Truyện Đã Lâu Bây Giờ Mới Kể - Chương 19
-chị Thu là người rất tinh ý, và cũng vừa nói với anh lúc trưa thôi, chứ anh thì có bao giờ để ý những chuyện như thế này đâu.
Tôi dốc cạn chén rượu, cay xè và hơi chối chối nơi cuống họng…
-theo chủ quan của một người ngoài thì 2 đứa yêu nhau cũng chẳng có điều j xấu cả, họ hàng thì cũng chưa phải, tuổi tác cũng chẳng quá quan trọng, nhưng theo anh chị nghĩ thì 2 đứa nên dừng lại trước khi mọi việc đi xa hơn… Đừng nghĩ anh chị ghét bỏ j em, ngược lại anh chị rất quý em, rất quý gia đình em, anh chỉ muốn nói với em một số điều anh cho là đúng thôi.
Tôi vẫn lắng nghe anh Quân nói nhưng tay mở nút chai rượu rót đầy chén 2 anh em, có lẽ nãy giờ thấy tôi ăn ít nên anh Quân gắp đồ ăn vào đầy bát tôi… Nhưng tâm trạng lúc này làm sao có thể nuốt trôi được chứ, chỉ có một thứ duy nhất lúc này nuốt được mặc dù nó chẳng ngon lành j đó là “rượu”, tôi cụng chén uống cạn rồi lại tiếp tục nghe anh Quân nói…
-ông bố vợ anh rất khó tính và nghiêm khắc với con cái, điều này chắc em cũng biết rõ, ổng mà biết chuyện này thì con Thương khó mà yên ổn được. Nhà đã định hướng cho con Thương ở bên Hàn rồi nên giả sử như nếu biết chuyện 2 đứa thì chắc chắn sẽ bị ngăn cản, tình cảm 2 gia đình sẽ khó trở lại được như xưa… em cũng đã lớn rồi, đã trưởng thành rồi nên chắc những điều anh nói em sẽ hiểu…
Lại thêm một chén nữa, chai rượu đã cạn dần, lần đầu tiên tôi uống nhiều thế… trước nay cứ nghĩ rằng mình đã lớn rồi, đã trưởng thành rồi nhưng khi nghe anh Quân nói chuyện-một người đã thực sự trưởng thành, đã có vợ con, đã va vấp với đời, đã chín chắn trong suy nghĩ… Thì mới vỡ lẽ ra nhiều điều, tôi mới trưởng thành về mặt thể xác, chứ cách suy nghĩ sử sự vẫn chỉ là một thằng nhóc ham chơi mà thôi…
-em yên tâm, chuyện này chỉ có duy nhất anh chị biết, sống để bụng chết mang theo, sẽ không có thêm bất cứ một người nào biết cả.
Ngồi thêm một lúc nữa tôi đã khá say rồi, đi cũng không vững nữa, anh Quân gọi thanh toán rồi khoác vai tôi ra xe đèo về…
mở mắt ra nhìn lên trần nhà, đầu nặng trịch, vẫn hơi choáng váng và đau như búa bổ, với tay dưới gối tìm điện thoại mà không thấy đâu… Tôi còn nhớ mang máng về nhà cái là vào toi-let nôn hết ra rồi lên phòng nằm… còn nhớ hình như lúc lên cầu thang chị Thu có mắng anh Quân vì để tôi uống say… bố tôi với anh Quân thì cứ cười cười… Lúc nằm xuống giường mẹ và chị còn bôi vôi vào lòng bàn tay bàn chân tôi… chị… chị… Tôi bật ngay dậy… Trời đã gần trưa, ánh nắng leo lét qua khe cửa, mặc dù cái quạt đã chạy số to nhất nhưng căn phòng vẫn cứ hầm hập… Tôi lao ngay xuống nhà… Chỉ có mẹ đang nấu ăn dưới bếp
-mẹ… chị Thương…
-mấy anh chị về từ lúc sáng sớm rồi, sợ con còn mệt nên anh chị không muốn đánh thức con dậy
Tôi thẫn thờ đi lên nhà, trong đầu suy nghĩ mông lung…
-ơ cái thằng này, mày định không đánh răng rửa mặt ah
-ơ… có chứ ạ
Lục đục vào nhà tắm đánh rằng rửa mặt, lại nhớ đến dáng chị ngồi tắm, không biết chị Thu nói với chị những j mà chị không dám gần tôi, ngay cả lúc về cũng không gọi tôi để nói 1 câu nữa… Tôi bước lên phòng, ngả người xuống giường… Trong nhà đâu đâu cũng thấy bóng dáng chị, nhất là căn phòng này tôi và chị đã có biết bao nhiêu kỷ niệm… Ah không biết cái điện thoại vứt ở đâu rồi, tôi chạy sang phòng bên ngoài, nó đang nằm trên ghế… Cầm máy lên… có một tin nhắn… Của chị…
“đừng buồn nhé tối chị sẽ gọi cho em”
