[Truyện dịch] Người muỗi - Chương 10
Thứ hai, Diêm Khiết quả nhiên đi cùng Tiểu Minh đến trường học.
“Thưa hai cô, khoảng thời gian vừa rồi thật cám ơn hai cô, Tiểu Minh là nhờ có hai cô giúp đỡ mới có thể hết bệnh!” Người nói vô tình, người nghe có ý, hai cô giáo nghe đến lúc nói ‘giúp đỡ’ vẻ mặt đều có chút mất tự nhiên.
Cô Lương nói: “Chị đừng nói như vậy, Tiểu Minh lần này xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, là do tôi sơ xuất mà nên, tôi thấy rất áy náy, nếu chị và Tiểu Minh có cần giúp thêm gì, cứ việc nói với tôi.” Câu nói cuối cùng, cô Lương nhìn Tiểu Minh mà nói.
Cô Đới cũng nói, cứ việc bây giờ đã hết đau, nhưng không loại trừ khả năng tái phát lại, nếu như cảm thấy không ổn ở đâu, nhất định phải tới ngay phòng y tế để kiểm tra.
Hai cô giáo vẻ mặt rất phức tạp nhìn Tiểu Minh, ánh nhìn làm lòng nó ơn ớn.
Tóm lại, nếu đã nói đến độ này rồi, Tiểu Minh cũng ngại ngùng đi nhờ cô ‘bôi thuốc’.
Cuộc sống học đường, phảng phất mất đi mọi sắc màu.
Giữa trưa, cái giọng oang oang của nhóc mập vang lên: “Tiểu Minh, nghe nói của quý của bạn đã hết đau rồi hả?”
Tiểu Minh rủa thầm, đến mẹ của bạn mình cũng chơi mấy lần, sao lại chưa hết đau được.
“À đúng rồi Tiểu Minh, đang muốn nói với bạn vụ này, tuần này tôi chắc là phải sang nhà bạn ăn ké, ba tôi nhận một vụ ở tỉnh ngoài, mẹ tôi cũng đi theo chăm sóc, ở nhà giờ còn mình tôi…” Vào giờ khắc này, Tiểu Minh đã trọn vẹn cảm nhận được sự ác độc của thế gian này, vốn tưởng rằng vẫn còn cái phao cứu mạng cuối cùng, không ngờ cái phao này lại là phao xì … Một khắc trước, mình còn có mẹ, dì Chu, cô Đới và cô Lương, chỉ chớp mắt, đến một mảnh tro cũng không còn lại, mà còn phải gánh thêm thằng bạn mập chuyên phá rối này, phải chịu đựng nó cả một tuần trời.
Tác giả mày đi ra đây, tao hứa không đập chết mày!
He he
Tiểu Minh chưa từng cảm thấy giờ nghỉ trưa lại kéo dài như vậy.
Nó thử đi sân thể thao chơi bóng rổ, đi chém gió cùng nhóc mập, ôm đầu ngủ trong phòng học … nhưng thời gian vẫn dài lê thê.
Tiểu Minh thơ thẩn đi lang thang trên sân trường, chẳng biết lúc nào, đã đi đến khu đất trống phía sau khu ký túc của trường.
Buổi trưa có rất ít người về phòng ký túc, cho nên nơi này gần như không có ai đi ngang qua.
Thật là một nơi tốt để làm những việc khuất mắt người!
Mười ngón tay Tiểu Minh đồng loạt nhô ra mười cây gai nhọn, nó bước chạy như bay, bắt đầu tả xung hữu đột trên khu đất trống.
Kể từ khi tố chất thân thể nó trở nên khác biệt với người thường, Tiểu Minh còn chưa bao giờ biểu hiện hết toàn bộ khả năng, lúc này bốn bề vắng lặng, nó thoải mái tay chân, tung bay như gió.
Cái chiêu ‘Tung cánh chém’ của Choi Bounge đánh thế nào nhỉ? Hình như là vầy …
Không biết từ khi nào, Tiểu Minh đã bắt chước các chiêu thức của Choi Bounge trong KOF97 – các chiêu của hắn Tiểu Minh đã sớm thuộc nằm lòng, hiện giờ thi triển, ngược lại trông cũng nửa người nửa ngợm!
