Truyện Đã Lâu Bây Giờ Mới Kể - Chương 9
-alô
-em đang ở đâu
-em đang đi về
-đứng đó đợi chị chút, chị…
-em về gần đến nhà rồi, thôi nha
-ơ… e… Khoan đã…
Tôi bấm nút tắt và chạy về nhà, chào bố mẹ rồi nhắt luôn lên phòng tắt điện nằm ngủ, nhưng nào có ngủ được đâu, đầu óc cứ suy nghĩ vẩn vơ, vả lại mới chưa đến 10h làm sao mà ngủ được. Trằn trọc một lúc thì nghe tiếng xe máy, rồi tiếng chị và lão Kiên chào bố mẹ, ghê chưa, mang cả người yêu về nhà giới thiệu nhé. Và tôi hiểu rằng mình đã hết cơ hội, chán nản, tôi trùm chiếc chăn mỏng lên đầu bịt tai, tôi không muốn nghe tiếng cười nói xôm tụ dưới nhà. Được một lúc thì tiếng bước chân đi lên, tôi quay mặt vào trong tường giả vờ ngủ, tiếng chân đi vào phòng tôi, đứng lại một lát rồi mở cửa phòng bên kia đi vào. Nếu bình thường thì chị sẽ nói “dậy đi không phải giả vờ”, nhưng hôm nay thì khác, tự nhiên tôi thấy tủi thân quá, chị ơi sao chị ác vậy… không, không thể trách chị được, từ trước tới nay chị vẫn chỉ xem tôi như em trai thôi mà…
Mới sáng sớm đã thấy mặt lão Kiên tới nhà, thật không ngờ chuyện 2 người họ nhanh quá sức tưởng tượng của tôi, phải chăng mấy ngày chị về quê với lão Kiên này ??? Đứng trên ban công nhìn theo bóng chị ra khỏi phố, hôm nay chị để xe ở nhà và đi chung với lão ấy nữa, vậy là đã quá rõ ràng rồi, 100% chị và lão Kiên đang yêu nhau… uể oải xuống nhà dắt xe ra ngoài, phóng đến nhà con Huyền, rách việc thật, dạo này con Vân Anh có người yêu nên tôi lại phải đưa đón con Huyền đi học, biết sao được, chơi thân thì phải chịu thôi. Nhưng kể ra có nó ngồi đằng sau cũng khoái chứ, mình đúng là số đỏ, có 2 con bạn thân đều khá xinh xắn, tiếc là mình vẫn chưa có người yêu… chẹp chẹp, giá như có chị là người yêu, nếu đèo chị đi mình sẽ bắt ôm mình suốt lúc ngồi trên xe, hahaha khoái quá đi chứ, nhưng… Giờ chị đã là của người khác rồi, mơ mộng viển vông quá. Kéo ga chạy thật nhanh đến nhà con Huyền…
-sao hôm nay đi muộn vậy, làm tớ đợi nãy giờ, muộn mất tiết đầu rồi
-vậy thì bùng luôn đê, đi ăn sáng chờ hết tiết rồi vào
-ok ok đi ăn bún chả đi, hôm nay tớ khao nha
-tốt quá tốt quá, đang túng hehehe
Tôi với nó phi đến quán bún chả trong ngõ 58, ở đây có 2 nhà quạt bún chả ngon nhất ngay cạnh nhau luôn, nghe đâu là của 2 anh em nên kiến trúc 2 nhà như nhau, có khoảng sân khá rộng bày bàn ghế cho khách ngồi ăn. Tôi với nó vào nhà thứ 2, nhà tôi hay ăn, đang đói, tôi đánh một lèo gần hết đĩa bún, trong khi của nó mới chưa hết một nửa
-nè, tí nữa về nhà con Vân Anh ăn cơm nha, hôm nay nó nấu ăn đấy hihi
-hjx thế á, trước khi đến phải mang thêm lọ berberin phòng ngừa đau bụng chứ
-nó đang học nấu ăn đó
