhiêu, tại sao phải làm bạo lực tàn nhẫn đến như vậy? Nhìn cô gái kia bị hắn cắm vào làm cho nôn mửa không ngừng, hai mắt trợn trắng, đơn giản là chẳng có chút gì gọi là kích thích hấp dẫn cả!
Tiểu Minh tởm lợm bỏ điện thoại xuống, nói với cô Đới: “Cái này biến thái quá đi, vậy mà cắm vào cổ họng…”
Cô Đới cầm điện thoại cất, bình thản nói: “Gã đàn ông trong clip này, là bạn trai cũ của cô.”
“Hả?! Cô … hắn … cái này …”Tiểu Minh há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi. Nó cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, nói: “Có điều cũng may là cô đã chia tay với hắn! Hắn biến thái như thế, lỡ may hắn…”
“Cô gái trong clip đó, chính là cô.” Tiểu Minh một ngụm máu bầm suýt phun thẳng ra – cái tin tức này ý nghĩa quá lớn đi! Chuyện gì ra chuyện gì thế này?
Tiểu Minh đứng phắt dậy, tức giận không tiêu nói: “Cô Đới nói đi, gã trong clip là ai, để em đi đập chết nó! Lại dám ăn hiếp tiểu Duyệt Duyệt nhà ta như vậy …”
Cô Đới bị động tác của Tiểu Minh làm cho phì cười, cô khẽ hứ một tiếng, nói: “Trò nói nhăng cái gì đâu chứ, hì hì … Lúc đó chúng ta là đùa giỡn, với lại … Từ lúc nào mà cô trở thành tiểu Duyệt Duyệt của trò hả!”
“Đùa giỡn?! Có kiểu đùa giỡn như thế sao! Kiểu này là quá mức!”
Cô Đới nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Đúng vậy đấy… Trò cũng cảm thấy là rất quá đáng đúng không?” Ngần ngừ một hồi, cô Đới rốt cuộc cũng kể lại toàn bộ chuyện cũ: Khi ấy là lúc cô đang học đại học Y. Trường đại học Y muốn học phải học hai năm đại cương, sau đó mới vào học chuyên ngành. Khi ấy cô Đới dùng điểm thi xuất sắc đậu vào trường đại học Y nổi tiếng nhất nước, bạn bè trong lớp Y của cô lúc ấy bao gồm cả bác sĩ Chung ở bệnh viện Nam Giao (bác sĩ khám cho Tiểu Minh ở chương 1), cùng với cái gã trong clip vừa rồi.
Cô Đới không tiết lộ tên họ bạn trai cũ của mình, chỉ nói là hắn dáng vẻ đẹp trai sáng sủa, IQ cao mà EQ còn cao hơn, làm người lẫn làm việc cũng rất được lòng người khác, với ai cũng có thể trở thành bạn bè. Không chỉ như vậy, hắn ta còn là kiện tướng thể thao cấp quốc gia, khi ấy không biết làm bao thiếu nữ mê đắm.
Cô Đới khi đó mới chỉ 18, 19 tuổi, đang lúc thanh xuân mơn mởn, vẻ xinh đẹp của cô vang danh cả trường, số người theo đuổi đếm không hết. Bạn trai cũ của cô cũng là một trong số ấy, bởi vì hắn quá ưu tú, mồm miệng lại ngọt ngào, cô Đới rất nhanh liền đổ, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, rồi rất tự nhiên cùng nhau làm chuyện nam nữ.
Cả hai người họ, nam khí huyết bừng bừng, nữ lần đầu chớm yêu, hai người lần đầu tiên nếm thử trái cấm, vì vậy cũng đều đối với chuyện nam nữ làm mãi không chán, thường thường đến các nhà nghỉ ngoài trường hẹn hò. Nhưng tiệc vui chóng tàn, sau nhiều lần vào nhà nghỉ, cô Đới rất nhanh liền phát hiện ra sở thích quái gở của bạn trai.