Sau mấy phen lăn lộn, cái gì mà ‘xoạc chém’, ‘vòi rồng đột kích’ … Tiểu Minh đều đã bắt chước đánh ra hết, uy lực cũng coi như tàm tạm.
Đây cũng là cách tốt để giết thời gian!
Thế là, nguyên cả tuần lễ này, Tiểu Minh hễ rảnh là ra đây luyện tập chiêu thức của Choi Bounge, thời gian trôi qua kể cũng nhanh…
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Hôm nay, cô Lương không đến lớp, nghe nói là ngã bệnh, một ông thầy già hói đến dạy thay.
Tiểu Minh hoàn toàn không có tâm tư nghe giảng, trong óc tràn ngập bóng dáng cô Lương – bình thường không cảm thấy được, đến lúc này cô Lương không ở bên cạnh, nó mới chợt phát hiện ra, mình hóa ra lại quan tâm cô như vậy!
Cô mắc phải bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Có đau hay không?
Có người chăm sóc cô như cô từng chăm sóc mình hay không?
Các câu hỏi này ồ ạt nhồi vào trong óc nó, Tiểu Minh cảm thấy đầu mình như muốn vỡ tung.
Giữa trưa, Tiểu Minh liền hấp ta hấp tấp đến tìm cô Đới, lúc này mới biết được – hóa ra cô Lương bị chồng đánh, bây giờ mặt mũi tím bầm nên không thể đi làm!
Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy bừng giận, hai nắm tay siết chặt, khớp xương phát ra âm thanh rào rạo.
“Ổng sao lại đánh cô Lương?”
“Haizzz…Cô cũng không rõ lắm…Hay buổi tối chúng ta cùng đi thăm cô ấy đi!” Tiểu Minh gật đầu đồng ý, trong lòng đang dùng các tuyệt chiêu tất sát ra sức đánh chồng cô Lương.
Tan học, trạm xe buýt tại cổng trường.
Lúc này chính vào giờ tan tầm cao điểm, người đứng chờ xe buýt rất đông.
Hai người vất vả chen lên xe, rồi bị sóng người chen vào giữa xe, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là người, mùi mồ hôi đan quyện cùng mùi nước hoa, cái này mới đủ phê, mới đủ đê tê mê!
Cô Đới người cao ráo, cao hơn Tiểu Minh cả một cái đầu, do bị chen lấn, cả hai bị ép sát người vào nhau, đầu Tiểu Minh vừa đúng vùi vào ngực cô Đới.
“Tiểu Minh mắc dịch, đầu của trò đang cọ cái gì chứ!”
“Ngại quá cô Đới … Thật sự là quá chật …”
“Chật thì chật người, làm gì có chuyện chật cả cái đầu!” Nói xong, cô Đới đưa một tay túm lấy tai Tiểu Minh, véo một vòng.
“Ái đau quá…!” Tiểu Minh xoa lỗ tai, không dám gây chuyện nữa.
Xe buýt lung la lung lay chạy, người trên xe không bớt mà càng lúc càng tăng.
“Nóng sắp chết mất!” Cô Đới đã nóng đến rịn cả mồ hôi trên cánh mũi, cô lấy tay kéo kéo cổ áo, để cho mình dễ thở hơn.
Tiểu Minh theo khoảng hở cổ áo nhìn vào trong, vì góc độ tốt, nên vừa đúng nhìn thấy khe núi sâu thăm thẳm trước ngực cô giáo. Bộ ngực mịn màng, đã phủ đầy những giọt mồ hôi lấm tấm, có một ít đã hội tụ vào với nhau, theo khe núi sâu kia chảy xuôi xuống.
Tiểu Minh nhìn tròn cả mắt, không để ý đến hành vi của mình đã bị cô Đới bắt quả tang.
Thằng nhóc này, thật là máu dê hơn trời, không ngờ dám ở trên xe buýt nhìn trộm ngực của mình! Có nên trêu chọc nó một chút không nhỉ?
Một lát sau, cô Đới giống như không để ý, lại giật giật cổ áo mình, là lỗ hở lại trở nên lớn thêm một chút.
