[Truyện dịch] Người muỗi - Chương 13
Một tuần cứ như vậy trôi qua.
Cô Lương dù còn có chút uể oải, nhưng đã khá hơn rất nhiều.
Công cuộc ra mắt của cô Đới có vẻ khá thuận lợi, buổi tối hết giờ làm cô thường đi hẹn hò, có điều Tiểu Minh cứ năm ba hôm lại tới phòng y tế tìm cô ‘khám bệnh’.
Thoáng cái đã đến thứ sáu.
Hôm nay, tâm tình của cô Lương dường như rất tốt, cả người trông cũng có vẻ tràn trề sức sống.
Tiểu Minh hỏi cô Lương có chuyện gì xảy ra, cô nói chân của chồng cô rất kỳ diệu đột nhiên khỏi hẳn, bây giờ lại có đội xây dựng chịu nhận hắn ta vào làm việc, mà quan hệ của hai vợ chồng cô cũng vì vậy mà trở nên hòa thuận rất nhiều.
Tiểu Minh trong lòng hậm hực – chân què mấy mươi năm, sao có thể nói khỏi là khỏi chứ?
Còn một chuyện nữa, cô con gái Triệu Thiến đang đi học đại học của cô Lương cũng đã trở về nhà.
Nói đến Triệu Thiến con gái cô Lương, Tiểu Minh loáng thoáng có chút ấn tượng. Vào năm ngoái, Tiểu Minh còn đang học lớp sáu, Triệu Thiến còn ở khối cấp ba trường nó học lớp 12, hai người cách nhau một tầng lầu, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau. Có điều khi ấy Tiểu Minh vẫn chỉ là chú nhóc con vừa mới tốt nghiệp tiểu học, mà Triệu Thiến lúc ấy đã là thiếu nữ hoa khôi được nhiều người mến mộ trong trường. Khi hai người ngẫu nhiên thoáng qua nhau, ánh mắt Triệu Thiến nhìn Tiểu Minh khi ấy, giống như đang nhìn mấy đứa nhóc trong xóm đang nghịch bùn vậy.
Dù sao … cũng chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì. Có điều nói gì thì nói, cả nhà cô Lương đoàn tụ vẫn đáng giá ăn mừng, vì thế Tiểu Minh từ sâu trong lòng vẫn chúc phúc cho cô.
Nhìn ánh mắt chân thành của Tiểu Minh, cô Lương trong lòng cảm thán: thật là một đứa bé có lòng dạ hiền lành – bất kể nó với mình trước đây từng phát sinh qua những chuyện mập mờ gì, nó vẫn một mực xem mình là cô giáo của nó, tôn trọng mình, giúp đỡ mình, và cũng thật lòng chúc phúc cho mình. Trong mắt nó, hoàn toàn không thấy những cảm xúc xấu như dối trá, đố kỵ, oán hận, mà chỉ tràn đầy chân thành.
Nghĩ đến đây, cô Lương mỉm cười xoa đầu Tiểu Minh, nói: “Tiểu Minh à, trong thời gian vừa rồi nhờ có trò với cô Đới giúp đỡ, hôm nay cũng là cuối tuần rồi, không bằng đến nhà cô cùng ăn chung bữa cơm đi! Nếm thử chút tài nấu ăn của cô! À đúng rồi, nhớ gọi mẹ của trò cùng đến nhé!”
Đến nhà cô Lương? Vậy chẳng phải là phải đối mặt Triệu Quân chồng cô cùng … bà chị Triệu Thiến đó!
Tiểu Minh trong lòng thực ra là không muốn, nhưng vẫn phải gọi điện cho mẹ – phản ứng của mẹ nó lại rất dễ hiểu, cô giáo chủ nhiệm lớp con mình mời, làm sao có thể không đến được chứ?
Về phần cô Đới càng chẳng có vấn đề gì. Thế là, tối thứ sáu tuần này, Tiểu Minh, cùng mẹ còn có cô Đới tổng cộng ba người, cùng nhau đi đến nhà cô Lương.
Triệu Quân chồng cô Lương khí sắc đã khá lên nhiều, sắc mặt hồng hào sức sống vô cùng, cuối cùng cũng nhìn ra được một chút phong thái quân nhân, so với hình ảnh một kẻ nát rượu nằm đầu đường, đánh vợ mắng con hồi tuần trước hoàn toàn khác biệt. Ngay cả Triệu Thiến con gái cô Lương cũng cảm thấy an ủi.
Triệu Thiến năm nay 18 tuổi, ở trước đó từng nhắc qua, cô vì không chịu nổi tính tình của Triệu Quân cha mình, năm ngoái vừa tốt nghiệp phổ thông liền đi thẳng tới Thiên Bắc học đại học. Lần này cô về nhà, một mặt là thăm cha mẹ, mặt khác, là để chuẩn bị thực tập.
Cô học ngành sinh vật học, trong trường yêu cầu mỗi sinh viên năm nhất trước khi kết thúc năm học, đều phải đến một công ty có ngành nghề liên quan đến ngành học để thực tập khảo sát. Ở khu Nam Giao thành phố Hồng Khê có một trung tâm nghiên cứu sản xuất thuốc từ sinh vật, rất nổi tiếng trong nước, nên cô muốn thừa dịp lần này về thăm nhà, xem có cơ hội đi vào đó thực tập.
Triệu Quân cha cô nghe vậy, vẻ mặt không vui, nói: “Con gái con lứa, một mình đi thực tập gì chứ!”
Triệu Thiến chép chép miệng, có vẻ không vui.
Cô Đới thấy vậy bèn nói: “Đối tượng xem mắt của tôi đi làm ở chỗ đó, để tôi nói với anh ấy xem, có anh ta dắt theo chắc không có vấn đề gì, anh Triệu cứ yên tâm.”
Triệu Quân nghe vậy, vẻ mặt có chút hòa hoãn lại. Triệu Thiến thì hét váng lên, mừng rỡ quơ tay múa chân, vây quanh cô Đới cảm ơn, chỉ thiếu chút nữa là ôm cô hôn một cái.
Cô Lương lại là quan tâm đến vụ đi xem mắt, bèn dò hỏi: “Cô Đới, cô nói mau nghe xem, đối tượng xem mắt ấy tình huống thế nào?”
Cô Đới mặt đỏ lên, xấu hổ nói: “Anh ấy tên là Lưu Minh Khải, năm nay 36 tuổi, là nhà nghiên cứu của trung tâm sinh vật Nam Giao. Tôi thấy anh ta đeo mắt kính, trông có vẻ trí thức nho nhã, cảm thấy cũng không tệ lắm, bèn thử lui tới xem sao.”
Tiểu Minh thấy cô Đới nhắc đến đối tượng hẹn hò thì vẻ mặt thẹn thùng vui sướng, trong lòng có chút khó chịu, bèn ở dưới gầm bàn thò chân ra mò mẫm cô Đới.
Cô Đới trừng mắt nhìn nó một cái, lặng lẽ gạt chân Tiểu Minh ra, rồi ngồi xích xa ra một chút.
Tiểu Minh đùa dai cứ tiếp tục thò chân trêu cô Đới – nào ngờ đâu, cô Lương vốn ngồi bên cạnh cô Đới, cô Đới vừa xích lại gần cô Lương, chân nó cũng vừa thò tới, lần này gác lên trên đùi cô Lương!
Vẻ mặt cô Lương rõ ràng sượng trân, sau đó hai má hơi hồng hồng, nhưng lại không có động tác ngăn cản nào.
Cái này … Chẳng lẽ là cô Lương…!
Nghĩ đến đây, bàn chân của Tiểu Minh càng lúc càng thêm lớn mật. Nó đầu tiên thử thăm dò lấy chân đụng chân cô, thấy cô Lương vẫn chẳng có phản ứng gì, bèn đánh liều dùng đầu ngón chân vuốt ve cẳng chân mượt mà của cô Lương, theo đó dần dần lên cao, lướt qua đầu gối xinh xẻo, trực tiếp chui tọt vào trong váy của cô!
Cô Lương ở nhà nên mặc một chiếc váy rộng màu trắng dài qua gối, thoải mái dễ chịu, nào ngờ lúc này lại thành điều kiện để cho Tiểu Minh không chút kiêng kỵ xâm nhập vào.
Cô Lương phen này bối rối, cũng không còn để ý quan tâm đến đối tượng hẹn hò của cô Đới, một tay cố gắng níu lại gấu váy, tuyệt không thể để ông xã đang ngồi cạnh phát hiện, một tay vẫn đang cầm đôi đũa, nhưng từ nãy đến giờ vẫn không gắp được cái gì.
Tiểu Minh lá gan càng lúc càng lớn, chân nó một đường lướt lên, cho đến khi mũi chân đụng phải phần thịt mềm mại nhô lên ở giữa quần lót.
Cô Lương cau mày, vẻ mặt hoảng hốt ngượng ngùng, cũng may lúc này sự chú ý của mọi người đều bị những câu chuyện học đường lý thú của Triệu Thiến hấp dẫn, không ai để ý đến sự khác lạ của cô.
Ngón chân Tiểu Minh ra sức thúc tới trước, cách lớp quần tất và quần lót, trực tiếp thọc vào phần lõm giữa hai chân cô Lương, rồi cực nhanh ngoáy mài.