Dạo gần đây có một bộ phim rất hot, có tên là ‘50 sắc thái’, nói về một gã sếp có sở thích sex quái dị và một cô bé lọ lem lẫn nhau yêu thương thù hận. Dù là ban đầu cô bé lọ lem kia cũng cự tuyệt, nhưng sao chịu nổi tay nam chính bảnh trai! Cô Đới giống cô bé lọ lem trong phim ấy, đã yêu hắn, thì chiều hắn vậy.
Có một lần, bạn trai cũ của cô Đới muốn cùng cô chơi trò ‘trói dây thừng’ và ‘xuyên họng’, đồng thời còn muốn dùng máy quay quay lại. Ban đầu cô Đới thà chết không chịu, nhưng lúc ấy gã kia lại bảo: “Duyệt Tâm, nếu em xem nó là một trò chơi, vậy nó chỉ là một trò chơi, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.” Kết quả sau đó, mọi người cũng đã biết.
Clip vì một nguyên nhân bí ẩn nào đó không cánh mà bay, làm ồn ã một thời, kinh động toàn bộ trường học. Thế là, cô Đới bị ép phải nghỉ học. Bởi vì trong clip không có xuất hiện mặt bạn trai của cô, cô Đới vì một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo còn sót lại, không có nói ra hắn, nhưng trong lòng cô rất hiểu – làm sao có thể trùng hợp như vậy, đĩa cứng của hắn lại bị hack đúng lúc thế?
Kể từ dạo ấy, cô Đới cũng không còn liên lạc gì với tên ấy nữa. Cô rời quê hương, đi đến quê hương của Chung Dục Tú bạn học mình (cũng chính là bác sĩ Chung ở bệnh viện Nam Giao) – thành phố Hồng Khê, ở một trường y hạng ba học ngành hộ lý, sau đó lại xin vào trường trung học số 1 thành phố làm giáo viên y tế.
Nghe nói sau khi cô Đới rời đi, tên kia còn giống như phát điên tìm kiếm cô Đới rất lâu, đi tất cả các bạn học, thầy giáo mà cô quen biết thân thiết hỏi thăm. Nhưng bởi vì khi đi học cô Đới và Chung Dục Tú cũng ít tiếp xúc, cho nên tên kia làm thế nào cũng không nghĩ rằng cô Đới lại trốn đến quê hương của Chung Dục Tú. Mấy năm sau, hắn bình yên tốt nghiệp, sau đó liền mất đi tung tích – có người nói hắn xuất ngoại, có người nói hắn nhờ mối quan hệ gia đình đi vào cơ quan nhà nước, còn có người nói hắn đi sáng nghiệp …
Có điều những thứ này cô Đới đã không còn quan tâm nữa, cô cũng không đi hỏi thăm.
Tiểu Minh nghe xong không khỏi cảm thán – hóa ra cô Đới còn có một câu chuyện ít người biết đến như thế.
Tiểu Minh hỏi: “Cô Đới, cô không hận hắn sao?”
Cô Đới nhoẻn cười đáp: “Thời trẻ ai chẳng yêu qua một hai kẻ rác rưởi… Cô vốn nghĩ là, mình chỉ có yêu một, coi như may mắn, ai ngờ sau này lại gặp phải Lưu Minh Khải…”
“Tiểu Minh, trò sẽ không chê bai cô thân thể không sạch sẽ, không thích cô nữa chứ?”
“Hả? Không sạch sẽ?” Tiểu Minh xoay quanh cô Đới nhìn soi mói nói: “Em cảm thấy rất sạch sẽ mà,.”
Cô Đới cười xoa đầu Tiểu Minh, nói: “Cái thằng bé ngốc nghếch này…”
“Tiểu Minh, cô Đới cái gì bí mật cũng nói hết cho trò biết rồi đó, trò có thể chia sẻ bí mật của trò cho cô biết được không?”
“Hả? Bí mật á…”Tiểu Minh gãi đầu nói, không biết nên nói bí mật gì.
“Cô hỏi trò một chuyện, trò cũng không được giấu giếm nha.”
Tiểu Minh gật đầu một cái, có một dự cảm không lành.
“Trò… có phải là đã cùng cô Lương…cái đó rồi?”
“Cái đó …là cái gì?”
“Đừng đánh trống lảng!”