-sax tính lấy chồng ah, con này xưa nay đâu có thích nấu ăn
-hihi biết đâu được, vì tình yêu có thể làm tất cả, có 1 anh hơn bọn mình 6 tuổi dạy lớp nấu ăn đang tán nhé, không biết có kết quả j không
Chà chà, con này ghê thật, ỉm ỉm không thấy nói j với mình, có người yêu rồi có khác, không còn thấy tụ tập như trước…
Đứng dậy định trả tiền, nói thế thôi chứ mình là con trai, ai lại để nó trả, ngại lắm, nhưng nó kéo tay lại nhất quyết đòi trả bằng được chẹp chẹp. Quay ra xe bỗng thấy trong nhà bên cạnh, chị đang nhìn tôi chằm chằm, thật bất ngờ, nhưng còn có cả chị Lan và lão Kiên. Hóa ra rủ nhau đi sớm để đi ăn sáng với nhau nữa, trong tôi tự nhiên thấy rất ghét chị, không muốn thấy chị thêm một phút nào, chẳng biết tại sao nữa, tôi quay xe chờ con Huyền nhắt lên rồi nổ máy phóng vút đi… Buổi trưa tan học là bọn tôi về thẳng nhà con Vân Anh luôn, bố nó lái tàu, còn mẹ nó có ki-ốt ở chợ bán đồ khô nên ban ngày ít khi có ai ở nhà ngoài nó. Bố nó tôi không mấy khi gặp, trừ dịp tết hay nghĩ lễ, nhưng mẹ nó thì rất quý tôi, năm ngoái đã nhận tôi với con Huyền làm con nuôi nữa… Không ngờ mới học mà cũng nấu được vài món khá ngon, tuy chỉ là vài món đơn giản nhưng trước nay con này đâu có thích nấu ăn đâu, nên được như thế này là cả một kỳ tích rồi, xem ra anh chàng kia cũng dữ dằn đây, con này khó tán lắm mà…
Chiều về đến nhà là tôi thay quần áo đi đá bóng luôn, tôi chẳng muốn gặp chị một chút nào cả, ghét chị quá, tôi về khá muộn, tắm rửa rồi ăn cơm sau cả nhà… Tối thì chị ở trong phòng đóng cửa kín mít, trước nay chị em quá thân mật, giờ có người yêu rồi nên chị muốn tạo khoảng cách với tôi đây mà. Tôi cũng chẳng quan tâm nữa, ra ngoài ban công hóng mát mãi đến khuya mới chui vào ngủ. Làm thế nào để giải quyết mối quan hệ của chúng tôi đây, yêu thì chị chẳng yêu tôi, chị em thì tôi lại không còn xem chị như là một người chị nữa rồi. Thở dài, chắc chỉ còn một cách duy nhất là thờ ơ lạnh nhạt với nhau cho xong, có lẽ chị cũng đang nghĩ như tôi…
Ngày hôm sau cũng diễn ra tương tự như vậy, ban ngày tôi tránh mặt chị bằng cách về nhà con Vân Anh ăn cơm, còn tối chị ở lì trong phòng. Mặc dù không muốn gặp chị nhưng không được nghe giọng chị tôi cứ thấy thiếu thiếu một điều j đó rất thân thuộc, nhưng tôi phải tập quen dần với điều này thôi, sớm muộn chị cũng rời khỏi đây mà, nhưng quên đâu phải là dễ… Rón rén nhìn vào phòng qua ô cửa kính, chị quay lưng về phía tôi ôm con vịt, một tay cầm khung ảnh tôi vẽ. Làm cái quái j vậy nhỉ?? Tôi ghé sát đầu vào ô kính, chợt chị quay lại, tôi vội vàng ngồi thụp xuống và bò sang phòng. Chết cha, không biết chị có thấy không nhỉ, chui tọt vào giường nằm ngủ luôn cho chắc.
