Truyện Dâm Dục Cực Đỉnh - Phần 41
Trong khách sạn, Vũ choàng tỉnh sau giấc ngủ trưa, hóa ra là vì Sương đánh thức gã bằng một màn bú cu ngon lành đầu giờ chiều. Số là sau khi gặp đối tác ăn trưa xong, Vũ và Sương kéo nhau vào khách sạn “vui vẻ” một xíu, xong rồi cả 2 lăn quay ra ngủ. Sương dậy trước, thấy Vũ còn ngủ thì nghịch ngơm lấy lọ mứt dâu mini trong túi xách ra, trét lên con cặc quỷ của gã mà mút mát tựa như đang ăn một cây kem hết sức ngon lành.
Cái lưỡi dài như rắn của nàng không ngừng vuốt ve gốc cặc, trong khi đôi môi căng mọng mút cho lút cán, để cả cây gậy thịt dài gần 30cm trượt thẳng vào trong cuống họng. Sương thích cái cảm giác ấy, nàng thà có thể không địt, nhưng không có cu để bú là không được đâu.
Thấy Vũ tỉnh lại, Sương nhả buồi gã ra, cười duyên dáng rồi đổ nốt chỗ mứt dâu còn lại lên trước khi làm thêm hiệp cuối.
“Ăn ngon nhỉ? ”
Vũ cười hỏi, hai tay vắt qua sau đầu để mặc Sương muốn làm gì thì làm. Đến khi xong xuôi, 2 người mặc quần áo chuẩn bị đi về, Vũ quay sang ôm Sương và hỏi:
“Mai có làm gì không? ”
“Thứ 7… em có hẹn đi mua đồ với mẹ rồi. ”
“Tại mai chị Dung lên, tính kêu qua ăn cái lẩu cho vui. ”
Nghe ăn lẩu là Sương biết qua làm cái gì rồi, nàng cười trìu mến, hôn lên má Vũ một cái rồi úp mặt vào ngực gã mà thỏ thẻ yêu thương:
“Có gì tối về sớm em chạy qua ngủ lại. ”
Vũ đồng ý, gã thầm nghĩ xem mai nên bày trò gì chơi cho vui đây. Cuộc sống hiện tại của gã thật sự quá sức viên mãn rồi, muốn đụ có đụ, muốn tiền có tiền, đã thế những người đàn bà của Vũ lại ở gần ngay xung quanh, sẵn sàng banh lồn ra phục vụ gã bất cứ lúc nào. Nhìn chung thì đàn bà, tiền bạc thì đầy đủ thật đó, nhưng còn thiếu kha khá đàn em. Tính đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi gã, Sơn (quỷ con), Dũng và Nhân, còn cánh phụ nữ lại tới tận mười mấy người.
Tuy 4 thằng ai cũng có sức khỏe và con cu như siêu nhân, nhưng thế thì khó mà bảo vệ hết cho tất cả hay lấm lúc đụ đéo lại phải để đại đa số đứng nhìn cũng không hay cho lắm. Thế là sau khi đưa Sương về đến nhà xong, Vũ tấp vào một quán café, lướt điện thoại, tìm đến một số mà đã nhiều năm nay gã chưa hề liên lạc.
Khẽ nhắm mắt hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ, Vũ vẫn còn nhớ rõ, cái khoảnh khắc mà chiếc xe năm đó lao thẳng vào dốc đá, ai là người đã cõng mình ra khỏi đám cháy… ai là người đã không ngại thương tích gọi cứu thương cho mình… ai là người mà suốt 10 năm nay mình vẫn không ngừng chu cấp nuôi dưỡng cả gia đình nhưng không một lần dám gặp lại.
Cường chó điên.
Bạn thân của Trần Vân Vũ hồi đại học, người đã có mặt trên chuyến xe định mệnh 10 năm trước, cũng chính là người đã cứu mạng của Vũ để rồi sau đó bị liệt toàn thân cho đến tận bây giờ.
