Truyện Đã Lâu Bây Giờ Mới Kể - Chương 4
-tí nữa về nhà chị mới xử lý em, dám bỏ rơi chị, làm chị đi với anh Thành ngại muốn chết, ah mà không biết anh ý có bị sao không nữa, bọn nó đông thế kia…
Gớm, quan tâm lo lắng cho nhau thế cơ mà, mịa, bày đặt ngại mới chả ngùng, ngại mà cười cười nói nói như đúng rồi, ngại mà còn đi uống nước với nhau rồi mới đến… ngại cái cục… đất… giả tạo… ghét…
-thấy 2 người vui vẻ quá mà, chẳng phải chị cũng muốn thế sao ? Tôi nói bằng giọng châm biếm đả kích
Chị giật phắt chai C2 tôi vừa mở nắp còn chưa kịp uống rồi nhăn mặt phùng mang trợn mắt tu một hơi hết hơn nửa chai nước, điên quá, đang khát khô cổ, bà này thật là quá đáng.
-mua nước cho em uống thật phí công, chị không thèm nói chuyện với em nữa
không thèm nói thì thôi, cũng đang định tối về nhà cạch mặt chị mấy hôm cho bõ tức, hứ, thừa biết lão Thành dại gái mua cho chứ j, chả thèm uống nước của lão ấy, không thèm, không thèm…
Tôi và chị cứ đứng thế, chị không nói j, tôi cũng chẳng mở lời luôn, kệ, ghét rồi. Được một lúc thì chị dúi chai nước vào tay
-uống đi không khát
Câu nói cụt lủn, chả chủ ngữ vị ngữ, giọng điệu thì lạnh lùng gượng ép, nói mà không thèm nhìn mình lấy một cái, định bố thí ah, đây không thèm. Tôi hất mạnh chai nước xuống đất, vô tình lại rơi trúng chân chị, định nói xin lỗi nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Ngước mắt lên chợt thấy khuôn mặt chị, đôi lông mày nhíu lại, môi mím chặt hơi run run, mắt chị nhìn tôi rưng rưng như sắp khóc. Tự nhiên thấy mình hình như cũng hơi quá đáng, phân vân quá, nửa muốn mở mồm xin lỗi chị, nửa lại không muốn vì lúc nãy chị bảo không thèm nói chuyện mà. Chị không nói j quay mặt đi chỗ khác, 2 tay khoanh trước ngực, chắc giận tôi lắm đây.
-ê trèo ra về thôi mày, có vẻ êm êm rồi. Tiếng thằng Thái gọi với vào
Tôi lại trèo lên trước kéo tay chị, tiên sư 2 thằng quan hoạn hình như cố ý sắp đặt như thế hay sao á, mỗi thằng giơ một tay ra để chị dẫm lên nhưng mắt chúng nó cứ hau háu soi mói. Cũng gần 7h rồi, trời đã gần như tối hẳn, nắm tay chị chạy, chị cũng nắm chặt tay tôi. Nhưng khi gần đến chỗ bờ tường chúng tôi hay trèo sang thì lấp ló 2 cái bóng áo xanh ngồi trên tường, chết mẹ, ngu vl, sao lại chạy lại đường cũ chứ. Một thằng nhảy xuống, một thằng hô hoán ỏm tỏi rồi cũng nhảy xuống theo, chắc nó gọi đội bên trong trường theo rồi. Mắt chị hiện rõ lên nỗi sợ hãi, tôi nắm chặt tay chị hơn kéo sát vào người. Nhìn nhau chưa biết làm j thì thằng Thái nhanh chân tiến đến đống gạch mà chúng tôi xếp thành cái bậc để trèo tường vào trong, 2 tay 2 viên nửa chỉ cứ thế ném loạn xạ, thằng Thái là thằng lì nhất trong 3 đứa mà. Tôi với thằng Công thấy vậy cũng gạch đá tương theo, mịa, oánh nhau với bọn nó 3 thằng tôi chưa chắc đã chiến lại được, bọn nó có võ mà, nhưng dưới cơn mưa gạch thì bố bảo chúng nó cũng không dám tiến đến. Chúng tôi mỗi thằng cầm theo cục gạch chạy, tới đây cũng gần về đến nhà rồi mà, đóng cua qua 1 ngõ nữa, đã thấy sân vận động, phố tôi ngay sau khán đài B sân vận động tỉnh, không thấy bọn nó đuổi theo nữa, ổn rồi. Về đến đầu phố, anh em ở phố vẫn đứng chờ chúng tôi, chị lại cào cào vào mu bàn tay, nãy giờ vẫn nắm tay chị chạy mà. Cả lũ xúm lại hỏi han, và với cái mồm thằng Thái thì câu chuyện lại được nhân lên hơn chục lần, nhìn ai cũng chăm chú mắt tròn mắt dẹt nghe nó chém mà tức cười.
-thế anh Thành có bị làm sao không?
