Truyện Đã Lâu Bây Giờ Mới Kể - Chương 7
Về cơ bản bức tranh cũng đã sắp hoàn thành, chỉ còn phần chân và một số chi tiết nhỏ đánh đen bằng chì B6 nữa là xong. Hơn nữa ngày mai là chủ nhật không phải đến trường nên tôi quyết định buổi chiều không vẽ nữa mà sẽ lượn đi mua một cái khung ảnh thật đẹp. Sờ túi quần, còn mỗi chưa đến 200k xin mẹ hôm trước nói dối là để lùng mua tài liệu phô tô, không biết có đủ không nữa, để cho chắc ăn xoay thêm ít nữa chứ không may đến hỏi rồi không đủ tiền thì khê lắm. Xin mẹ thì chẳng biết lấy lí do j, ah lâu lắm rồi không xin tiền ông anh zai haha
-alô… j đấy
-hề hề cho em xin 100k mua ít tài liệu phô tô nhé, em hết sạch tiền rồi
-mày mua tài liệu hay trả nợ tiền net
-hề hề ờ thì cả hai
-tí nữa 4h tao về
Được một lúc thì ông anh zai về phát tiền, vậy là ổn rồi, gần 300k chắc là đủ, tôi phóng xe ra ngoài đường luôn. Nhưng lượn khắp các hàng bán đồ lưu niệm chẳng có cái khung ảnh A3 nào đẹp cả, chán thật, ngay cả hàng to đùng tôi với chị mua con cá sấu cho chị Lan cũng không có, chợt thấy con vịt màu vàng hôm trước chị ôm có vẻ rất thích, nhìn nó khá dễ thương đó chứ. Lượn một lúc khá lâu mà chưa tìm được cái nào ưng ý, nản thật, chẳng lẽ pó tay, lượn lung tung một lúc tự nhiên thấy người đi xe jupiter phía trước quen quen, chẳng phải chị Lan đây sao, đi theo một đoạn rồi tính phi lên trêu chút thì Bà ý lại rẽ vào hiệu ảnh kodak… Ah ! Phải rồi, hiệu ảnh, mua khung thì vào hiệu ảnh là chuẩn nhất rồi, vậy mà nãy giờ cứ tìm đâu đâu, cám ơn chị Lan nhé hehehe. Đá chân chống rồi đi vào đứng sau bà ý
-oà…
-trời ạ hết hồn cái thằng này hihi
-bà chị xinh đẹp làm j đó
-hà hà chị đi lấy ảnh đó mà, nè xem có đẹp không
-oài oài, trang điểm tí mà xinh quá ta
-tất nhiên, xinh hơn con chị em là cái chắc
-ờ ờ xinh hơn chút xíu
-hehehe
Mải buôn với chị Lan mà suýt quên mất mục đích chính, tôi xem xét, có vài cái nhìn cũng được nhưng lòe loẹt, hoa văn lô nhô, tính tôi đơn giản chứ không thích quá cầu kỳ. Lựa gần hết mắt tôi mới sáng rỡ khi thấy cái khung ảnh A3 màu vàng nhạt, 4 góc là hoa văn màu mận chín, đơn giản nhưng rất đẹp, quá phù hợp với bức tranh của tôi. Không chần chừ hỏi giá luôn có mỗi 185k, hô hô vẫn đang còn thừa hơn 100k nữa
-con vịt nhà em hôm nào mới về quê lên vậy
-vịt… vịt…
-con chị em chứ còn ai nữa
-ah em cũng không biết nữa, thôi em về đây, bye chị nhé
Ah há ! Hóa ra chị có biệt danh là vịt, thảo nào thấy con vịt là ôm lấy ôm để, hay là… hay là mua tặng chị con vịt luôn, nhưng còn mỗi 100k chắc chắn không thể đủ được rồi. Nhưng nghĩ ngợi thế nào rồi cũng lượn qua hàng quà lưu niệm đó, xem giá thôi mấy hôm nữa có tiền rồi mua, mất j đâu. Ôm cái khung ảnh đi vào thì hơi ngại, thôi để trên xe vậy, đứng ở trong vẫn nhìn thấy được mà, với lại ai lại đi lấy trộm cái đấy chứ. Tôi đi vào cầm con vịt lên ngắm nghía, con vịt giống hệt trong phim hoạt hình pikachu, to khoảng nửa người, cái mỏ làm bằng vải mềm tòe ra nhìn rất ngộ nghĩnh, từ khi biết biệt danh của chị tôi lại càng thấy con vịt này dễ thương hơn. Xoay xoay con vịt tìm giá tiền, hjx những 300k liền, không đủ rồi, kiểu này lại phải về kiếm cớ xin mẹ thôi.