“Haizzz…Cái xe này có phải là không có điều hòa không vậy … Sao mà nóng quá…” Cô Đới cứ rì rầm oán trách, dường như không biết rằng trước ngực mình đã trở nên hớ hênh hở hang cả ra.
Tiểu Minh nuốt mạnh nước bọt, hai tròng mắt như mọc rễ trên ngực cô Đới, thế nào cũng không rời đi được.
“Haizzz…Thật là nóng muốn chết à …” Nói xong, cô Đới đưa tay chuyển đến nút áo trước ngực, lặng lẽ cởi ra một cúc, cũng đem cổ áo kéo rộng ra hơn, chỉ cần để ý, thì chiếc áo ngực ren màu tím đã ẩn ẩn hiện hiện.
Tiểu Minh đã bị cám dỗ sắp bay lên – cái cô Đới này, nhất định là cố ý! Nếu đã vậy … Tiểu Minh bắt đầu giở trò đưa ra cây gai nhọn của mình, nhắm ngay mông cô Đới chọc mạnh một cái.
Phen này rắc rối to!
Trong lúc bất ngờ không chuẩn bị kịp, cô Đới phát ra một âm thanh rên rỉ ngắn ngủi, cũng may xung quanh khá là ồn ã, không ai chú ý đến bên này. Cô ra sức điên cuồng khép chặt đùi, cả người run lẩy bẩy.
Tiểu Minh ôm lấy eo cô Đới, tránh cho cô run dữ quá bị người ta phát hiện, mặt khác, một cái tay đã lặng lẽ mò xuống giữa hai chân cô Đới … Nào ngờ đâu, bàn tay Tiểu Minh mới vừa mò đến, đã bị hai chân của cô Đới kẹp chặt cứng, không thể động đậy.
Thế là, Tiểu Minh vươn cánh tay còn lại, vòng ra phía sau, cách một tầng váy rờ rẫm mông của cô giáo. Dưới tầng váy mỏng manh ấy, vết hằn quần lót hiện ra rất rõ, mà dưới cái quần lót … cái đệt lại là một tấm đệm mỏng manh!
Tiểu Minh trong lòng lạnh lẽo uể oải cả người – em đến quần cũng đã cởi, cô lại để em sờ đến cái của nỡm này sao!
Cô Đới thở phào một tiếng, cúi đầu ghé sát tai Tiểu Minh nói nhỏ: “Vẫn chưa hết, phải hai ngày nữa.”
Tiểu Minh bị cô Đới nói đến tê tái cả tai. Qua … hai ngày, cái gì! Hai ngày nữa!
Tiểu Minh đột nhiên như chợt hiểu ra điều gì nhìn lại cô Đới, vừa lúc bắt gặp đôi mắt long lanh mơ màng của cô nhìn sang.
Lúc này, xe đã đến bến, Tiểu Minh chỉ đành xóa đi cảm giác ngứa, cùng cô Đới xuống xe.
Trên đường đi, nghe cô Đới nói, chồng cô Lương tên là Triệu Quân, là một quân nhân giải ngủ. Lúc còn trẻ chịu khó lăn lộn phấn đấu, kiếm được cái chức đại đội trưởng, đến khi giải ngũ ở trong một công ty xây dựng kiếm được một công việc kha khá, như vậy nói kể cũng là xuôi chèo mát mái, nhưng sau đó không biết xảy ra biến cố gì, tính tình trở nên nóng nảy, chỉ cần có chút không vừa ý liền ngoạc mồm chửi bới, lần này thậm chí còn dùng vũ lực.
Tiểu Minh nghe vậy, càng cảm thấy gã Triệu Quân này không phải hạng người tốt, ở trong lòng dùng các tuyệt kỹ từng chiêu từng chiêu đánh tới.
Đang mơ màng, Tiểu Minh đột nhiên bị cô Đới véo lấy lỗ tai, gằn giọng hỏi: “Nói! Mới lúc nãy cô bị ngứa như vậy, có phải là trò giở trò quỷ hay không?”
Tiểu Minh thấy bị đoán được, đành phải đem việc mình bị biến dị tất tần tật nói cho cô Đới.