Vẫn như 2 hôm vừa qua, mới sáng sớm lão Kiên đã đến đón chị đi, tôi cũng phóng xe ra đường luôn, nhưng vừa đi được một đoạn thì có tin nhắn…
-2hôm nay em ăn cơm ở đâu đấy, trưa nay về nhà ăn cơm nhé, chị làm mấy món em thích này
-em ăn cơm nhà bạn, em cũng chưa biết được có về hay không nữa
Tôi cóc thèm, chắc cảm thấy việc mình làm hơi phũ phàng nên muốn dỗ dành tôi đây. Hôm nay thong dong đên trường không phải qua đón con Huyền vì hôm nay lớp nó được nghỉ, sắp thi rồi nên phải đến trường cả ngày, nản thật… Suốt cả buổi học cứ miên man suy nghĩ về chị, mình sử sự như vậy hình như cũng hơi vô lý. Chị đâu có thích tôi, đây chỉ là tình đơn phương mà thôi. Còn nếu so sánh với người yêu chị thì tôi thua toàn diện, người ta chín chắn, công ăn việc làm ổn định, khéo ăn nói, còn tôi chỉ là một thằng nhãi ranh, còn đang nhận sự bao bọc của gia đình. Tôi có điểm j khiến chị thích chị yêu được chứ, phải biết chấp nhận sự thật, những j không dành cho mình thì sẽ không bao giờ thuộc về mình. Trưa nay tôi sẽ về ăn cơm và xin lỗi chị, tôi sẽ từ bỏ ý định muốn làm người yêu chị, chị ơi em xin lỗi…
Nhưng vừa dắc xe ra thì con Vân Anh chạy lại
-này cho tớ quá giang cái
-xe đâu
-xe hôm nay mẹ đi rồi
-người yêu đâu mà lại phải đi nhờ
-người yêu nào, vớ vẩn quá, con Huyền nói lung tung j đúng không?
-hà hà không phải chối
Đưa con Vân Anh về đến nhà, nó cứ nằng nặc bảo ở lại ăn cơm rồi chiều đi học luôn, chắc nó sợ chiều tôi không đến đón nó. Hứa lên hứa xuống chiều đến đón mà nó không chịu, thôi đành ở lại vậy. Nhưng 2 hôm có cả con Huyền nữa đỡ ngại, tự nhiên hôm nay có mình tôi với nó cứ ngại ngại sao sao. Dọn mâm cơm lên rất nhiều món, con này dạo gần đây có người yêu rồi nên thay đổi rồi chăng
-thằng đó là thằng nào mà lại nhanh chân hơn tớ vậy hehehe
-làm j có thằng nào chứ, còn cậu đó, cẩn thận tớ mách con Huyền thì nát xương nhé
-chài ơi tớ với nó có j đâu mà sao ai cũng gán ghép vậy nhỉ
-có j thì tự biết chứ
-sax cậu á, có người yêu mà giấu nhé, bạn bè thế đấy
-nếu có thì chắc chắn cậu phải là người đầu tiên tớ thông báo chứ, thôi ăn cơm đi
Và tôi đã quên béng mất rằng trưa phải về nhà ăn cơm, chị đã chuẩn bị những món tôi thích vậy mà… Chiều đưa con Vân Anh về là tôi phóng ngay về nhà, không lượn lờ hay đi đá bóng như mọi hôm nữa… Nhưng về nhà lại không thấy chị đâu cả, hỏi mẹ thì mẹ bảo lão Kiên đến đón chị đi ăn cơm ở đâu đó rồi… Nản thật… Ăn cơm xong tôi nhắt lên ban công ngồi vắt vẻo… mãi đến hơn 9h lão Kiên mới chở chị về, tiếng xe máy vừa khuất là tôi chạy vào nhà tắt điện định chui vào giường giả vờ như đang ngủ…
-không phải giả vờ