-anh lấy con vịt đó đi, nhìn dễ thương lắm
Chà chà ! con bé bán hàng này nhìn vừa mắt quá nhỉ, nhưng chắc đây là nhà nó vì thấy quần áo nó mặc rất ăn chơi, chẳng giống người làm chút nào
-chài ơi, ở đây cái j cũng dễ thương hết nhỉ, ngay cả cô chủ cũng dễ thương luôn
-hihihi cái anh này dẻo mồm ghê
Đang tính đớp thêm câu “ở đây có tuyển nhân viên phụ bán hàng cho cô chủ không” thì vô tình quay ra không thấy cái khung ảnh đâu nữa. Hoảng quá, chạy vội ra ngoài, xung quanh chẳng có ai, có mỗi xe tôi và một xe nữa của khách, xong phim rồi, sơ xuất quá, có biết mang vào theo, giờ tiền đâu mà mua lại cái khác đây.
-này…
Từ trong nhà 2 con Huyền với Vân Anh tay cầm cái khung ảnh cười nắc nẻ
-trời ạ 2 người dã man quá đấy
-may mà người ta cầm hộ vào cho chứ không thì mất rồi, mắt thì nhìn chằm chằm, mồm thì hót, đúng là dê !! Con Huyền này hay chọc tôi lắm
-2 người mua j thế
-mua cái gối ôm
-có cái gối ôm 37 độ này ôm đi há há
-khiếp, cái gối ấy có em khác ôm rồi
-ah, 2 người đẹp ra ngoài tớ nhờ chút xíu
-j vậy?
-cứ ra đây, nói thầm thôi
-j mà bí mật thế
-còn tiền không cho tớ mượn 200k mấy hôm nữa tớ trả hehe
-còn nhưng mà không cho, định mua con vịt kia tặng người yêu chứ j, không sợ tớ ghen ah, không cho là không cho haha
Cái con Huyền này, lúc nào cũng đùa được, vốn dĩ tôi với 2 đứa nó chơi rất thân nên chuyện vay tiền cũng quá bình thường không có j phải ngại cả
-có người yêu lại tốt, mua tặng sinh nhật bà chị họ, ah ! Vân Anh dễ thương nhất này
tôi xòe bàn tay trước mặt con Vân Anh, nó mỉm cười rút trong túi ra tờ 200k, con Huyền định giật lấy nhưng tôi nhanh tay hơn lè lưỡi trêu nó haha
-có dễ thương bằng cô chủ kia không đấy ?
Tôi gãi đầu cười ngượng, mịa, con Vân Anh này cũng hùa vào đá đểu mình nữa chứ, nhưng không sao, có tiền mua con vịt rồi, mấy hôm nữa xin mẹ trả lại nó vậy.