Tiểu Minh thấy không trốn thoát, chỉ đành gật đầu thừa nhận.
Cô Đới kích động vỗ đùi cái đét, nói: “Cô biết ngay mà!”
Tiểu Minh nhủ thầm, mình còn chơi cả mẹ mình, mẹ của nhóc mập với tình nhân của ba, ngay cả con gái cô Lương cũng đã ngậm cu mình, không biết cô Đới biết những chuyện này, có bị hộc máu hay là không…
Máu bà Tám của cô Đới cháy hừng hực, hưng phấn muốn phát điên vậy, cô chọc chọc Tiểu Minh, hỏi: “Nói nhanh lên, hai người là thế nào làm với nhau?”
“Làm cái gì mà làm…” Tiểu Minh có chút bất mãn bĩu môi, nhưng sau cũng đem chuyện hôm qua nói đầu đuôi.
Cô Đới tìm một cái băng ghế ngồi lên, trên tay không biết từ khi nào xuất hiện một bịch snack, nhai rôm rốp, nghiễm nhiên là một vẻ đi xem trò vui vậy.
“Sau đó rồi sao, sau đó rồi sao?”
“Sau đó thì …cứ vậy đó, rồi sau đó cô Lương trở về phòng ngù…”
Cô Đới đang nghe phấn khởi, đâu chịu dễ dàng bỏ qua cho Tiểu Minh, cô kích động nói với nó: “Chi tiết! Cô muốn nghe chi tiết! Nhất là cái ấy ấy, phải chi tiết!”
Tiểu Minh đang ngần ngừ không biết phải mở miệng thế nào, cô Lương đã từ bên ngoài phòng đi vào, hỏi: “Mọi người đang trò chuyện cái gì thế? Sao hăng hái vậy…không phải đang nói xấu tôi đấy chứ?”
Tiểu Minh cùng cô Đới đều bị hoảng sợ giật bắn mình, vội vàng lắc đầu nói: “Đâu có! Chúng em chỉ trò chuyện chơi thôi à…”
Cô Đới đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, em đi tắm đây!” Vừa nói dứt lời bèn chạy vù ra khỏi phòng.
“Cái cô Đới này… hôm nay có vẻ gì đó kỳ kỳ…” cô Lương lẩm bẩm một câu, rồi ngồi xuống mép giường thăm nom con gái.
“Nó ngủ thật là ngon.” Cô Lương trìu mến vuốt ve tóc Triệu Thiến.
“Đúng vậy đó.” Tiểu Minh cũng nói, “Mặc dù chị ấy còn chưa tỉnh dậy, nhưng khí sắc vẫn rất tốt.”
“Tiểu Minh.” Cô Lương bắt đầu nói sang chuyện khác: “Chuyện ngày hôm qua …ưmmm… !”
Tiểu Minh không đợi cô nói xong, đã noi theo cô Đới, đem môi của mình ịn chặt lên môi cô.
“Ưm ưm …Tiểu…Minh…Trò đừng…” Một hồi lâu, môi mới rời ra.
Tiểu Minh hai tay nâng mặt cô Lương, đắm đuối nhìn hai mắt của cô, nói với cô: “Cô Lương, tối hôm qua là một trong những thời khắc tuyệt vời nhất trong đời em, em vĩnh viễn không quên, và cũng không thể nào quên. Cho nên, đừng giống như trong mấy bộ phim tình cảm ba xu vậy, nói ra những lời cái gì mà để em quên đi như vậy.”
“Em biết, em nhỏ hơn cô rất là nhiều, em cũng không có vọng tưởng phải kết hôn với cô, hoặc là thay thế vị trí của chồng cô trong trái tim cô. Em chỉ nghĩ là, trừ tình cảm yêu mến của học trò giành cho cô giáo, sự kính trọng của người dưới giành cho người trên ra, em cũng có thể thích cô giống như đàn ông thích đàn bà, quan tâm cô, yêu cô, như vậy chẳng lẽ cũng có lỗi sao?”