Kéo xuống… Gửi đến từ lúc 6:50’… Có lẽ chị gửi từ trước lúc về quê, tại sao không gọi em dậy mà lại nhắn tin thế này??? Chán nản tôi sang lại phòng mình nằm, vẫn mùi tóc chị ám vào gối thơm thơm, nhìn quanh giường tôi mới phát hiện ra là không còn con vịt chị hay ôm ngủ nữa, nhưng khung ảnh thì vẫn còn, có lẽ khung ảnh đi đường sợ vỡ nên chị chưa mang về được…
Ăn cơm xong tôi hẹn thằng Thái ra đá ps, trong khi bọn cùng lứa thì đang hì hục ôn luyện để thi đại học, còn tôi thì đi đá ps để giết thời gian…
Buổi tối vừa ăn cơm xong được một tí thì chị gọi, cầm điện thoại chạy lên tầng, chui ra ngoài ban công nghe máy, chưa kịp để chị nói tôi làm luôn một tràng
-sao sáng đi không gọi em dậy???
-em đang mệt nên chị muốn để em ngủ, mà hôm qua uống nhiều không mà say thế?
-uống… cũng vừa vừa thôi…
-vừa ăn cơm xong đúng không??
-vừa ăn xong thì chị gọi luôn này
-haha chị có mắt thần đấy, làm j sau lưng chị chị đều biết hết
-èo sợ quá nhỉ
Chị cứ làm như tôi là con nít không bằng, mọi khi cứ giờ này là nhà tôi ăn cơm xong nên chị căn ke để gọi đây mà.
-nhớ chị không?
-nhớ chứ sao không nhớ, chị có nhớ em không?
-không hehe…
-ah chị ơi… Chị Thu biết chuyện bọn mình ah?
-uh-giọng chị trầm hẳn xuống-tại 2 đứa mình thoải mái quá chẳng giữ ý j cả, đi đâu cũng dính lấy nhau nên chị Thu mới nghi ngờ…
-em… em xin lỗi…
-đụng đến cái là lại xin lỗi xin lỗi… không còn câu nào khác để nói ah?… Thực ra đâu phải lỗi của em, đừng suy nghĩ nhiều quá, thấy hôm qua em như thế chị sợ lắm…
-em không sao đâu, tại uống rượu kém nên mới say đó mà hihi… Ah mà chị ơi…
-sao?
-khi nào mới được gặp chị đây, hay mai em về nhà bác Tuyết chơi mấy hôm… (bác Tuyết là chị gái mẹ tôi)
-không không… đừng… đừng về… khi nào có dịp chị sẽ lên mà
-khi nào có dịp ah, đến lúc nào chứ, nhớ chết đi được
-mồm thì cứ xoen xoét nhớ nhớ nhưng vắng chị cái lại đi với em khác ngay
-vớ vẩn, làm j có chuyện đó, thu xếp lên với em sớm nhé
-hà hà đợi xét…
-trời ạ lại đợi xét, nhớ quá không chịu được là em mò về đấy
-hihi thôi nhé, chị vào nhà đây đứng ngoài vườn một mình sợ lắm
Nói chuyện điện thoại với chị một lúc thấy sảng khoái hẳn ra, chị nói “đợi xét” có nghĩa là đồng ý rồi, chỉ có điều là không biết “xét” đến khi nào mới “duyệt” thôi)… Kể cũng kỳ lạ, chỉ cần một cuộc điện thoại của chị là mọi buồn bực chán nản cả ngày như tan biến hết… Ngồi trên thành lan can hóng gió mát… Mọi khi giờ này 2 chị em đang nói hươu nói vượn… Cái ban công này là nơi những cái ôm, những cái hôn vụng trộm diễn ra nhiều nhất… Có thể nói trong căn nhà nhỏ này thì cái ban công như là nơi hẹn hò riêng của tôi và chị vậy…
Hơn một tuần kể từ hôm chị về quê đến giờ, nỗi nhớ cũng nguôi ngoai qua những cuộc điện thoại, những tin nhắn tới tận nửa đêm. Thời gian này Euro đang đá nên tôi ngủ muộn, hôm nào giữa 2 trận cũng làm gói mỳ tôm với quả trứng, thêm ít bò khô nữa, thỉnh thoảng có hôm mẹ thức dậy ban đêm nấu cho ăn, còn hầu như là chế nước sôi hết) Bố tôi thì trận xem trận không, chỉ những đội mạnh gặp nhau hoặc trận sớm mới xem nên hầu như tôi toàn xem 1 mình, hôm nào buồn quá thì lại nhắt sang nhà thằng Dương xem với bố con nó. Và đêm nào cũng vậy, tôi và chị đều nhắn tin với nhau đến 2h mới ngủ, đó như là luật bất thành văn rồi…
Tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc, mịa, ai mà vô duyên gọi sớm thế không biết… Rút điện thoại dưới gối… Chị gọi… Tôi trả lời bằng giọng ngái ngủ…
-alô… sao gọi em sớm thế… mới 7h…
-hôm nào cũng xem đá bóng khuya mới ngủ… Thế mấy giờ mới dậy??
