Truyện Đã Lâu Bây Giờ Mới Kể - Chương 2
-con ơi rót có tí nước mắm sao lâu vậy
-bị rớt ra tay con đang rửa tay ạ
Hoảng hồn cuộn tròn bộ quần áo lại như cũ rồi cầm bát nước mắm lên nhà, trong đầu tự trách móc bản thân, chị mình chứ ai mà lại làm vậy. Tự nhiên ngồi ăn cơm cứ ngại ngại làm sao á, chắc chắn chị không thể biết được việc tôi vừa làm nhưng chả hiểu sao vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Buổi tối tôi lên bàn học ngồi vẽ cái ảnh Fantasy cho chị, tôi chả học vẽ ở đâu cả, hoa tay cũng không có nhưng vẽ khá đẹp, nếu bảo nghĩ ra cái gì đó vẽ thì tôi chịu, nhưng nếu nhìn ảnh vẽ lại thì tôi vẽ đẹp không thua bọn được học qua trường lớp thầy thợ, nhất là hồi đó hay thích ảnh Fantasy, tôi vẽ cho chị bức 2 đứa con gái đứng nắm tay áp lưng vào nhau. Về cơ bản là 2 bác đang ở đây chả lẽ lại đi chơi trong khi sắp thi tốt nghiệp nên ở nhà cho có tiếng ngoan, mà mấy hôm nay có chị nói chuyện tôi cũng bớt lượn lờ buổi tối rồi. Chị bưng chậu quần áo ra ngoài sân phơi rồi đi vào chỗ tôi, mắt chị sáng rỡ khi thấy tôi đang đánh bóng phần mặt của 2 đứa con gái
-trời ! đẹp quá Hưng ơi, nhìn xa giống như chụp ảnh đen trắng ấy
Tôi nheo mắt bĩu môi lườm chị
-vậy mà trả công có mỗi bánh khoái, ốc, kem thôi
-được voi còn đòi Hai Bà Trưng nữa ah, thôi được rồi chị phá lệ sẽ khao em chầu bánh khoái và cái gì em thích, chịu chưa… Tại vì… Chị cũng đang thèm bánh khoái hehe
Tí thì tôi té khỏi ghế, mịa, hoá ra bà ý thèm bánh khoái nên mới treo thưởng thế, thật là không can tâm một chút nào
-không biết đâu chị đểu dã man, bánh khoái đó là chị thèm đó chứ em có thì ăn không có thì thôi hihi. Vẽ xong chị nợ em một việc khi nào em cần thì sẽ bắt chị làm, ok không
-hix có biết không nói ra là thèm bánh khoái nữa, giờ hối hận quá, làm gì nào, giặt quần áo hả
-ê quần áo mẹ giặt rồi, khi nào nghĩ ra em sẽ nói
Chị suy nghĩ một hồi rồi ok, ngoắc tay, ngoắc ngón tay út, chạm đầu ngón tay cái nữa thì cái ngoắc tay mới linh nghiệm. Chị đứng sát sau ghế, gần như là dựa hẳn vào sau lưng tôi, 2 tay đặt trên vai tôi xem tôi vẽ. Đầu tiên thì cũng chả có gì nhưng sau một lúc tôi không thể nào tập trung vẽ được nữa, chị đứng sát quá làm tôi loạn hết cả óc, cuồng hết cả tay. Tôi quyết định dừng bút thôi vì nếu cố vẽ tiếp sẽ xấu mất bức tranh.
-thôi hôm nay mệt rồi, khi nào rỗi em vẽ tiếp hehe
-hii mệt hả vậy chị lấy nước cho em uống nhá
Gật đầu như bổ củi, chị chạy xuống nhà lấy chai co-ca với cốc đá lên 2 chị em uống chung. Gớm mặt, nhờ vả người ta có khác, ngoan ngoãn kinh luôn. 2 chị em huyên thuyên một lúc cũng gần 10h, 2 bác cũng ngủ sớm để sáng mai về quê, bác gái và mẹ tôi ngủ với chị còn bác trai ngủ với bố tôi dưới nhà. Ông anh trai tôi thì đi ăn đầy tháng say bí tỉ, về nhà là lăn kềnh ra ngủ, loanh quanh xem tivi một lúc rồi tôi cũng lên đi ngủ, nhưng tiếng ngáy của ông anh say rượu thật khó mà nhắm mắt được, vốn lâu nay quen nằm một mình rồi giờ lại gặp tiếng ngáy chẳng thể nào ngủ được. Mở cửa ra ngoài ngồi hóng mát, trời mùa hè ban ngày nắng như đổ lửa, đêm xuống từng cơn gió hiu hiu lướt qua mặt mát rượi, ngồi vắt vẻo trên ban công một lúc, chưa buồn ngủ nhưng vào nằm thôi, muộn rồi mai không dậy được thì khổ. Chợt giật mình, trời ! Chẳng phải cái quần lót màu đen của chị đây sao, cái quần được móc chung với quần jean, lắc đầu xua đuổi ý nghĩ vừa thoáng qua… Bước chân muốn đi vào nhà nhưng cái quần lót ấy như có một ma lực nào đó khiến tôi khựng lại. Lấy cái quần ra khỏi móc, vốn mỏng dính nên cũng gần khô rồi, cái quần lúc chiều đang trong tay, hơi phân vân một chút, nhưng rồi cũng đưa ngay lên mũi hít hà một hồi lâu, nó đã được giặt sạch sẽ nhưng cảm giác như mùi hương cơ thể của chị vẫn còn vương vấn đâu đây. Treo lại móc như cũ và thầm nói với lòng mình sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa vì nó cứ bệnh hoạn làm sao ấy.