“Cô Lương, trước kia em có lẽ vẫn chỉ là một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch. Nhưng bây giờ thì khác, em có siêu năng lực, em có thể giống các siêu anh hùng trong các phim ảnh của Mỹ bảo vệ cô, em có thể làm được! Em đã không còn là một đứa bé vô tích sự!” Tiểu Minh bô lô ba la nói một tràng, làm cô Lương một phen choáng váng.
“Thực ra…Cô chỉ là muốn nói… Tối hôm qua làm chuyện đó… thật là sướng… Cô đang định cảm ơn trò…nếu… nếu không phải là trò… cô sợ là đời này… cũng không có cơ hội… được hưởng thụ cảm giác như vậy một lần …”
“Ặc?” Lúc này đến lượt Tiểu Minh choáng váng.
“Thằng bé này… thật là biết nghĩ lung tung không à!” Cô Lương dùng ngón tay khẽ dí vào trán Tiểu Minh, nói: “Thật ra, trong lòng cô, trò đã sớm không chỉ là một đứa bé…”
“Vậy sao!” Tiểu Minh nghe vậy hớn hở vô cùng, xắn hai tay áo lên, lộ ra hai con chuột mini.
“Không sai! Trò không chỉ là một đứa bé, còn là một đứa bé ‘vĩnh viễn không trưởng thành’!”
“Không thể nào…!”
Cô Lương mím môi, nở nụ cười quyến rũ mê đắm, nói: “Cô cũng đi rửa mặt đây, tối nay trò còn phải mệt mỏi đó!”
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Khi đêm xuống, hai vị cô giáo lần lượt đi ngủ. Trong căn phòng chỉ còn dư lại Tiểu Minh cùng với Triệu Thiến đang ngủ mê man bất tỉnh.
Cái miệng của Triệu Thiến lại bắt đầu động tác mút vào.
Tiểu Minh đút mật ong cho cô, trong lòng thì thầm: Nếu chị ấy thừa kế được kỹ năng hút mật, vậy không biết có thừa kế kỹ năng cất mật hay không?
Tiểu Minh cũng không biết mật ong làm thế nào để tạo ra, nghĩ một hỏi, rồi cũng bỏ qua.
Cho Triệu Thiến ăn xong, Tiểu Minh nâng cánh tay cô lên, dựa theo phương pháp cô Đới dạy massage cho cô.
Cô Đới nói, người nằm liệt giường lâu ngày nhất định phải xoa bóp định kỳ, lật lên lật xuống, nếu không lâu ngày sẽ dễ dàng bị hoại tử da hoặc sinh ra nhiều vấn đề khác.
Tiểu Minh tận tâm tận lực xoa bóp, bóp xong cánh tay bóp bả vai, bóp xong bả vai lại bóp cổ … cho đến khi đi đến bộ ngực của Triệu Thiến, Tiểu Minh ngừng lại.
Có nên xoa bóp chỗ đó hay không? Nếu không bóp thì nó có hoại tử không? Nhưng nếu bóp … hình như không tốt lắm?
Không tốt cái dis! Cho người ta ngậm rồi, còn bắn vào miệng nữa, chẳng lẽ sờ sờ ngực còn không được sao?
Tiểu Minh, mày có thể bớt dối trá đi được không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Minh đưa cánh tay run rẩy vươn đến ngực của Triệu Thiến. Hai ngày nay, để tiện cho xoa bóp và lau mình, cô Lương đã thay bộ quần áo mỏng mảnh cho con gái, phen này sờ lên, không khác gì trực tiếp sờ lên ngực thật!
Ngực con gái trẻ thật là khác biệt! Mặc dù không lớn bằng cô Đới cùng cô Lương, nhưng độ mẩy lại rất tốt! Sờ bóp cứ thây lẩy tưng tưng lên, thật là làm người ta thích không muốn buông.
Đang sờ sờ, Tiểu Minh đột nhiên cảm giác lòng bàn tay mình ướt nhèm nhẹp, giơ lên nhìn một cái, ở hai điểm lồi trước ực áo Triệu Thiến, một chất lỏng không biết tên đang thấm dần dần ra, làm cái áo cũng ướt. Vải vóc mỏng manh chỉ hơi thấm chút nước, đã biến thành màu trong suốt, ngay cả hai viên nho đỏ hồng hồng dưới áo cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Là cái gì thế? Chắc không phải là sữa chứ? Không phải người ta nói đàn bà có con mới có sữa sao? Chẳng lẽ kết cấu sinh lý của Triệu Thiến có vấn đề, bắn vào miệng mà cũng mang thai?