Cô Đới nghe thế trợn to cặp mắt, nói: “Hóa ra đúng là do trò dở trò quỷ!”
Hỏng bét …bị lừa rồi …Mẹ Vô Kỵ nói đúng, con gái càng đẹp càng không đáng tin!
Cô Đới tấm tắc lấy làm kỳ, không khỏi cảm thán Tiểu Minh nhân họa được phúc. Cô không nhịn được lại nói trêu Tiểu Minh: “Chiêu này của trò kể cũng thật ghê gớm, muốn chơi cô nào, chỉ cần chích cô nàng một cái, bảo đảm ai cũng không chịu nổi!”
Tiểu Minh thầm nhủ, mẹ với dì Chu còn không phải là bị mình chích mà thành ra … nhưng bên ngoài miệng lại không thừa nhận: “Văn Tiểu Minh em sao có thế là loại người đó chứ!”
“Chính là loại người đó!”
Tiểu Minh té sấp…
Cuối cùng rồi cũng đến nơi, cô Lương tự mình ra mở cửa.
Rất rõ ràng, trong nhà bây giờ chỉ có một mình cô, lão chồng vũ phu Triệu Quân hiện không ở trong nhà.
Nhìn cô Lương tóc tai bù xu, mặt đầy vết thâm tím, Tiểu Minh trong lòng không khỏi đau xót – tên Triệu Quân khốn kiếp, đánh vợ của mình, rồi chạy mất! Hắn có còn là đàn ông không vậy! Đừng để ta bắt được, nếu bắt được ta sẽ cho một liên hoàn chiêu tuyệt kỹ…
Cô Đới giúp cô Lương kiểm tra vết thương, vẻ mặt không vui vẻ, nói: “Vết bầm phải mau chóng làm tan mới được, nếu không sau này có lành, cũng sẽ để lại sẹo.”
Cô Lương hai mắt vô thần, mặt xám như tro, nói: “Để sẹo thì để sẹo, tuổi cũng lớn thế này, cũng chẳng là vấn đề gì…”
Tiểu Minh chảy nước mắt đau xót, nó bước đến nắm lấy tay cô Lương, nói: “Cô Lương đừng nói như vậy, cô không thể hành hạ mình như vậy chỉ vì gã đàn ông đó! Gã ngay cả vợ mình cũng đánh, thật không bằng cầm thú!”
Cô Lương nói: “Dù sao hắn cũng là chồng cô …”
Tiểu Minh định nói gì thêm, thì bị cô Đới kéo ra ngoài nhà.
“Cô Đới làm cái gì thế! Em còn chưa nói hết mà!”
“Người ngoài sao bàn chuyện nhà người ta, thôi chúng ta đừng tham gia…” Tiểu Minh tức giận mím môi, ngồi phịch xuống đất.
“Tiểu Minh, cô muốn hỏi trò một chuyện này, trò nói cái mũi châm đó của trò … giống y như con muỗi vậy, có thể hút máu?”
Tiểu Minh gật đầu.
“Vết bầm của cô Lương là do mao mạch dưới da bị vỡ ra, máu chảy ra lắng đọng ở dưới mô mà thành, nếu trò thật có thể hút máu, thì thử một lần hút máu bầm trên người cô Lương ra, như vậy cô ấy sẽ khỏi rất nhanh.
Tiểu Minh nghe vậy, bật ngay dậy, hỏi: “Cô nói thật chứ?”
“Dĩ nhiên”.
Vết bầm rất thuận lợi bị đánh tan.
Cô Đới vẫn là lần đầu tiên thấy Tiểu Minh ghim kim, không khỏi khen ngợi liên tục. Mà cô Lương lại kinh sợ vô cùng, trái tim cứ thình thịch thình thịch nhảy loạn.
Dĩ nhiên, sau khi hoàn thành, việc giải trừ cảm giác ngứa cũng là nhất định phải làm, nếu không thể nào cũng … Tiểu Minh giải thích lại một lần sự biến dị của mình cho hai cô giáo, lần này, Tiểu Minh còn biểu diễn kim châm, mắt kép cho hai cô xem một phen.
