Truyện Dâm Dục Cực Đỉnh - Phần 49
Trời vừa hừng sáng, Vũ đã đánh thức cả bọn dậy, trừ mấy bà.
Họ dẫn nhau ra ngọn đồi sau căn biệt thự, bắt đầu ngày mới bằng cách chạy bộ để hâm nóng cơ thể. Tất nhiên, mấy tên này nhờ có quỷ khí cường hóa nên chạy vài vòng quanh ngọn đồi cũng chẳng phải trò gì lớn lao, ngay cả khi đêm qua họ vừa đụ đéo tung trời.
Vũ, Cường và Linh dẫn đầu.
Kế đó là Bảo và Phú.
Còn Tài Cẩu, Kiệt Lặc và Sơn chạy sau cùng để tán nhảm.
Lên tới đỉnh đồi mà mặt trời vẫn chưa kịp mọc, trong lúc đám nghỉ ngơi một chút, Vũ mới nhân đó phổ cập thêm một chút kiến thức về quỷ thuật cho cả bọn. Thực ra lần du lịch này Vũ cố ý để Nhân và Dũng ở nhà là vì 2 thằng này không cần phải trải qua khóa huấn luyện quỷ thuật như thế này nữa.
Quỷ thuật là nền tảng sức mạnh của một con quỷ.
Bằng trí tưởng tượng cùng ý niệm vững vàng, quỷ có vô hạn khả năng để hiện thực hóa ra mọi thứ trên cõi đời này. Dũng và Nhân trở thành quỷ bộc đi theo Vũ sớm nhất, cộng thêm thiên bẩm trên phương diện này nên từ lâu chúng đã học được cách vận dụng quỷ thuật để tạo ra đủ loại súng ống rồi.
Cường và Linh thì sau này mới gia nhập, mặc dù quỷ khí tăng trưởng rất nhanh không thua gì ai, nhưng quỷ thuật thì vẫn chưa nắm rõ. Tài Cẩu, Kiệt Lặc và Trung Mập cũng vậy, 3 thằng ku luôn bận bịu với Dung nên cũng khó có thời gian tìm tòi mấy cái này (vì Trung Mập có việc không đi nên sẽ được dạy kèm riêng một khóa để theo kịp mọi người).
Cho nên Sơn với Vũ mới nhân tiện dịp này, vừa để giải quyết chuyện của Sương, vừa sẽ rèn cho cả nhóm một ít quỷ thuật cơ bản, và ôn lại kỹ năng chiến đấu phòng khi cần thiết. À… còn dũa 2 thằng công tử kia một chập nữa chứ.
Thế là Vũ mới kéo Cường, Linh, Tài và Kiệt sang một bên để truyền thụ quỷ thuật, còn Sơn thì bắt đầu giảng sơ về cảnh giới và chiến lực sơ bộ của từng người trong nhóm cho Bảo và Phú nghe.
“Đầu tiên, nói về mảng cận chiến thì theo tụi bây ai đánh nhau giỏi nhất trong đám mình?”
“Tất nhiên là anh Vũ.” – Bảo và Phú đồng thanh cười.
“Rồi trừ thằng đó ra.”
Sơn hiểu mà, sau khi Vũ trở về từ quá khứ, mang theo một thân võ nghệ siêu quần của các La Hán Thiếu Lâm, thì nếu chỉ luận về mặt chiêu thức thì ngay cả Dung, vốn là truyền nhân nhất đẳng của Cổ Võ Việt cũng chẳng phải đối thủ nữa rồi.
“Em nghĩ là anh Trung Mập, dù chưa thấy ảnh ra tay bao giờ, nhưng anh Tài, anh Kiệt với chị Dung từng nói với em là anh Trung đánh giỏi nhất trong 4 người bọn họ.” – Bảo trả lời.
Phú thì ngược lại, nó ngẫm một lúc rồi đáp: “Em nghĩ là anh Cường.”
“Tại sao lại là thằng Cường?”
Sơn cảm thấy thú vị với câu trả lời của Phú.
“Không rõ nữa, chỉ là cảm giác thôi.”