Cái này hơi quá à nha.
Tiểu Minh bèn cởi luôn cúc áo trước ngực Triệu Thiến, đem hai cái bánh bao trắng kia hoàn toàn giải phóng ra ngoài. Nó đưa tay cầm một cái vú nhẹ nhàng nắn bóp, quả nhiên có mấy giọt chất lỏng màu trắng sữa rỉ ra từ đầu vú!
Đúng là sữa thật!
Tiểu Minh dính một giọt để lên lưỡi – thật là thơm! Rất ngọt! Có thể nói ngọt hơn mật ong không biết cả mấy lần!
Tiểu Minh nhịn không được, trực tiếp chồm lên trên người Triệu Thiến, miệng bú bên phải lại mút bên trái, cho đến khi đem chất lỏng thơm ngọt kia hút sạch mới chịu thả ra.
Ăn thật ngon! Trước giờ chưa từng nếm qua thứ gì ngon được như vậy!
Có điều, chất lỏng kia tuy có màu trắng sữa, nhưng lại chẳng có tí vị sữa nào, ngược lại thì mùi mật ong lại vô cùng ngọt ngào đậm đà. Tiểu Minh vỗ đầu một cái – cái này không phải là Triệu Thiến làm ra mật sao!
Chị ấy đem mật ong uống vào rồi thông qua cơ thể qua một loạt quá trình chiết xuất, chuyển hóa, cuối cùng theo đầu vú tiết ra ngoài, thành loại chất lỏng màu trắng sữa này. Đây quả thật là mật ong của mật ong! Không bằng gọi nó là mật ong chúa đi!
Đáng tiếc, mình vừa rồi không có khống chế được bản thân, uống một giọt cũng không sót lại, bằng không sáng sớm ngày mai còn có thể để cho cô Lương với cô Đới hai người nếm thử một chút. Ý cha khoan … nếu như vậy, việc mình ‘giở trò’ với Triệu Thiến không phải sẽ bị lộ hết sao? Không ổn không ổn, cứ để tự bọn họ phát hiện ra đi!
Tiểu Minh lại nghĩ đến một vấn đề khác – Triệu Thiến uống mật ong có thể làm ra mật ong chúa, vậy uống tinh dịch của mình sẽ làm ra cái thứ gì? Sữa ong chúa? Á đù á đù, vậy sau này mình nhìn mấy cái ‘sữa ong chúa’ theo kiểu gì đây?
Ý? Mà cái mùi này là …
Tiểu Minh rõ ràng từ một bên vú ngửi được mùi hoa lài thoang thoảng – đây không phải là mùi vị riêng trong nước miếng của cô Đới hay sao? Chẳng lẽ …!
Tiểu Minh dường như đang phát hiện ra một bí mật động trời vậy, nó đem lỗ mũi tiến tới một đầu vú khác bắt đầu cẩn thận hít ngửi – mặc dù mùi rất nhạt, nhưng rõ ràng có mùi vị nước miếng của cô Lương!
Hai người kia … thừa dịp mình đang ngủ bù, rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì chứ!
Tiểu Minh ở trong đầu không ngừng tự tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh như vầy, hai thân thể đàn bà chín muồi, một trái một phải nằm ở hai bên cạnh thiếu nữ đang mê man, khẽ liếm môi đỏ, cúi xuống hai viên đậu khấu nhũ hoa đỏ hồng kia hôn … Nghĩ đến đây, thằng nhỏ dưới háng Tiểu Minh liền có phản ứng ưỡn dậy dõng dạc – mới rồi vừa xem clip mà cô Đới đóng vai chính nổi lên cơn còn chưa có hạ đâu!