-thì tháng Euro… ngủ ngày cày đêm mà hihi… bình minh… là gần giữa trưa…
-vậy thì thôi ngủ đi… Tút… Tút… Tút
Chài ạ, không biết có chuyện j mà gọi sớm thế, đang díp hết cả mắt, ném điện thoại ra giường ngủ tiếp…
Lại tiếng chuông điện thoại nữa… Cầm điện thoại lên… Mới chưa đến 9h, nhưng là con Vân Anh gọi…
-j thế bà nội ơi?
-dậy đi, giờ này còn ngủ ah
-người ta xem đá bóng mà…
-dậy đi ăn sáng nào, không là mai không được gặp tớ nữa đâu hì hì, chiều tớ ra Hà Nội ôn thi cho đến lúc thi xong mới về…
-ah thôi được rồi chờ tí tớ dậy rồi tớ qua đón
-dậy nhanh đi, tớ đi gần đến nhà cậu rồi đây
-sax, dậy ngay đây
Xuống đánh răng rửa mặt xong đã thấy nó ngồi trên nhà nói chuyện với mẹ rồi, mẹ hỏi han nó một thôi một hồi, tôi phải dục nó mới chịu đứng lên… Đèo nó đi ăn bún chả rồi uống nước mía, mới đó mà đã hơn 10h rồi…
-mà cậu định thi trường j thế
-đại học mở, thi cho có thôi chứ chắc cũng chẳng đậu đâu hihi
-hjx chiều có cần tớ chở ra xe không?
-thôi bố mẹ tớ chở ra rồi, ra ngoài đó ở với bác, nghĩ cứ ngại ngại sao á
-ngại j mà ngại, cố đừng để giấy trắng xấu hổ lắm đấy, còn khi nào buồn thì cứ gọi điện về buôn chuyện với tớ là được mà…
-uh vậy nhé hihi. Thôi giờ về thôi…
Lại ai gọi mà đùi lại rung rung rồi, rút điện thoại ra… chị gọi…
-em đây, sáng gọi có việc j mà sớm thế
-haha chị có mắt thần nên kiểm tra xem em đang làm j đó mà, thế giờ em đang ở đâu vậy??
Tính nói “đang ở nhà” những nghĩ cũng chẳng có cái quái j mà phải giấu diếm cả
-em đi ăn sáng với bạn, chiều nó ra Hà Nội ôn thi
-vậy ah… thôi nhé… để chị mở mắt thần ra kiểm tra đã hí hí
Chài ơi thật là, còn hơn cả con nít lên 3 nữa… Tôi đứng dậy trả tiền nước rồi đi về, khi gần đến nhà, tôi chào tạm biệt con Vân Anh rồi đi vào nhà… Trời… Có phải vừa đi ngoài nắng về nên bị hoa mắt không đây… Chị đang ngồi trong nhà nhìn tôi tủm tỉm cười…
-chị… chị lên lúc nào vậy
-chị vừa lên được một lúc…
Giờ thì tôi mới hiểu, sáng chị gọi điện chắc là lúc đó bắt đầu đi, còn lúc nãy chị gọi điện hỏi xem tôi có nói thật không, vì kiểu j mẹ chả bảo đi với con bạn cùng lớp… Hú hồn, may mà nói thật, chứ ngứa mồm bảo đang ở nhà thì từ ngứa mồm thành vỡ mồm luôn…