Cô Lương lắc đầu nói: “Đều là lỗi của cô, không có làm hết trách nhiệm của mình, hại trò bị thành ra như vậy…” Ngay sau đó, vẻ mặt của cô chợt trở nên lo lắng, hỏi: “Tiểu Minh, chuyện này trừ hai cô ra, còn có ai biết không?”
Tiểu Minh ngẫm nghĩ một lát, mặc dù mẹ cùng dì Chu đều từng bị chích, nhưng hai người cũng không biết đó là cái gì, coi như không tính là biết đúng không?
Thế là Tiểu Minh lắc đầu.
Cô Lương vội dặn: “Tuyệt đối không để cho ai khác nữa biết, nếu không có thể sẽ rất nguy hiểm!”
Cô Đới cũng hiểu ra nguyên do, nói: “Đúng, nếu không rất có thể có người sẽ bắt trò làm chuột bạch để nghiên cứu!”
Tiểu Minh sợ hết hồn: “Không thể nào…! Em… Em nhất định không nói…” Vẻ sợ hãi của nó làm hai cô giáo cười khanh khách không ngừng.
Ba người lại trò truyện thêm một lát, sau đó do cô Lương chưa lành hẳn vết đau, nên khá mệt mỏi, Tiểu Minh cùng cô Đới đưa cô đi nghỉ xong cũng chào ra về.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Hôm sau, thứ bảy.
Tiểu Minh trong lòng cứ day dứt chuyện cô Lương, liền đem chuyện này nói cho mẹ hay.
Diêm Khiết sau khi nghe xong, có thể là nhớ lại tình cảnh của mình, tự đặt mình vào trong hoàn cảnh ấy mà xúc động, bèn vào phòng lấy ít tiền dúi cho Tiểu Minh, nói với nó: “Đi, xuống quầy trái cây dưới nhà mua ít hoa quả dễ ăn, đem qua đưa cho cô Lương! Cứ nói là mẹ bảo con đưa tặng cô!” Tiểu Minh cầm lấy tiền, cặp chân mày chau nửa ngày cuối cùng cũng giãn ra, hấp tấp đi xuống lầu.
“Thằng bé này … Thật là có cô giáo liền chẳng biết gì đến mẹ! Haizzz…”
Đến nhà cô Lương, thấy qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt của cô đã tốt lên nhiều, vết bầm tím trên mặt cũng tiêu đi gần hết, xem ra ‘hút máu liệu pháp’ của Tiểu Minh đúng là có tác dụng.
Tiểu Minh đưa cô túi trái cây – vì nó không biết chọn, trái méo trái tròn, vẻ ngoài trông rất là nhếch nhác.
Cô Lương cầm lấy túi, có chút dở khóc dở cười, từ trong túi chọn lấy một quả to nhất ngon nhất, rửa sạch xong gọt vỏ đưa cho Tiểu Minh.
“Cô Lương, cô còn chưa hết bệnh, cô ăn đi!”
“Trò ăn đi, cô Lương không ăn hết quả to như vậy, ăn cái này là được.” Nói xong, cô Lương chọn lấy một quả nhỏ hơn một chút lấy ăn. Mới vừa cắn miếng đầu tiên, vẻ mặt của cô liền trở nên rất khó coi, cả gương mặt cũng rúm ró vào một chỗ.
Thấy vậy, Tiểu Minh đầy mặt lo lắng hỏi: “Có phải là chua lắm hay không? Cũng tại em không biết chọn…”
Cô Lương cười ha hả, nói: “Cô trêu trò đó thôi!”
Đột nhiên, cửa chính bị người đá bật tung ra, một gã đàn ông trung niên mặt mũi dữ tợn từ bên ngoài xông vọt vào, vừa bước vào nhà liền chỉ mặt cô Lương quát lớn: “Đê tiện, thừa dịp tao không ở nhà, lại gọi trai về nhà hú hí!”
Cô Lương nghe vậy cũng tức giận, nói với gã kia: “Anh Triệu, anh lại lên cái cơn gì thế hả! Nó chỉ là học trò của tôi, năm nay mới lên lớp bảy!”
Gã trung niên lầm lì không đáp, bước tới định đánh, bị Tiểu Minh một phen ngăn trở.