… Bạn đang đọc truyện Siêu cấp dâm dục tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//sieu-cap-dam-duc/
Cường chó điên, tên thật là Trần Tuấn Cường, từ nhỏ đến lớn rất hay đánh nhau, bởi lẽ trời sinh gã này có vóc dáng vô cùng cao lớn, đen đúa cục súc, sức khỏe hơn người, tính cách thì hung hăng nóng nảy nên mới mang biệt hiệu chó điên. Nhưng bù lại lòng dạ sảng khoái thẳng thắn, ưa làm việc nghĩa nên tuy lắm kẻ thù nhưng cũng nhiều bạn bè.
Trần Vân Vũ là một trong số đó.
Cả hai học chung từ cấp 3 lên tới đại học vẫn chơi với nhau. Thời điểm đó, Vũ là một sinh viên giỏi, Cường thì là siêu sao của đội bóng đá, tựa như 2 ngôi sao sáng nhất trường đại học lúc ấy. Tiếc là trong một lần đi du lịch với nhà của Vũ, Cường vì cứu bạn mà bị một mảnh thép ghim vào cột sống, khiến cho nhiều năm nay chỉ có thể nằm một chỗ không đứng dậy được.
Trần Vân Vũ sau khi mất đi tình cảm cũng chả còn biết áy náy hay xót thương, gã vì nghĩa vụ nên trợ cấp cho Cường cùng gia đình rất nhiều tiền nên gia cảnh của gã cũng không đến nỗi bần hàn vì người con bại liệt.
Chạy xe đến nhà của Cường, Vũ cùng với Sơn đi vào. Gặp cha mẹ của Cường, cả 2 lấy danh nghĩa là người trợ cấp đến thăm nên ông bà mới cho vào. Có vẻ như 10 năm qua đã bào mòn hình ảnh của Vũ trong trí nhớ của đôi vợ chồng già này không ít, nên gã mới không bị họ đuổi ra. Trên thực tế thì cha mẹ của Cường tuy nhận tiền nhưng vẫn vô cùng căm hận Vũ, bởi lẽ vì gã mà con mình mới bị liệt, đã thế Vũ lại không thể tỏ chút cảm thông hối tiếc nào, mà chỉ biết trơ mặt ra một cách nhạt nhẽo.
Trong phòng, Cường đang nằm trên giường, khẽ lẩm bẩm gì đó trong miệng. Vũ bước vào, thấy bạn mình nằm đấy, thân thể ốm yếu tong teo như người bị bệnh suy dinh dưỡng lâu năm, gương mặt già cỗi không còn chút gì của một thằng Cường chó điên hoạt bát trước kia. Điều đó khiến trái tim giá băng của Vũ chợt run lên một chút, rồi rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Quỷ con trong hình hài của Sơn thì khác, gã không thấy gì xúc động cả, mà chỉ nghe rõ gã đang nằm trên giường kia khẽ lẩm nhẩm đếm thầm một con số không tưởng.
“315, 457, 005… 315, 457, 006… ”
Cường thấy có người vào nên ngừng đếm, quay cổ sang nhìn rồi bất giác nở một nụ cười khó hiểu.
“Thằng này điên vãi lồn. ”
Sơn bất người trợn mắt khiến Vũ khó hiểu.
“Mày biết nó đếm gì không? ”
Vũ lấy lại tinh thần, gằn giọng hỏi: “Đếm gì? ”
“Nó đếm từng giây từng khắc đó… ba trăm mấy chục triệu, đổi ra là… ”
“Hơn mười năm. ”
Cường đang nằm bất ngờ lên tiếng.
“Tao đếm từng giây từ lúc mày từ chối gặp tao rồi Vũ. ”
“Mày hận tao? ”
“Ừ, có một chút. ”
Vũ đến gần bên giường, nhìn thẳng vào mắt Cường mà hỏi: “Có còn muốn tự mình đập tao không? ”
Cường không nói gì, quay mặt vào trong, 2 mắt ươn ướt. Giây phút này đã tới, gã chờ hơn 10 năm rồi, cuối cùng thì cũng tới.
“Tới lúc đứng lên rồi ku. ”