Không nói hai lời, Tiểu Minh cởi quần mình xuống, đem dương vật chỉa ngay cái miệng đang mút chùn chụn của Triệu Thiến, từ từ nhét vào trong…
“Haizzz…” Cái miệng của Triệu Thiến vẫn là mút giỏi như xưa, Tiểu Minh thiếu chút nữa là bại trận, nó nhanh chóng ổn định lại tinh thần, mới không vỡ đê tung tóe.
“Ha…ư…ưm…” Tiểu Minh ôm lấy đầu Triệu Thiến, hưởng thụ sự phục vụ tuyệt vời của miệng cô, ngón tay lướt qua cần cổ trắng nõn thon dài của cô, không khỏi nhớ lại clip cô Đới cho mình xem lúc nãy.
Cắm cổ họng?
Tiểu Minh hơi do dự một chút, rồi nhanh chóng bỏ qua.
Thật là quá biến thái, mình nếu như cắm vào cổ họng Triệu Thiến, chẳng phải giống như tên rác rưởi ấy?
Không được không được.
Thế là Tiểu Minh vẫn áp dụng theo phương pháp truyền thống, chẳng qua chỉ vận động theo biên độ nhỏ trong miệng Triệu Thiến, chứ cũng không có ý định cắm mạnh cắm lút như tên kia. Nhưng cho dù vậy, thằng nhỏ của nó dưới động tác đều nhịp, khi mút khi nhả của Triệu Thiến, rất nhanh đã đạt đến đỉnh.
“A a a…! Mình sắp ra!”
“Ưhm….?!!” Ngay chớp nhoáng lúc Tiểu Minh bắn ra, đang úp mặt dưới háng nó Triệu Thiến đột nhiên tỉnh lại! Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn Tiểu Minh, dường như còn chưa kịp định thần lại rằng mình đang trong tình huống gì.
“Ực ực…” Triệu Thiến nuốt hết chất lỏng trong miệng mình xong, mới hiểu ra vật mình đang ngậm trong miệng là cái gì, theo bản năng há miệng định phát ra một tiếng hét!
Tiểu Minh há có thể để cho cô được như nguyện! Hông của nó dùng sức ấn một cái, không ngờ vậy mà đem cả cây dương vật nhét vào trong cổ họng Triệu Thiến, đem tiếng thét của cô bóp chết ngay khi chưa kịp phát ra.
“Ụ ụ ụ…..!!!” Triệu Thiến vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tiểu Minh, vật lạ trong cổ họng khiến cô theo bản năng ói ra, cô ra sức nôn ọe nhưng cũng không làm nên chuyện gì, hai tay hai chân bắt đầu vùng vẫy.
Tiểu Minh bất đắc dĩ, chỉ đành xoay người lại, dùng tư thế 69 đè chặt tứ chi của cô, dương vật vẫn còn cắm sâu vào cổ họng Triệu Thiến. Nó khẽ giọng nói: “Chị chỉ cần hứa không lên tiếng, tôi sẽ buông chị ra ngay!”
“Óa….!” Một cơn đau thấu óc từ dương vật Tiểu Minh truyền tới, hóa ra Triệu Thiến vừa cắn thằng nhỏ của nó một cú đau điếng.
Cô nàng này, thật là không nghe lời!
Tiểu Minh tế ra gai nhọn, xoay người chích vào môi Triệu Thiến mọc ra mấy cái nhọt. Triệu Thiến bị ngứa, cái miệng liền lỏng ra một chút, mà Tiểu Minh liền nhân cơ hội rút thằng nhỏ mình về.
Bị một cây gậy thịt cắm vào cổ họng làm Triệu Thiến ít nhiều bị nghẹt thở, cho nên khi nó bị rút ra, phản ứng đầu tiên của cô là thở hồng hộc, ngược lại chưa có tâm tư để la hét. Điều này làm cho Tiểu Minh như trút gánh nặng trong lòng.
Tiểu Minh chờ đúng cơ hội, thừa dịp lúc cô đang há mồm thở dốc chích thêm vài mũi vào đầu lưỡi của Triệu Thiến, khiến nó sưng lên, lấp kín vòm họng của cô. Lúc này, cô có muốn kêu lên cũng không phát ra tiếng được nữa.