Thấm thoát chị ở nhà tôi đã được hai tuần, bức tranh vẽ cho chị cũng hoàn thành được hơn nửa. Dạo này buổi tối bố mẹ tôi ăn cơm xong nghỉ ngơi chút rồi đi bộ thể dục với mấy bác hàng xóm, kiểu như đi tập thể cho vui ấy mà, ông anh trai chung vốn với mấy người bạn mở một quán cafe nho nhỏ nên ở quán suốt. Tôi ngồi xem tivi, chị từ trên tầng đi xuống cầm quần áo vào tắm. Bật mấy kênh vtc chả có cái mẹ gì hay mà xem cả, đang vơ vơ vẩn vẩn thì R..Ầ..M…Loảng xoảng… loáng thoáng còn nghe cả tiếng chị kêu á á nữa. Tôi chạy vội xuống thì mới hay cái cửa nhà tắm bị bung miếng kính xuống đất vỡ tan tành. Cái cửa bằng nhôm, nửa bên trên lắp kính mờ, lâu ngày mở ra mở vào khung nhôm đỡ tấm kính bị bung ra. Nhưng cái mà làm tôi ngỡ ngàng đó là chị đang quấn khăn ngang người tóc ướt nhoẹt rủ xuống, mép khăn phía trên chỉ sát nách lộ hẳn đôi vai trần, ngực chị nhô ra qua lớp khăn tắm, phía dưới lộ hẳn 2 đùi trắng bóc. Ngây người chừng vài giây rồi lúng túng quay người đứng lùi vào phía trong bếp… đẹp thật, công nhận chị đẹp thật…
-chị… Chị có sao không ?
-hì hì không sao đâu em
2 phút sau chị bước ra, quần áo đã chỉnh tề nhìn tôi cười cười
-eo ơi sợ quá Hưng ah
-may nhé ! may mà không rơi trúng người, không thì hỏng hết làn da trắng bóc của chị
-á ah để ý gớm nhỉ
-đâu có em thấy sao nói vậy thôi ah
Chị mỉm cười hơi thẹn thẹn, tôi cũng hơi ngại ngại khi nói vậy nhưng chị em tôi cũng khá vô tư nên cảm giác đó cũng qua mau, tôi với chị quét dọn sạch sẽ đống kính vỡ không may dẫm vào thì khổ. Bố mẹ về tôi có trình bày sơ sơ về việc kính vỡ, bố bảo để mai gọi người đến lắp lại kính luôn vì nhà tôi chỉ có duy nhất 1 nhà tắm thôi. Đêm hôm đó lại là một đêm tôi mất ngủ khi hình ảnh chị quấn duy nhất cái khăn tắm trên người, bầu ngực nhô lên sau lớp khăn tắm, bờ vai trần thon thả, cặp đùi đầy đặn trắng bóc, tất cả cứ như ám ảnh tôi mãi không thôi. Thật lạ là phim sex hay ảnh sex thỉnh thoảng cũng có xem chút đỉnh nhưng chẳng thể nào kích thích bằng hình ảnh chị với cái khăn tắm được, miên man chìm vào giấc ngủ với bóng hình chị…
Trưa hôm sau, đang ăn cơm thì có 2 chú đến tháo cửa mang đi, phố tôi có một anh làm khung nhôm kính, nhưng cửa hàng thì ở ngoài đường lớn nên mang ra ngoài đó làm. Cửa nẻo nhà tôi nếu có liên quan đến nhôm kính đều là nhà anh này làm hết, trong đầu hơi thắc mắc không biết làm có lâu không nhỉ ? nếu không làm xong hôm nay thì sao.Chạy xuống bếp nhìn nhà tắm tan hoang không có cửa, lại nhớ đến chị hôm qua, thật khó có thể gạt bỏ đi hình ảnh đó ra khỏi đầu. Rồi sẽ ra sao nếu hôm nay chị tắm mà không có cửa ? liệu có nên tìm cách nhìn trộm không ? có lẽ là không vì đó là chị tôi, tuy không máu mủ ruột già nhưng tôi quý chị như chị ruột vậy, chị đối với tôi cũng cực kỳ thoải mái vô tư, không hề có một chút ngại ngùng giữ ý. Đắn đo mãi cuối cùng tôi quyết định tối nay lúc chị tắm sẽ khoá cửa đi ra ngoài cho chị yên tâm… Nhưng rồi tới chiều muộn họ mang cửa tới lắp, tôi với chị chạy xuống sườn hớt chút, chị thì thầm vào tai tôi “may quá, đang tính tối nay phải đuổi em ra ngoài đường để tắm, giờ thì không cần rồi hihi”. Phì cười trước câu nói của chị, ghê thật, hoá ra đã thủ sẵn phương án này rồi, mình thật đúng là “lo bò trắng răng” mà. Săm soi một lúc chợt phát hiện ra một cái lỗ nhỏ như đầu đũa ngay gần mép cửa chỗ bản lề, cái lỗ sát con ốc vít, có lẽ khoan nhầm đây mà. Đợi mọi người lên hết tôi mới dí sát mắt vào cái lỗ, ồ ! Thấy được một chút xíu bên trong, tim đập thình thịch, lại một lần nữa tôi đắn đo việc có nên nhìn trộm chị tắm không. Suy nghĩ thật hỗn độn, nửa muốn nửa không, cơ thể ấy nếu được tận mắt chứng kiến thì thật chẳng còn mong gì hơn, nhưng như thế thì không hay một chút nào… thôi không nên làm cái trò đốn mạt đó…
Buổi tối như mọi hôm bố mẹ tôi đi bộ thể dục, ông anh trai vẫn ở quán, chị rửa bát xong chạy lên tầng lấy quần áo còn tôi bật tivi lên xem. Chị vừa hát vừa nhảy từng bậc cầu thang đi xuống, có vẻ hôm nay vui lắm hay sao mà lại nhảy nhót hát hò thế nhỉ
-ế đến nơi rồi còn nhí nha nhí nhảnh
-ê ngứa xương hả, chị oánh cho đừng có la nhé, người ta xinh vậy mà ế sao nổi, bao nhiêu anh xếp hàng đó nhóc
-hehe mấy anh này loạn thị nặng rồi nha, mà có cần em đi ra ngoài cho tắm không ?
-lêu lêu cóc cần nữa giờ có cửa rồi, chả nhìn thấy được gì đâu, cho rình thoải mái luôn hehe
Chị đôi lúc cũng nhí nhảnh gớm, chút nhí nhảnh còn sót lại của tuổi “tiền mãn teen” đây mà. Mà sao chỉ là câu nói đùa của chị nhưng tôi cứ tưởng tượng như chị đang thách thức tôi thật vậy, đầu óc mình không trong sáng nên mới có những suy nghĩ như vậy… Một lúc sau, tiếng xối nước tanh tách trong nhà tắm thôi thúc tôi không ngừng. Chẳng nghĩ thêm nữa tôi bỏ dép lại đi chân đất xuống bếp, run run ghé sát mắt vào cái lỗ, nheo hẳn một bên mắt lại mới thấy một khoảng nhỏ bên trong. Chẹp chẹp chị ngồi tắm nên chỉ thấy mỗi tóc thôi, chán quá định đi lên nhà thì tiếng xối nước ngừng hẳn, chị đứng dậy, hình như đang lấy khăn để lau người thì phải, cái lỗ nhỏ ấy chỉ giúp tôi thấy khoảng da bụng trắng muốt phẳng lì, lỗ rốn nhỏ nhỏ xinh xinh và một chút 2 bên hông, chỉ vậy thôi chẳng có thêm gì khác, nhưng với tôi lúc này như vậy đã là quá nhiều rồi… tiếng sột soạt, chị cúi gập người xuống… Ôi ! ngực chị lấp ló sau cánh tay, chỉ một giây sau chiếc quần lót màu tím đã được kéo lên, hoá ra chị cúi người để mặc quần. Rút thôi… rón rén nghến chân đi lên nhà. Dứt khoát… Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi rình chị tắm như vậy… đốn mạt, khốn nạn… Và tôi sẽ gạt bỏ những ý nghĩ xấu xa với chị… Chị là chị của tôi… Tôi thề độc với lòng mình như vậy