Truyện dài kỳ - Già không nên nết - Chương 13
Chương 13: Bí mật Nha Trang 8
Nghe ông Phong hỏi vậy lòng cô chợt chùng xuống, cô nhìn ông Phong với ánh mắt mất mát – “con cũng không nhớ nữa, chỉ biết là rất sướng ” – cô ráng cười, nụ cười gượng gạo, nhưng lòng cô như bị tạt gáo nước lạnh khi trở về là con dâu.
Ông Phong thấy thoáng nét buồn trên mặt Trinh, nhưng vẫn cười cười rồi quay lưng bước vào nhà tắm, đột nhiên Trinh hỏi – “sao năm đó ba lại cho con lên giường với ba? Con biết năm đó ba say, nhưng không đến nỗi không biết đó là con dâu của ba”.
Ông Phong “…”
“Sao ba giúp gia đình con nhiều như vậy, từ khi ba con mất, ba luôn giúp cả nhà con, dù ba và ba con là bạn thân cũng đâu cần giúp nhiều như vậy?” – Trinh nói với giọng ấm ức!
Ông Phong thở dài “haizzz”.
“Sao ba lại làm con yêu ba nhiều như vậy?” – Trinh gần như nức nở.
Ba nói con có tin ba không?
“Ba nói đi!” – ánh mắt Trinh phức tạp.
Hít 1 hơi sâu rồi ông Phong ngồi xuống, ôn tồn kể lại câu chuyện năm xưa.
. . . .
Thật ra chuyện này liên quan nhiều đến mẹ con. Ba và mẹ con là mối tình đầu của nhau. Lúc quen mẹ con hơn 1 tháng, ba mới tâm sự cho ba con hay, nhưng ba không biết ông ấy đã say mê mẹ con từ lâu. Ông ấy vẫn tỏ ra bình thường, cho đến nữa tháng sau đó, nhà ba con mang trầu cau sang hỏi cưới mẹ con, lúc ấy ba mới biết ông ngoại con bệnh nặng, cần số tiền lớn, và nhà ba con cũng có điều kiện nhất vùng, nhà mẹ con buộc gật đầu đồng ý. Đám cưới diễn ra ngay sau đó, nhưng điều đáng buồn là không có cuộc sống êm đềm sung sướng cho mẹ con, mà là những trận đòn của ba con, và sự cay nghiệt của nhà nội con, vì mẹ con không còn trong trắng, con đừng hiểu lầm, ba và mẹ con chỉ dừng ở cái nắm tay. Lý do mẹ con không còn trinh trắng, mãi đến lúc cuối giai đoạn ung thư, bà ấy mới nói ba hay. Ngày đám cưới năm đó, mẹ con cũng xác định toàn tâm toàn ý cho ba con, nhưng bà ấy tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện của ba con với mấy người bạn cùng hội ăn chơi – “lần này cảm giác nẫng tay trên con bồ thằng bạn tụi bay biết sao không? Đã lắm, mà ác cái nó nghĩ tao là bạn thân nó, ông bà già tao cứ so sánh tao với nó, mẹ nó! Nó so được gì với tao, học được vài chữ của ông sư già thôi mà, cho biết thế nào là đụng đến con mồi của tao. Mà đến lúc này có được con kia rồi tao thấy cũng bình thường, do ông bà già thấy tao quậy quá mới ép cưới thôi, nhưng tính tao tụi bay biết rồi, 10 con vợ còn không cản được tao!”.
Mẹ con vì điều đó mà từ tôn trọng sinh sân hận với ba con. Nhân lúc không có ai trong phòng cô dâu, bà tự lấy đi trinh tiết của mình ngay trước đêm tân hôn. Tối đó ba con hành hạ mẹ con, đó là chuỗi liên tiếp đến lúc bà ấy mang thai và sinh ra con, trên Trinh là sự dằn vặt mà ba con dành cho ba ấy. Trước khi hôn mê, bà ấy mới kể ba hay – “tôi vẫn còn yêu ông đến lúc này, trinh trắng tui không thể cho ông thì cũng không ai có được nó cả. Nhờ ông chăm sóc con Trinh giùm tui!”.
“Vậy ba chỉ muốn ngủ với con vì con là hình bóng người đàn bà năm xưa ba không có được?” – Trinh chất vấn.
“Thật sự lúc đầu nhận lời chăm sóc con, ba luôn ám ảnh về con. Con quá giống mẹ con. Lúc con làm trong công ty ba, ba luôn thích nhìn cặp đùi con căng lên sau lớp váy văn phòng, kể cả sau này con cưới thằng Tài, ba vẫn thích ngắm con trong những bộ đồ mặc ở nhà, hay soi núm vú con trong những lần con thả rông vụt ra từ trong nhà tắm.” – ông Phong vừa kể vừa hồi tưởng.
“Đúng là già không nên nết ” – Trinh nữa trách móc nữa đắc ý.
“Ba vẫn cố gắng kiềm chế bản năng ham muốn của ba, ba cũng từng ngủ với nhiều cô gái trẻ như con để thõa mãn phần nào điều đó” – ông bộc bạch.
Trinh tròn mắt bất ngờ – “con không ngờ ba còn có khía cạnh này luôn đó, ba ngủ với bao nhiêu cô rồi” – đôi mắt cô pha chút tức giận.
Ba không nhớ, có lẽ nhiều, nhưng giờ hết rồi.
Ông Phong cười rồi nhẹ nhàng nói – “năm đó ba quả thực mượn rượu để lên giường với con, vì ba biết những khúc mắc, ấm ức của con khi ở với thằng Tài, người đàn bà ba thương không đáng bị như vậy. Ba biết lúc đó con luôn đối tốt với thằng Tài, con chỉ có nó, điện thoại con còn không đặt pass, ba biết sự minh bạch đó của con, và nhờ vậy ba cũng xem trộm điện thoại con”.
Đôi mắt ông sâu thẳm nhìn Trinh – “Ba biết tính con thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, nhưng đó cũng là điểm yếu của con, con không giỏi giấu cảm xúc bản thân. Lúc đó con tỏ ra không sao, nhưng ba thấy rõ sự gắng gượng và mệt mỏi trong con. Những tin nhắn mỉa mai khiêu khích, những hình ảnh trần trụi lõa lồ của kẻ thứ 3 đã gặm nhấm sức chịu đựng của con, ba đau lòng lắm mỗi khi nghe tiếng con khóc rấm rứt trong đêm. Ba muốn là người đàn ông của con, làm con hạnh phúc, đáng tiếc đến cuối cùng ba không thể cho con 1 danh phận. Ba ước gì . . . ba . . ba sẽ . . .”.
Ông Phong định nói gì đó đã bị Trinh ôm chầm, môi cô phủ lên môi ông, bờ môi có vị nước mắt mà sao ngọt ngào đến vậy, man dại đến vậy – “đủ rồi! Con đang hạnh phúc đây mà”.