Ăn cơm xong là tôi nhắt ngay lên phòng ngắm 2 món đồ mới mua, công nhận mình cũng có mắt thẩm mỹ đó chứ, cái khung rất đẹp, rất hợp với bức tranh. Ôm con vịt vào lòng, chắc nó phải thay được cái gối ôm đó chứ, sao dễ thương quá, lông vàng óng ánh, thích nhất là cái mỏ tòe ra nhìn hài vãi. Không biết khi chị thấy con vịt này sẽ như thế nào nhỉ ? bất giác lại nhớ đến chị, đến lúc nào mới được gặp chị đây, chị về quê mấy ngày rồi. Nhớ chị quá, muốn gặp chị quá nhưng chẳng biết khi gặp thì sẽ như thế nào, mặt mũi nào mà xưng hô chị em nữa. Tự nhiên lại thấy chán chán, để con vịt dưới giường rồi ngồi vẽ tiếp, có lẽ tối nay nữa là xong thôi…
Mở mắt tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã gần 10h sáng, bức tranh đã hoàn thành, hôm nay chủ nhật nên không để chuông báo thức ngủ nướng đến tận giờ. Lại ngủ quên trên bàn học, còn gối lên con vịt ngủ nữa chứ, thảo nào không bị đau cổ. Nhưng… mình nhớ là tối qua ném con vịt ra giường rồi mà, mơ hồ có điều j đó… Tôi chạy xuống cầu thang đúng lúc chị cầm rổ rau từ dưới bếp đi lên, mặt chạm mặt, tôi vội vàng chạy lên phòng. Chẳng hiểu sao tôi lại như thế, ko thấy chị thì nhớ nhung muốn gặp chị, nhưng giờ gặp rồi lại ngại ngại thế nào á. Nghe tiếng bước chân tôi biết chị đang đi lên, ngồi xuống ghế hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại sự bình tĩnh, tự nhiên sao run quá trời… Chị đây rồi, vẫn khuôn mặt xinh đẹp ấy nhưng hôm nay có vẻ nghiêm nghị lạnh lùng chứ không tươi cười như thường thấy, trên tay chị vẫn đang cầm rổ rau
-còn không xuống đánh răng rửa mặt đi ah
-dạ…
-nhanh lên rồi lên đây
Sax, sao ra lệnh như đúng rồi ấy nhỉ, nhưng nghe giọng chị lạnh lùng thấy ghê ghê, tình hình này im lặng là vàng, bà ý hỏi j thì trả lời còn không thì cứ câm mồm thôi. Tự nhiên hôm nay nổi hứng tắm nữa, một phần vì kéo dài thời gian, chị nhặt rau xong kiểu j chả xuống, tôi cứ sợ sợ khi phải đối diện với chị. Đúng như dự đoán, tắm xong ra thấy chị đang nấu ăn, định vọt lẹ lên nhà…
-Hưngggg…
-dạ…
-tối chị mới sử lý em…
Mắng chửi đấm đá cấu véo j thì thi hành án luôn đi, đằng này bà ý cứ khủng bố tinh thần như vậy thật khó chịu quá
Buổi chiều chị đi đâu đó với chị Lan mãi đến sát giờ cơm mới về. Mọi khi trong bữa cơm chị với tôi hay đùa cợt lắm, nhưng hôm nay chị chỉ nói chuyện với bố mẹ, còn tôi mồm vẫn ăn nhưng cơm chẳng thấy ngon một chút nào. Thỉnh thoảng láo liếc nhìn lướt qua chị, đôi lần chạm phải ánh mắt chị tôi lại cúi mặt xuống và cơm, đến nhìn chị còn không dám thì tí nữa đối diện với chị sẽ như thế nào… Trong lúc chị rửa bát tôi nhắt lên phòng để điện thoại ở bàn rồi chạy lẹ ra quán net, nếu chị có gọi thì coi như mình quên điện thoại, tránh mặt hôm nay đi đã, mai rồi tính. Ra quán net tôi còn cố ý ngồi đến hơn 11h mới lững thững đi về, có lẽ giờ này chị đã ngủ rồi. Rón rén đi thật nhẹ lên phòng, may quá, phòng đóng cửa tối om, vậy là chị đã ngủ rồi. Tính chui vào giường ngủ luôn nhưng cửa ban công đang mở he hé, thôi xong, bà ý cố chờ đến giờ hay sao, thôi được rồi, đã thế lành làm gáo, vỡ làm môi, lôi thôi cho nát bét luôn. Hít thở sâu cho bớt hồi hộp rồi đẩy nhẹ cửa bước ra… Chị đứng quay lưng về phía tôi tay chống lên thành lan can, mái tóc dài ngang lưng để xõa, vài lọn tóc bay phất phơ theo gió…