Cô Lương phen này hoảng vía, dùng ánh mắt pha lẫn oán trách, u oán, ngượng ngùng nhìn về phía Tiểu Minh, đồng thời bỏ đũa xuống, hai bàn tay giữ lấy cái chân quấy rối của Tiểu Minh, tránh cho động tác của nó quá lớn làm mình không chịu được.
Tiểu Minh lộ ra nụ cười đắc thắng, nhưng nụ cười chưa kịp tắt, nó chợt phát giát ra có một cái chân mặc quần tất lụa đang mơn trớn đùi mình – chẳng lẽ cô Lương cũng không nhịn được, muốn cùng mình chơi bài ‘giao lưu đáy bàn’?
Tiểu Minh nhìn về phía cô Lương, phát hiện cô đang lẩy bà lẩy bẩy đề phòng chồng của mình, đâu có rảnh để ý đến mình.
Không phải là cô ấy? Vậy là ai?
Tiểu Minh nhìn về phía cô Đới ngồi cạnh cô Lương, phát hiện cô đang cười nghịch ngợm nhìn mình, bắt gặp ánh mắt của nó, còn nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Cái cô Đới này, thật đúng là mê… khoan đã! Cứ thế này, không phải mình cùng lúc với hai người… Còn chưa kịp để Tiểu Minh hoàn hồn, lại có một bàn tay lặng lẽ không tiếng động mơn trớn đùi của nó – nguồn gốc của cái tay này lại dễ đoán, chính là Diêm Khiết đang ngồi bên trái Tiểu Minh.
Ay da mẹ ruột của con ơi, vào lúc này đừng có làm loạn thêm!
Tiểu Minh cả người cũng sắp Sparta – ba người cùng lúc … phen này làm sao có thể không lộ tẩy chứ?
Làm sao đây? Bất kể là gạt tay mẹ ra, hay tìm cách tránh cái chân của cô Đới, cũng sẽ khiến cho người còn lại hoài nghi. Không chỉ vậy, lỡ chẳng may tay của mẹ đụng phải cái chân mượt mà mặc tất lụa của cô Đới … Hình ảnh ấy quá đẹp, Tiểu Minh đơn giản là không dám nghĩ.
Làm thế nào … Làm thế nào … Giờ phút này, đại não của Tiểu Minh vận chuyển cực nhanh, không ngừng tìm phương cách, loại bỏ các phương án, cuối cùng trong đầu đột nhiên thông suốt, không ngờ thật để cho nó nghĩ ra một kế.
Vây Ngụy cứu Triệu!
Chiến thuật này nói trắng ra là, chính là đi hủy hang ổ của đối phương, ép đối phương phải dùng thổ địa phù về thành cứu! Cứ như vậy, nguy cơ bao vây đã được giải trừ.
Như vậy … Bắt đầu ra tay từ người gần nhất đi!
Tiểu Minh duỗi cánh tay trái của mình ra, cũng êm ru không một tiếng động, cách lớp váy mơn trớn bắp đùi của mẹ. Tiểu Minh rất rõ ràng cảm thấy, chủ nhân bắp đùi chợt rung lên một cái, sau đó bắp đùi mình đau nói, hóa ra là mẹ thấy Tiểu Minh giở trò, bèn đưa tay véo nó một cái.
Không được rồi, xem ra hủy chưa đến ổ rồi, phải tiến sâu hơn nữa mới được!
Nghĩ đến đây, Tiểu Minh bèn to gan đem gấu váy của mẹ vén lên đến tận bẹn, đồng thời tay trái dùng sức, xọc thẳng vào khu vực mềm mại giữa cái quần lót viền ren kia.
Phen này, mẹ không còn cách nào giữ bình tĩnh, bởi vì một cái tay khác đang còn cầm đũa ăn cơm, bất đắc dĩ, chỉ đành rút cái tay đang ở trên đùi Tiểu Minh về, để chống đỡ cuộc tấn công của Tiểu Minh.
Chiến thuật thành công!
Không thể buông lỏng cảnh giác được! Một khi cường độ công kích giảm xuống, nói không chừng sẽ bị đối phương làm một cú phòng ngự phản công!
Ở gầm bàn, cuộc chiến tranh không khói sung đang diễn ra bừng bừng khí thế, nhưng bên kia, đội quân chân tất lụa của cô Đới đã giết đến tận ‘gốc rễ’ của Tiểu Minh, đang cách lớp quần vuốt ve người anh em dưới háng của nó. Dưới sự khiêu khích, mơn trớn bóp kẹp không ngừng của ngón chân, cậu nhỏ của Tiểu Minh cuối cùng đã không thể nhẫn nhịn nữa, dựng cờ phản kháng!