Sơn bật cười, gã lần lượt giải thích về chiến lực của cả nhóm:
“Đầu tiên là Vũ, thằng chó biến thái đó học gì cũng nhanh, lại còn không có tình cảm nên khi lâm trận chẳng khác gì một cái máy xay thịt. Tin tao đi, ngay cả con quỷ tàn nhẫn nhất của địa ngục cũng không muốn tay đôi với nó đâu.”
Bảo và Phú nuốt nước bọt, thầm nhớ lại lúc mới vào nhóm bị Vũ cảnh cáo là nên kín miệng. Hóa ra lúc ấy không phải là sợ hãi gì, mà là do bản năng sinh tồn trong 2 anh em đang réo lên là phải cách xa cái thằng cha đó ra.
“Linh, Nhân, Dũng và Tao không phải dân đánh đấm từ trước, nên cứ xem là nhóm lấy quỷ thuật làm sở trường đi. Còn Dung, và 3 tên đàn em thì lại là dân giang hồ thứ thiệt, võ nghệ họ khá lắm, còn vụ thằng Trung Mập có phải tay lợi hại nhất hay không thì tao không rõ. Bất quá… đúng là tâm tính lãnh khốc của nó, cộng thêm thể chất phi thường, nên có khi ngay cả Dung cũng không phải đối thủ nếu chơi thật đâu.”
“Về phần Cường… mày nói đúng rồi đấy, cho tới thời điểm hiện tại thì nó là thằng có thể đánh tay đôi mạnh nhất chỉ sau Vũ. Có khi phải ngang hoặc trên cơ cả Trung Mập.”
“Có nguyên nhân đặc biệt nào không?”
“Ngay cả 3 tên giang hồ như Tài, Trung và Kiệt, tuy là trước kia cũng toàn đánh bậy đánh bạ, nhưng nhờ đi theo Dung mấy năm, nhìn võ thuật cổ truyền ra tay mãi nên riết rồi cũng hình thành phong cách đánh nhau của riêng mình, nhưng thằng Cường thì khác, nó mà lao vào đánh lộn thì hoàn toàn là sử dụng bản năng. Đại khái thì thằng đó có phong cách chiến đấu khá tương đồng với võ đường phố, không chú trọng hình thức, nhưng đặc biệt lại rất hiệu quả.”
Sơn từng theo Cường và Linh sang Mỹ, tận mắt thấy thằng này bem nhau với đám giang hồ, nên cũng có thể đánh giá sơ bộ.
“Còn nếu hỏi tại sao nó mạnh thì tất nhiên một phần là nhờ quỷ khí của nó tăng trưởng rất nhanh, cộng thêm thiên bẩm về mặt thể chất và tâm tính cứng cỏi.”
Sơn cười, chỉ vào 2 anh em Bảo và Phú và khích:
“Hiểu chưa, lúc trước là người càng mạnh bao nhiêu, thì khi thành quỷ sẽ đi càng xa bấy nhiêu. Nói cách khác, 2 đứa bây có không gian tiến bộ kém nhất trong nhóm. Vì tụi bây trước đây ngoại trừ đụ đéo ra, thì chẳng biết dùng thể lực vào việc gì cả, thậm chí tính cách cũng hoàn toàn không thích hợp để làm một tay đấm tốt.”
“Anh không phải kêu tụi em ra đây chỉ để chê bai chứ?”
“Tất nhiên anh mày không rãnh như vậy.”
Sơn giơ 1 ngón tay lên, tiếp lời: “Trong vòng 1 tuần, tao muốn 2 anh em mày phải cầm hòa được với một người.”
“Ai cơ?”
“Là chị.”
Dung từ trong góc khuất bụi cây đi ra, bà diện bộ đồ thể thao trắng muốt, tóc dài búi cao, gương mặt tinh xảo góc cạnh đầy quyến rũ, khiến cho Bảo và Phú xuyến xao trong lòng. Dung vừa đi vừa khởi động cổ tay, lại gật đầu với Sơn xem như đã điểm danh có mặt.