Lại nữa, lại Thành, quan tâm lão ấy quá nhỉ, vừa về là đã hỏi han tùm lum rồi. Lũ phố nhao nhao
-thâm tí mặt thôi không sao đâu haha
Thâm tí thôi làm sao được, lúc nãy nghe cứ huỳnh huỵch như thế, tôi đoán cũng không nhẹ đâu ah
Vào nhà vùng vằng lấy quần áo xuống tắm, ghét chị quá, ghét quá… tắm ào ào rồi lên phòng nằm, vẫn mùi thơm thoang thoảng của tóc chị ám lại trên gối, suy nghĩ vẩn vơ chợt nghe cái rột… rột… Bụng đang sôi, đói quá, tức quá, lỡ làm mặt lạnh với chị rồi giờ mà xuống nước trước thì khê lắm, lôi cái ru-bich ra xoay, xoay chán chê, quái, mọi hôm làm vèo vèo 10 phút là xong 6 mặt, giờ xoay toàn sai hết công thức là sao. Nghe tiếng bước chân lên, tôi giả vờ quay mặt vào trong ngủ
-dậy đi khỏi phải giả vờ
Kệ, tôi làm thinh, rồi 1 chiếc khăn ném bụp vào mặt tôi, ươn ướt…
-chị hâm ah
-em quá đáng lắm nhé, chị làm j mà từ lúc đi đá bóng em cứ cau cau có có với chị
Ngồi bật dậy…
-ai bảo chị…
Đang định nói “ai bảo chị cứ thân mật với lão Thành làm j”, nhưng mới phọt ra được nấy thì sực nhớ ra
-chị làm sao?
-ai bảo chị… Không đi với em
-chị là con gái, leo trèo như vậy làm sao được, với lại chị đang… tóm lại là em vô lý lắm
-Vô lý, vô lý, mới quen người ta mà đã tí ta tí tởn, đùa đùa cợt cợt như đúng rồi, đó, vô lý đó
-ý em nói chị là loại chẳng ra j ah, em rủ chị đi bằng được rồi bỏ chị lại, em quá đáng vừa thôi, em… em… hức… hức…
-Ơ… …
Chị làm một tràng rồi thút thít chảy nước mắt, mọi khi như hùm như hổ, giờ mới thế mà đã khóc rồi sao. Nhưng kể ra mình cũng hơi quá lời, nói như vậy khác j bảo chị là loại chẳng ra j sao, hối hận quá, giận cái mồm mình quá. Chị quay lưng chạy xuống dưới nhà, một giây sững sờ tôi vội vàng chạy theo túm tay chị lại, chị vằng ra chạy thật nhanh xuống, phải mất 2 lần tôi mới nắm được tay chị
-chị… Em xin lỗi… Em xin lỗi… Em không có ý như thế đâu
Chị vẫn sụt sùi khóc, tội chị quá, nghĩ đi nghĩ lại tất cả đều là do tôi, lý do bực tức chị cũng là tự tôi nghĩ ra đó chứ. Rủ chị đi rồi bỏ chị lại cho lão Thành, rồi lại tức vì chị thân mật với lão ấy, cười nói là quyền của chị cơ mà, tôi là j mà tự nhiên lại tức, ôi ! hâm mất rồi.
-chị tha lỗi cho em nhá… Em hứa từ sau không bỏ chị lại như thế nữa đâu… thề đó
2 tay chị dụi dụi lau nước mắt rồi dí vào trán tôi
-đồ đáng ghét, lẽ ra phải tuyệt giao với em mấy hôm cho chừa đi
con gái thật lạ, hung dữ bà chằn đến mấy thì khi khóc họ vẫn là con gái, yếu ớt, mỏng manh và tội nghiệp. Đôi mắt đang còn ướt nhoẹt nước, cái mũi sụt xịt… tại sao? tại sao trông chị lúc nào cũng đẹp hết vậy?????
-mà giờ em mới hỏi tội nè, lúc đó 2 người đi đâu nữa đúng không?
-làm j có đi đâu, chỉ đi mua nước cho em thôi mà
-điêu chưa, mua nước mà lâu thế
-thì hỏi mấy hàng mới có C2 màu đỏ, em chỉ thích uống màu đỏ thôi còn j, rồi chờ người ta trả lại tiền nữa, anh Thành có ý trả hộ nhưng chị không thích… Ghét… biết thế không chạy đi mua cho nữa.
Trời ! Vậy là nghĩ oan cho chị hết rồi, hóa ra vì cố tìm mua loại nước tôi thích uống nên mới tới trễ vậy. Và chị mua bằng tiền của chị chứ không phải của lão Thành, hihi tự nhiên như gỡ được 1 cục đá to tướng… thoải mái… thoải mái quá… Mà chẳng hiểu tại sao tôi lại quá quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy nữa…
-này, đói không
-hjx… có
-ủa sao lúc nãy có người muốn ngủ cơ mà
-hii…