Chơi bánh mì kẹp thịt sao! Thật quá hèn hạ!
Tiểu Minh hai chân khép mạnh, đem chân ngọc của cô Đới kẹp chặt. Thấy không thu chân lại được, vẻ mặt của cô Đới cũng có chút hốt hoảng. Việc cô có thể làm bây giờ, chỉ là dùng những ngón chân còn tự do, ngọ nguậy tăng sức ve vuốt.
“Ư ừm…” Tiểu Minh rên lên một tiếng, thành trì suýt nữa thất thủ. Kẻ địch quá mạnh mẽ, thần thiếp thật là chịu không nổi mà … Lúc này, Triệu Quân ngẩng đầu nhìn Tiểu Minh một cái, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trong thoáng chốc, trên bàn ăn bỗng yên ắng không người nói chuyện, cũng không ai động đũa, im lìm kỳ lạ.
Triệu Thiến bồn chồn hỏi: “Này … Mọi người sao thế?” Triệu Thiến lúc này khá là buồn bực. Khi cô bé vừa ríu rít kể một câu chuyện thú vị ở trường xong, vậy mà phát hiện mẹ mình dường như là không nghe vào tai một chút nào, ánh mắt cũng chẳng hề liếc về phía mình một cái, mà không ngừng liếc nhìn về phía thằng oắt con kia, còn dì Đới cũng vậy, thậm chí bây giờ cả ba của mình cũng bắt đầu để ý đến thằng Tiểu Minh đó! Trong lòng cô có chút không cam lòng – mình lâu như vậy mới về nhà một lần, chẳng lẽ sức chú ý vẫn còn không bằng được một một thằng oắt con? Thằng Tiểu Minh này có cái gì đặc biệt chứ? Tại sao tất cả mọi người đều chú ý đến nó?
Cô Lương đầu tiên phá vỡ không khí yên lặng, cô nói: “Thôi được rồi, mọi người ăn cơm, ăn cơm.”
Triệu Quân thu hồi ánh mắt, bắt đầu ăn ngồm ngoàm, gió cuốn mây tan.
Cô Lương cúi gầm mặt bắt đầu và cơm, mặt càng lúc càng đỏ, không lâu sau, thân thể khe khẽ run lên một cái rất khó nhận ra, sau đó bỏ chén đũa xuống, nói: “Tôi … tôi ăn xong rồi. Tôi đi vệ sinh.” Vừa nói xong liền đi như bay thoát khỏi bàn ăn.
Tiểu Minh dưới sự ‘tiến công’ của cô Đới, rốt cuộc cũng không thể chống nổi, tinh dịch phòn phọt phóng ra ngoài, đầy cả quần – mùa hè, quần nó mặc vốn là mỏng, phen này thì ướt nhoét cả một mảng lớn, không cách nào mặc được nữa.
Tiểu Minh ‘vụng về’ vuột tay một cái, làm muôi múc canh bị nghiêng, đổ đầy quần mình,
Mẹ Tiểu Minh ‘a’ một tiếng, nói: “Con làm sao lại bất cẩn như thế! Vào nhà vệ sinh đi mẹ lau cho!” Lại chợt nhớ cô Lương vẫn đang ở nhà vệ sinh, lại chỉ đành rút mấy tờ khăn giấy ra, lau sơ sài cho nó. Không biết có bị mẹ phát hiện ra cái gì không …
Cô Đới cũng đứng lên, hỏi Triệu Thiến: “Tiểu Thiến, cây lau nhà ở đâu? Để cô lau một cái, sàn nhà ướt là không tốt đâu.”
Triệu Thiến gật đầu đi lấy, mẹ cũng phụ một tay dọn dẹp. Bữa cơm ở trong bầu không khí ‘thân thiện’, ‘tốt đẹp’ này mà qua loa kết thúc. Mọi người ai cũng bận rộn, trong phòng ăn lúc này chỉ còn một Triệu Quân đang ăn nuốt ngồm ngoàm, cùng một Tiểu Minh đang loay hoay với cái quần ướt…
“Mày đừng đắc ý, đừng tưởng rằng chỉ có mày là đặc thù…!” Ném xuống một câu hăm dọa không rõ ý như vậy xong, Triệu Quân vất bát đũa lên bàn, xoay người rời đi, để lại Tiểu Minh ngơ ngác ngồi lại.
Mẹ trở lại phòng ăn, vỗ vỗ đầu Tiểu Minh, nói: “Xem con nghịch ngợm kìa, làm người ta mất hứng phải không?”
Tiểu Minh ghé sát tai mẹ nói một câu gì đó, mẹ cười khúc khích, quyến rũ mặn mà liếc Tiểu Minh một cái, nói: “Cái đó do mẹ sao?”