“Chị không được phép truyền thụ võ nghệ cho người ngoài, nên chỉ có thể thông qua cách liên tục đánh nhau để khiến mấy đứa quen với việc chiến đấu thôi.”
Nói rồi bà nhanh chóng áp sát, đấm cho Bảo và Phú mỗi đứa 1 đòn vào bụng. Tiếng la thất thanh và âm hưởng của những đòn đánh vào da thịt liên tục vang lên.
Sơn để 3 chị em chơi đùa, còn mình thì đi về phía mấy người kia. Ở bên ấy, Vũ đang vận dụng quỷ thuật, tạo ra từng món vũ khí một, thị phạm cho cả đám cùng xem. Sơn theo đó nhập bọn, cùng với Vũ bắt đầu giảng giải về quỷ thuật và quỷ khí.
Chẳng mấy chốc thì trời đã sáng.
“Vậy nhé, kể từ bây giờ, mỗi sáng tao sẽ giao cho 2 đứa bây huấn luyện Linh mảng chiến đấu. Còn trưa chiều thì chúng ta sẽ rèn luyện quỷ thuật chung với nhau.” – Sơn nói với Tài Cẩu và Kiệt Lặc.
Huấn luyện cho người đẹp, tất nhiên 2 thằng ôn này nhiệt tình lắm, so ra với Bảo và Phú đang bị Dung hành cho tơi bời thì khá hơn nhiều. Bên kia, 2 thằng nhóc sau khi bị Dung tẩn cho vài trận thì vẫn đang ngồi hì hục thở như chó, rên rỉ vì đau đớn toàn thân.
“Về ăn sáng thôi.”
Cả nhóm quay về căn biệt thự, chắc mấy bà giờ này cũng đã thức giấc rồi.
… Bạn đang đọc truyện Siêu cấp dâm dục tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//sieu-cap-dam-duc/
“Yo chào mấy đứa.”
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt cả bọn là cảnh tượng một con quỷ tóc xoăn, mắt xanh, mặt dài, tai nhọn, cùng với bộ đồ hippy nhăn nhúm mang hơi hướm của những thập kỷ trước đang ngồi dùng café sáng với mọi người.
“Asmodeus?” – Vũ và Sơn đồng thanh.
Chúa quỷ dâm dục lúc này đang ngồi giữa phòng khách, hai bên là Sương và Ahri, đối diện là Hân và Loan, Bích thì đang mang lên từ dưới bếp cho gã một dĩa trứng ốp la và nửa mẩu bánh mì mới nướng.
“Tới lúc nào vậy?”
“Mới nãy, ừm… café em pha ngon đấy.” – Asmodeus cười vuốt mông Bích, dù rằng gương mặt của gã nhìn ghê bỏ mẹ, nhưng chẳng hiểu sao mấy bà xung quanh, dù lần đầu diện kiến nhưng chẳng ai tỏ ra ghê sợ cả.
“Giới thiệu với mọi người, đây là ngài Asmodeus, chúa quỷ dâm dục, một trong bảy vị vua của địa ngục.” – Sơn quay sang nói với cả nhóm.
“Vào đây nói chuyện chơi, mới sáng ra mà đã đi đâu thế.” – Asmodeus ngoắc tay gọi cả đám.
“Để em đi lấy thêm café.” – Bích xung phong.
Thế là cả bọn quây quần trong phòng khách, kẻ ngồi người đứng mà nghe chuyện, nhưng nhìn chung thì ánh mắt của mọi người vẫn đang tập trung vào Asmodeus đầy vẻ hiếu kỳ.
“Nãy lúc tao tới mấy chị em la lối quá trời, làm tao phải giải thích mãi mới chịu tin.”
Asmodeus vừa cười vừa thuật lại quá trình lúc nãy mình làm sao để có thể vào nhà, khiến mọi người dần bớt đi chút cảnh giác trong lòng, lại còn cảm thấy chúa quỷ trong truyền thuyết khá là hài hước. Tất nhiên là ngoại trừ Vũ và Sơn, 2 thằng này biết thừa tên khốn trước mặt là cái thể loại gì.
“Đây trả lại cho mày.”