“Thằng chó hoang, cút sang một bên, ở đây không có chuyện của mày!” Sức của hắn rất mạnh, đẩy Tiểu Minh một cái loạng choạng. Nhưng khoảng thời gian này Tiểu Minh cố gắng tập luyện kỹ xảo cận chiến cuối cùng đã phát huy tác dụng, người vừa chạm đến liền lui về sau, khiến cho gã kia bị một phen hụt tay, thế đứng của hắn không vững, liền ngã một cái sấp mặt, cằm bị xước một đường, rỉ rỉ ra chút máu.
Gã thẹn quá hóa giận, từ dưới đất bò dậy nhằm Tiểu Minh ra tay một cách tàn độc. Gã này không phải ai xa lạ, chính là chồng của cô Lương, Triệu Quân. Trước hắn trong quân đội từng được huấn luyện kỹ thuật cận chiến chính quy, phen này nếu đổi thành thằng bé khác, ít nhất cũng bị gãy xương. Nhưng Tiểu Minh không phải người thường, nó đã học được kỹ xảo cận chiến của Choi Bounge, chỉ một hai chiêu, đã đem Triệu Quân đánh gục.
Thấy mình đánh không lại, gã dùng ánh mắt độc địa quét qua cô Lương cùng Tiểu Minh, rồi tong cửa bỏ đi.
Cô Lương khóc rống lên.
Tiểu Minh vừa an ủi cô Lương, vừa hỏi thăm chuyện nhà cô. Theo lời kể trong tiếng nấc của cô, Tiểu Minh rốt cuộc đã hiểu đại khái câu chuyện: Hóa ra, khi chồng cô Lương còn trẻ tính tình cũng khá tốt, sau khi giải ngũ xong làm trong đội thi công, nhưng có lần ở công trường bị tai nạn gãy chân, đội thi công bồi thường cho hắn một khoản tiền, rồi sau đó tìm cớ đuổi đi. Hắn làm lính quen, tính tình cao ngạo, làm mấy việc vặt hắn nhất quyết không làm, nhất định phải quay về đội xây dựng làm việc. Đáng tiếc chân hắn có tật, không có nơi nào chịu nhận hắn, sau nhiều lần thất bại, lại dính thêm thói nghiện rượu, thường mượn men say lại chửi bới đánh đập mẹ con cô Lương, khi tỉnh rượu lại quỳ xin lỗi, van xin hai mẹ con tha thứ.
Con gái cô Lương không chịu nổi tính khí của hắn, sau khi tốt nghiệp trung học liền thi vào trường xa đi học. Cô Lương là một người đàn bà sống yên phận, cho là chồng mình chẳng qua là bị thương nhất thời tâm lý không cân bằng, vì vậy một mực ở bên cạnh chăm sóc hắn, đồng thời gánh đỡ lên cả gia đình. Nào ngờ, hắn vậy mà không biết cảm ơn, ngược lại càng ngày càng quá quắt!
Hắn lớn hơn cô Lương nhiều tuổi, lại là một người què, không có công ăn việc làm đàng hoàng gì, cô Lương vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn là giáo viên một trường trung học trọng điểm của thành phố, được người người tôn trọng. Vì vậy, hắn luôn luôn lo lắng cô Lương coi thường hắn, cắm sừng hắn. (Đệch, sắp!)
Gần đây, trong một lần vô tình, hắn phát hiện cô Lương chợt có rất nhiều món đồ lót rất khiêu gợi! Cái gì mà áo ngực màu rượu đỏ, áo ngực ren đen, áo ngực xuyên thấu, khi tra hỏi, cô Lương lại ấp úng không nói, trong cơn tức giận, hắn liền đánh cô.
Tiểu Minh trong lòng rất là áy náy, hóa ra cô Lương bị đánh, mình cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nếu không phải làm cho mình … cái đó, cô Lương cũng đâu phải đi mua nhiều áo ngực kiểu dáng mới.
Cô Lương lại nói: “Hắn bây giờ hết uống rượu lại uống bia cả ngày, bí tỉ cả ngày, sống mà có khác gì chết đâu! Còn không bằng chết đi cho xong, khỏi gieo họa người khác!”
Tiểu Minh an ủi cô một hồi, rốt cuộc cũng dỗ dành cô đi ngủ.