-về rồi ah, sao không đợi chị ngủ rồi hãy về…
-em… em đi có việc với thằng bạn
-…
Nói chống chế vậy thôi chứ chị thừa biết tôi muốn tránh mặt chị…
-chị… em… em xin lỗi…
Chị vẫn không nói j, vẫn đứng như vậy, hay là không chấp nhận lời xin lỗi của mình nhỉ, tôi lại tiến về phía chị, giơ tay định túm vai chị thì chị quay phắt lại. Giật hết cả mình, cứ xuất quỷ nhập thần thế này thì có ngày vỡ tim… Chị nhìn chằm chằm vào mắt tôi
-chị sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, chị sẽ tha lỗi cho em, nhưng em phải nhớ rằng chúng ta là chị em…
Tôi hiểu rằng từ sau vụ việc tối hôm nọ thì mối quan hệ của chúng tôi đã rẽ sang một hướng khác. Làm sao chị có thể thân mật tự nhiên với tôi như trước được nữa, ngay cả tôi bây giờ cũng không nhìn nhận chị như một người chị gái nữa rồi…
-em… nhưng… em rất thích chị
-có lẽ chị em mình quá thân mật nên khiến em lầm tưởng…
Giờ trót nói thích chị rồi, chắc chắn chị sẽ giữ khoảng cách với mình, thôi thì chơi một canh bạc, được ăn cả ngã về không… Tôi vòng tay thật nhanh ôm ghì chị vào người… Chị ú ớ rồi vùng vẫy muốn thoát ra, 2 bàn tay chị cào, cấu, véo khắp lưng tôi… Đến nước này thì cố chịu đau thôi… Móng tay chị bấu chặt vào lưng tưởng như tê dại, nhưng tôi mặc kệ cứ ôm chặt lấy chị không rời… Chợt chị thả lỏng… Ổn rồi, có vẻ canh bạc của mình đã thành công rực rỡ… Nhưng tay chị trượt xuống eo tôi cù mạnh. Ax nhột quá tôi buông vội chị ra, không ngờ bà ý còn chiêu này
-chị ghét em lắm, lợi dụng lung tung
-ơ… em đâu có…
-đâu có cái j nữa… chị không bao giờ chấp nhận điều này
-được, vậy em tuyên bố chính thức từ giờ sẽ theo đuổi chị đến khi nào chị đồng ý làm bạn gái em…
Chị phì cười lắc đầu rồi cốc đầu tôi đau điếng
-ái, đau quá, người j mà ác thế, chỉ đánh người là giỏi
-thế đấy, chị ác thế đấy
-mình cũng làm sao, người như thế mà cũng thích được
-ai mượn thích đâu… Ah… mà cám ơn em nhé, tiền đâu mà mua cho chị thế
-ơ… em có nói cho chị hồi nào đâu… em thích con vịt nên mua về để ôm lúc ngủ mà
-ghừz ghừz được lắm, nhớ đấy
Chị làm mặt giận rồi đi vào nhà, hehe thừa biết là giả vờ nhưng đây chính là lúc con người ta dễ siêu lòng… Tôi với tay kéo chị lại…
-em mua tặng chị đó vịt con
-em… sao em…
-hihi ngay cả điều nhỏ nhoi đó mà cũng không biết thì làm sao có thể nói là thích chị chứ
-lẻo mép… chắc mua để chuộc lỗi chứ j
-em có làm j có lỗi đâu mà phải chuộc…
-á ah không có ah, có thật không có không…
-ái ái… đau em… đau quá… chị phải là hổ chứ sao lại là vịt được nhỉ… ái đau quá chị ơi…