Asmodeus ném cho Vũ một quyển trục bằng da dê.
“Gì đây?”
“Trong đó là tên của mấy đứa này, vốn ban đầu là thề theo tao, nhưng gia tộc Asmodeus không còn chỗ nữa, mấy năm nay cũng chưa có con quỷ nào chết cả.”
Asmodeus chỉ vào đám người đã ký khế ước trở thành quỷ dâm dục. Vũ mở ra, quả nhiên trong đó đang có 9 cái tên.
Trần Quang Dũng (Cấp 3)
Phạm Trúc Nhân (Cấp 3)
Trần Tuấn Cường (Cấp 3)
Nguyễn Ánh Linh (Cấp 2)
Đặng Anh Tài – Tài Cẩu (Cấp 2)
Huỳnh Tuấn Kiệt – Kiệt Lặc (Cấp 2)
Đỗ Nam Trung – Trung Mập (Cấp 2)
Võ Nguyên Bảo (Cấp 2)
Võ Nguyên Phú (Cấp 2)
“Cái ấn ký linh hồn tụi bây đang dùng để chia sẻ quá trình thăng cấp có giới hạn, chỉ dùng được một lần, và cũng chỉ áp dụng cho dưới cấp 3 nên từ nay về sau miễn xài nữa đi. Dùng cuộn da dê này hay hơn.”
Asmodeus liếc cái là biết Vũ và Sơn đã chơi trò hack tool để up cấp cho đám đàn em, nên gã mới cố ý giao cuộn da dê ra để giúp cả bọn sau này tu luyện cho dễ.
“Giữ cuộn da dê này, đám tụi nó khi tu luyện sẽ trích một phần quỷ khí chuyển sang cho mày, gọi là thuế. Ngược lại, mày một khi tiến cấp, cũng sẽ trích lại một phần chia cho tụi nó, cùng với kinh nghiệm và cảm ngộ của bản thân.”
“Ông dự tính ở đây lâu không? Tụi tui cũng có mấy vấn đề cần hỏi ông.” – Vũ nhìn thẳng vào mắt Asmodeus, truyền âm bảo rằng đừng để lộ chuyện quỷ con đã thay thế Triệu Bảo Sơn.
“Chắc cũng 1 – 2 ngày.” – Asmodeus cười, thầm gật đầu đồng ý.
Thế là trưa hôm đó, cả nhóm kéo nhau ra ngoài ăn. Asmodeus dùng phép thuật, biến thành hình dáng của con người bình thường, để tránh bị người khác nhòm ngó.
… Bạn đang đọc truyện Siêu cấp dâm dục tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//sieu-cap-dam-duc/
Tối đến, Asmodeus dẫn theo Sơn một mình lên núi để làm nghi thức chuyển sinh, còn Vũ thì ở lại kiểm tra một loạt chiến lợi phẩm mà chúa quỷ dâm dục tiện tay ném cho mình. Mấy bà thì đang nấu ăn ở bên trong, còn đám kia thì cũng đang luyện tập cách sử dụng quỷ thuật ở ngoài sân.
Asmodeus tới chơi, ngoài tặng hắn quyển da dê nắm giữ sinh mạng và khế ước của đám đàn em ra, còn tặng cho hắn một vài món quà khá giá trị. Điển hình như một cái túi nhỏ chứa đầy kim cương. Có vẻ như Asmodeus sau khi đáp xuống Châu Phi, đã tiện tay giết ngang một vài thế lực rồi lấy đi những viên đá lấp lánh nhìn có vẻ đẹp mắt này của chúng, bằng chứng là kim cương còn dính đầy máu đây này.
Kế đến là cả một vali tiền mặt, toàn là Euro, xem ra Asmodeus cũng hiểu biết về thứ giá trị ở Trái Đất đấy.
Nhưng mấy thứ đó còn đỡ, ghê nhất là cả một bàn tay, đang nắm chặt một con dao, nghe chúa quỷ nói là lúc lão bay ngang qua Châu Âu, bị một tên thợ săn quỷ đui mù nào đó của The Church dí theo. Asmodeus không hứng giết người nữa nên chỉ chặt tay rồi lấy đi con dao mà tên đó đang cầm. Con dao này không rõ có phải thần vật hay không, nhưng nhìn nó tỏa ra khí tức của ma pháp, làm Vũ rất thích thú.