Khi rời khỏi nhà cô Lương, sắc trời đã dần tối. Khi đi đến đầu hẻm, Tiểu Minh phát hiện một người say bí tỉ đang nằm trên đất, không biết trời trăng gì.
A, đây không phải chồng cô Lương sao? Lại say thành ra thế này!
Tiểu Minh vốn định coi như không nhìn thấy, cứ vậy bỏ đi. Nhưng đi vài bước, nó ngừng lại, quay đầu nhìn cái đống thịt vụn đang co quắp trên đất kia – đúng là chẳng khác gì đã chết.
Nghe nói nếu nhắm vào trái tim một người chích một kim, lập tức sẽ bị nhồi máu cơ tim mà chết, dù là thần tiên cũng không cứu nổi, mà cũng không ai tra ra được nguyên nhân … Chỉ cần cho hắn một mũi kim, nỗi phiền muộn của cô Lương sẽ được giải quyết!
Tiểu Minh cẩn thận quan sát bốn phía, ngõ hẻm này rất vắng vẻ, vừa không có ai qua lại cũng chẳng có camera, bây giờ ra tay khẳng định không ai biết! Hơn nữa, dù có ai phát hiện thì cũng làm gì được, không tìm được hung khí thì không định được tội!
Suy nghĩ một lúc, giống như quỷ xui thần khiến, Tiểu Minh vươn ra một cây kim dài, bước tới gần Triệu Quân.
Không một tiếng động, mũi kim đã tiến sát đến vùng ngực Triệu Quân, chỉ cần Tiểu Minh hơi dùng sức, là có thể dễ dàng thu lấy sinh mạng tội ác trước mắt này.
“Ọe. …!” Một vũng ói lớn từ miệng Triệu Quân phun ra, hôi tanh không chịu nổi.
“Thôi, chẳng những tội ác, còn kinh tởm! Dạng sinh mạng này, giữ lại được ích gì!” Nghĩ đến đây, Tiểu Minh ấn mũi kim xuống …
Ngay lúc này,Triệu Quân vốn đã say thành một đống bùn nhão, chợt đột ngột tỉnh lại, hắn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Minh, rống to: “Mày …tên quái vật này! Mày muốn … giết tao! Mày muốn ức hiếp … Dung Dung! Tao … sẽ không để mày được như ý! Tao … mới chính là chồng của cô ấy!” Hô xong những câu này, giống như đã hao hết toàn bộ sức lực, hắn lại vật xuống ngủ say!
Mũi kim đã gần chạm vào trái tim hắn chợt ngừng lại – mình đang làm gì vậy? Mình suýt chút nữa đã giết người!
Triệu Quân đánh chửi cô Lương, mặc dù không bằng súc sinh, nhưng vẫn còn xa chưa đến mức cùng hung cực ác, mình vậy mà muốn giết hắn, từ khi nào mình đã trở nên máu lạnh như thế?
Chẳng lẽ sau khi mình có được siêu năng lực, khiến cho chuyện giết người trở nên dễ dàng, nên mặc ý làm xằng làm bậy?
Tiểu Minh ôm lấy đầu mình, lảo đảo lùi lại phía sau, cho đến khi thân thể va vào bức tường mới ngừng lại.
"A a a a a a a a a a —— —— —— ——!" Tiếng gào thét đau đớn vang dội cả góc hẻm, mới vừa rồi còn đe dọa Tiểu Minh như thật, lúc này Triệu Quân lại như điếc vậy, không chút phản ứng, tiếp tục ngủ một cách ngon lành.
Sau đó, Tiểu Minh gọi cho 120, rồi gọi điện cho cô Lương.
Nghe giọng như đang bị lửa đốt trong điện thoại của cô Lương, Tiểu Minh cảm thán, tình cảm mấy mươi năm quả nhiên cũng không phải là yếu ớt như mình nghĩ … Cha mẹ mình hẳn cũng là như thế sao?
Tiểu Minh trong lòng chợt dâng lên một cảm giác mệt mỏi, nó chán nản rời đi, thân hình gầy nhỏ dưới ánh đèn đường kéo thành một cái bóng dài thật dài, cô độc lại tiêu điều …