“Chị trước đừng có gấp…Để tôi giải thích cho chị hiểu…” Tiểu Minh gắng gượng ánh mắt như muốn giết người của Triệu Thiến, đem tất cả chuyện xảy ra sau khi cô bị hôn mê, từ đầu đến đuôi nói cho cô biết.
Bao gồm cả việc cô bị biến dị, và cả việc cô có bản năng hút mật và làm mật của ong. Khi thấy ánh mắt Triệu Thiến từ phẫn nộ dần dần biến thành kinh ngạc, Tiểu Minh liền tế ra mười cái gai nhọn ở mười ngón tay mình ra, cũng nói cho cô biết mình cũng là người biến dị.
Lúc này ánh mắt Triệu Thiến đã từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ. Tiểu Minh vung tay lên, hóa giải vết sưng của cô, mặt nghiêm túc nói với cô: “Trên thế giới này, sợ rằng chỉ còn tôi với chị là đồng loại!”
Thế giới quan của Triệu Thiến đã sụp đổ – so với nó, việc bị Tiểu Minh cắm cổ họng cũng là chuyện nhỏ, dù sao cũng có vẻ không đến nỗi không chấp nhận được. Cô ngồi ngơ ngác trên giường hồi lâu, đột nhiên gào khóc.
“Ối giời ơi bà cô tôi ơi … chị sao lại khóc!” Tiểu Minh sợ nhất là con gái khóc, bất kể là lớn hay bé, chỉ cần khóc là Tiểu Minh liền luống cuống tay chân.
“Ta…biến thành quái vật rồi! Huhhuhu….!”
“Ai… ai bảo chị là quái vật chứ… Chị xem tôi đây này, tôi cũng giống chị thôi!” Triệu Thiến mở mắt ra, nhìn dáng vẻ lưng còng người choắt bỉ ổi của Tiểu Minh, lại càng khóc to.
Hả tính chọc giận ta sao! Chị còn xem thường tôi a!
“Có phải chị muốn đánh thức cả mẹ chị lẫn cô Đới dậy không vậy?”
Triệu Thiến khóc một hồi, mới dần dần ngưng lại. Cô lắc đầu một cái nói: “Không … bọn họ vất vả một ngày …tôi không sao rồi, chỉ là còn có chút chưa thông suốt…”
Chưa thông suốt cũng không sao, từ từ nghĩ đi là được.
“Nói thế nào đi nữa, từ kinh nghiệm của tôi, chị đã tỉnh lại, nói lên là chị không có gì đáng ngại nữa. Chị chỉ cần nghỉ ngơi thêm một hồi, tôi sẽ thức canh chị.” Triệu Thiến nghe vậy kéo chăn lên, che ngực mình, vẻ mặt không tín nhiệm nhìn Tiểu Minh.
Tiểu Minh lúng túng nói: “Chị yên tâm đi, lần này tuyệt đối là chỉ trông chừng chị thôi, sẽ không có … cái kia đâu.”
Triệu Thiến bò xuống giường, lật tung loảng xoảng một hồi, moi ra một vật gì đó, cầm trên tay.
“Đây chính là nhóc tự nói nha! Nhóc mà dám giở trò, coi chừng tôi không nương tay đó!”
Tiểu Minh ánh mắt tinh cỡ nào, chỉ liếc liền nhận ra Triệu Thiến đang cầm cái gì trên tay – lại là bình xịt diệt muỗi Raid!
Tiểu Minh không khỏi cảm thấy buồn cười – lần đầu tiên nó chích mẹ nó, mẹ nó lại tưởng là trong nhà có con muỗi thật, thế là xịt thuốc diệt muỗi um cả nhà, nhưng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tiểu Minh cả. Nói cách khác, nó hiện tại là Người Muỗi, tức là vừa là người, vừa là muỗi, thuốc diệt muỗi không hiệu quả với người, dĩ nhiên cũng chẳng hại gì được nó.
Tiểu Minh thấy Triệu Thiến ôm bình thuốc xịt muỗi ngủ ngon lành, cười lắc đầu một cái, sau đó cũng nằm xuống ghế nằm cạnh giường từ từ tiến vào mộng đẹp.