Cuối cùng là một cái thủ cấp còn mới tinh, không dính máu.
Là đầu của 1 thiên thần.
Cái đầu ấy vẫn đang không ngừng tỏa ra năng lượng thánh khiết vô cùng, gương mặt có nét giống người phương tây, nhưng đôi mắt thì lại có tới 3 con ngươi màu bạc.
Vũ lấy quỷ khí bao bọc cái đầu ấy, tức thì nó liền phân rã ra rồi tan vào hư vô, để lại một viên tinh hạch năng lượng cỡ một quả trứng gà. Vũ chưa nuốt vội, mà để dành đó. Có vẻ như sau này sẽ có chỗ cần dùng.
“Vũ ơi, kêu mọi người vô ăn cơm.” – Bích từ trong bếp gọi.
Thế là cả bọn ra sân sau quây quần lại với nhau, hôm nay Bích và Hân làm tiệc nướng BBQ. Một lúc sau thì Sơn và Asmodeus cũng về tới. Vũ từ lúc nãy đã cảm giác được liên kết giữa mình với quỷ con bị cắt đứt, tương đương với việc từ nay quỷ con đã hoàn toàn chuyển sinh dưới cái tên Triệu Bảo Sơn, là một con quỷ hoàn chỉnh, chứ không còn là một phân thân phụ thuộc Vũ nữa.
Từ giờ chúng ta có được 1 quỷ tướng cấp 5 riêng biệt, với khả năng tác chiến độc lập, và con đường phát triển vô hạn (quỷ con khi là phân thân sẽ luôn bị giới hạn bởi cảnh giới của Vũ, cũng không thể học tập bất kỳ thứ gì ngoài quỷ thuật).
Nhưng đồng thời Vũ cũng sẽ không còn được x2 tốc độ tu luyện, và cũng không chia sẻ chung suy nghĩ hay cảm giác với quỷ con nữa. Điểm lợi duy nhất của chuyện này chắc là nếu quỷ con có chuyện chẳng may chết đi, thì Vũ cũng sẽ không bị ảnh hưởng, bởi thường thì phân thân mà chết thì bản chính sẽ bị thương theo, hay thậm chí là cảnh giới cũng bị thụt lùi.
Asmodeus sau khi về tới nhà, liền lao vào ăn uống càn quét như điên. Đối với lão chúa quỷ này, thì ẩm thực của trái đất đáng được xem là điểm mạnh, dù hành tinh này thuộc dạng lạc hậu như người tiền sử khi đem ra so với văn minh vũ trụ vậy.
Theo như lời lão ta thuật lại thì các nền văn minh cao cấp nói chung, hay đại đa số chủng tộc trong vũ trụ nói riêng, không phải chủng tộc nào cũng có vị giác phát triển. Với họ, ăn uống chỉ là để duy trì sự sống. Cho nên trái đất khá là đặc biệt khi mà con người sở hữu một nền ẩm thực vô cùng phong phú.
Mọi người tụm năm tụm ba, tám đủ thứ chuyện trên đời, vừa ăn thịt nướng vừa uống vang đỏ hệt như những bữa tiệc nướng ngoài trời xứ tây vậy. Được một lúc thì Tài Cẩu và Kiệt Lặc về, họ mang theo cả một thùng tôm hùm, hàu tươi, cua huỳnh đế.
Ăn uống no say, ngay cả chúa quỷ Asmodeus cũng không câu nệ gì mà đùa giỡn với mấy chị em. Nếu không phải ngại vẻ mặt đáng sợ của lão, thì hẳn mấy bà đã lén lút mời gọi rồi.
Lại nói dù Asmodeus là quỷ dâm dục, nhưng cách hắn đối xử với những người phụ nữ xung quanh lại rất chừng mực, không hề sỗ sàng hay tục tĩu. Bởi tuy các đời chúa quỷ Asmodeus đều là hạng ăn tạp, nhưng cũng phải có chuẩn mực riêng của mình.
Ngoại trừ Vũ và những đấng Thánh Hiền ra, Asmodeus chưa từng công nhận một nhân loại nào cả.
Trong mắt lão, người trái đất là chủng tộc thấp kém. Nếu nhìn từ góc độ con người, thì mấy cô nàng đang vui đùa xung quanh, cùng ăn uống, trò chuyện với lão có chăng cũng chỉ như những cô cừu non xinh đẹp khi đẹp ra so sánh mà thôi.
Con người, dù có ăn tạp hay dâm đãng cỡ nào cũng không thể ra đồng mà địt một con cừu được chứ.
Tương tự, Asmodeus tuy vui chơi, đùa giỡn, ăn uống, thậm chí là chọc ghẹo đám đàn bà xung quanh thì tận sâu trong suy nghĩ, lão luôn tự cho mình là giống loài thượng đẳng. Mà loài thượng đẳng thì không nên giao phối với loài hạ đẳng. Có vẻ như Asmodeus xem việc đùa giỡn với mọi người, chẳng khác gì đang đùa giỡn với một bầy thú cưng.
Bất quá chuyện đó không quan trọng. Nó không ảnh hưởng tới việc Asmodeus tới chơi và giúp đỡ cả đám. Có Asmodeus ra tay, việc của Sương không còn quá khó khăn. Chẳng cần tới công pháp chuyển hóa yêu lực thành quỷ khí nữa. Chỉ thấy lão chúa quỷ tiện tay, vẽ lên lưng Sương một hình xăm, thế là từ giờ, yêu lực sinh ra sẽ lặp tức chuyển thành quỷ khí, hoàn toàn ngưng lại quá trình chuyển hóa thành yêu quái của nàng.
Kế đó, sau khi kết thúc màn ăn uống, chính là lúc nghỉ ngơi. Mấy bà trong lúc dọn dẹp cũng thừa biết là đêm nay lại party xác thịt vui đến quên cả đất trời, nên ai cũng vô cùng háo hức. Mấy tên đàn ông chạy đi mua chút rượu mạnh và đồ nhắm về, tranh thủ tiêu cơm để tối còn hành sự. Duy chỉ có Vũ, Sơn và Asmodeus là kéo nhau sang một góc. Lúc này chúa quỷ mới nói ra mục đích thực sự của mình.
“Có nhiệm vụ cho tụi bây đây.”
“Quả nhiên.”
Từ đầu, 2 thằng đã đoán ra là có chuyện rồi.
“Vùng trung địa của trái đất… ừm, hình như theo ngôn ngữ của tụi bây còn gọi là Trung Đông. Sắp tới sẽ có một bảo tàng mở ra, tao cần tụi bây tới đó lấy cho tao một thứ.”
Không cần dông dài, Asmodeus cười nhạt nhẽo, rồi lão trực tiếp truyền âm, đem tin tức bắn thẳng vào não của Sơn và Vũ. Sau đó, dưới sự kinh ngạc của cả 2, Asmodeus từ từ tan biến.
“Nhớ đó, phải lấy cho bằng được thứ ấy.”
Âm thanh của Asmodeus vẫn còn văng vẳng đâu đây, khiến gió lạnh thổi lên từng cơn. Vũ thì vẫn bình thường, vì không biết đau đớn sợ hãi nên sự cảnh giác của gã không cao, chỉ đơn thuần là ngạc nhiên cũng một chút tò mò. Nhưng Sơn (quỷ con từ bây giờ gọi bằng tên của Triệu Bảo Sơn luôn) thì khác, hắn sợ hãi ra mặt.
Bảo tàng của vua Solomon?
Vết tích cuối cùng của Thánh Nhân Mohammed?
Đấng tiên tri theo lời kể của tôn giáo Islamic (Hồi Giáo)?
Asmodeus rốt cuộc đang tính làm cái trò gì thế này?
Cả 2 mờ mịt quay vào nhà, họ quyết định sẽ bàn bạc thật kỹ.
Chuyện này không đùa được đâu.